Dữ Liệu Tử Thần

CHƯƠNG 34



Cái chết thật đơn giản.

Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi tại sao người ta lại phức tạp hóa nó lên. Như phim ảnh chẳng hạn. Tôi không phải là người ưa thích phim kinh dị nhưng cũng đã xem khá nhiều thể loại này. Thỉnh thoảng tôi lại hẹn hò cùng đi chơi với một mười sáu chữ số để tiêu sầu, để duy trì sự xuất hiện của tôi ở bên ngoài hoặc vì sau đó tôi sẽ giết cô nàng. Chúng tôi sẽ cùng tới rạp xem phim sau bữa ăn tối. Tôi theo dõi bộ phim, đồng thời thầm nghĩ, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra trên màn ảnh vậy, tại sao phải dàn dựng những phương thức phức tạp đến thế để giết người?

Tại sao phải dùng dây dẫn và nguồn điện, các vũ khí hiện đại, những kế hoạch công phu trong khi bạn chỉ cần bước thẳng tới chỗ ai đó và nện họ đến chết bằng một chiếc búa trong vòng ba mươi giây?

Đơn giản. Hiệu quả.

Và đừng phạm sai lầm nào, đám cảnh sát rất khôn ngoan (thật mỉa mai làm sao, không ít người trong đám này có được sự trợ giúp từ SSD và innerCircle). Kế hoạch càng cầu kỳ, càng có nhiều khả năng để lại thứ gì đó bọn họ có thể sử dụng để lần ra dấu vết của bạn, càng nhiều khả năng có nhân chứng.

Kế hoạch của tôi ngày hôm nay dành cho mười sáu chữ số mà tôi đang bám theo qua các con phố cuối khu Manhattan chính là hiện thân của sự đơn giản.

Thất bại tại nghĩa trang ngày hôm qua đã ở lại sau lưng tôi, và tôi đang vô cùng phấn chấn. Một lần nữa tôi lại xuất trận và tất nhiên, tôi sẽ có thứ để bổ sung cho bộ sưu tập của mình.

Trong khi bám theo mục tiêu, tôi liên tục lách người luồn qua các mười sáu chữ số lúc bên phải, lúc bên trái. Tại sao chứ? Hãy nhìn tất cả bọn họ xem… Nhịp tim của tôi nhanh dần. Đầu tôi rộn lên trước ý nghĩ những mười sáu chữ số này cũng là những bộ sưu tập – về quá khứ của họ. Nhiều thông tin hơn mức một người có thể hiểu. ADN, nói cho cùng, chẳng qua chỉ là một cơ sở dữ liệu về cơ thể chúng ta và lịch sử gene di truyền, ngược về quá khứ hàng thiên niên kỷ. Nếu bạn có thể đưa tất cả thông tin trong đầu họ vào các ổ đĩa cứng, bạn có thể lấy ra được bao nhiêu dữ liệu? Lượng dữ liệu đó sẽ khiến innerCircle trông nhỏ bé đến thảm hại.

Thật đáng kinh ngạc…

Nhưng hãy quay lại với công việc lúc này đã. Tôi đi vòng qua một mười sáu chữ số trẻ trung, ngửi mùi hương mà cô nàng vội vã xịt lên người sáng nay trong căn hộ của mình ở Staten Island hay Brooklyn trong một cố gắng thảm hại nhằm nâng cao giá trị bản thân với vẻ quyến rũ rẻ tiền. Tôi tiếp cận gần hơn mục tiêu của mình, cảm nhận sự khoan khoái dễ chịu khi khẩu súng ngắn chạm vào cơ thể. Kiến thức có thể là một loại sức mạnh, nhưng còn có những loại sức mạnh khác cũng hiệu quả không kém.

“Này, tiến sĩ, chúng ta có vài hoạt động rồi!”

“Ừ,” Roland Bell đáp, giọng anh ta vọng ra từ những chiếc loa trong xe theo dõi, nơi Lon Sellitto, Ron Pulaski đang ngồi cùng vài nhân viên kỹ thuật nữa.

Bell, một thám tử của Sở Cảnh sát New York đã vài lần làm việc cùng Rhyme và Sellitto, đang trên đường từ Khách sạn YVater Street tới số 1 Police Plaza. Anh ta đã thay chiếc quần jean quen thuộc, áo sơ mi mặc đi làm và áo khoác thể thao bằng một bộ com-lê nhàu nhĩ, vì anh ta đang đóng vai vị tiến sĩ tưởng tượng Carlton Soames.

Hay, như anh ta nói bằng giọng Bắc Carolina lè nhè của mình: “Một quả bom khói móc vào lưỡi câu.”

Bell lúc này đang khẽ thì thầm vào chiếc microphone trên ve áo, cũng nhỏ xíu tới mức gần như không thể nhìn thấy được như chiếc tai nghe đang gắn vào tai anh ta, “Gần tới mức nào rồi?”

“Anh ta cách sau lưng anh khoảng mười lăm mét.”

“Ừ”

Bell chính là cốt lõi trong ‘Kế hoạch Chuyên gia’ của Lincoln Rhyme, một kế hoạch được lập dựa trên những hiểu biết ngày một đầy đủ hơn về Năm Hai Hai. “Hắn không chui vào chiếc bẫy máy tính của chúng ta nhưng hắn đang rất cần thông tin. Tôi biết điều này. Chúng ta cần một loại bẫy khác. Hãy tổ chức một cuộc họp báo và dụ hắn rời khỏi nơi ẩn náu. Hãy thông báo chúng ta đã nhờ đến một chuyên gia và để một người của chúng ta xuất hiện trên sân khấu dưới một danh tính giả.”

“Anh đang giả thiết rằng hắn có theo dõi truyền hình.”

“Ồ, hắn sẽ phải tìm hiểu trên các phương tiện thông tin đại chúng để biết chúng ta thực hiện điều tra như thế nào, đặc biệt sau sự việc vừa diễn ra ở nghĩa trang.”

Sellitto và Rhyme đã liên hệ với một người không có liên hệ gì với vụ Năm Hai Hai – Roland Bell, người lúc nào cũng sẵn sàng, nếu anh ta không đang vướng vào một công việc khác. Sau đó Rhyme gọi điện cho một người bạn tại Đại học Camegie Mellon, nơi anh đã đến giảng bài mấy lần. Anh nói với người bạn về những tội ác Năm Hai Hai đã gây ra và những người phụ trách của trường này, vốn nổi tiếng về các nghiên cứu trong lĩnh vực an ninh công nghệ cao, đã đồng ý giúp. Người phụ trách trang web của họ đã bổ sung thêm tên Tiến sĩ Carlton Soames lên trang chủ của trường.

Rodney Szamek đã phịa ra một bản lý lịch cho Soames rồi gửi tới hàng tá trang web chuyên về khoa học, sau đó tập hợp lại trong một trang riêng khá thuyết phục của chính Soames. Sellitto đặt một phòng cho vị tiến sĩ tại Khách sạn Water Street, tổ chức cuộc họp báo và đợi xem Năm Hai Hai có cắn câu hay không.

Và dường như câu trả lời là có.

Bell đã rời Khách sạn Water Street trước đó chưa lâu và dừng lại, giả bộ thực hiện một cuộc điện thoại nhưng hoàn toàn thuyết phục và đứng ở một nơi trống trải đủ lâu để đảm bảo đã thu hút được sự chú ý của Năm Hai Hai. Nhóm theo dõi phát hiện có một người đàn ông đã hối hả rời khỏi khách sạn ngay sau Bell và lúc này đang bám theo anh ta.

“Cậu có nhận ra hắn ở SSD không? Có phải là người trong danh sách nghi vấn của chúng ta không?” Sellitto hỏi Pulaski, lúc này đang ngồi cạnh, nhìn chằm chằm vào màn hình. Bốn cảnh sát mặc thường phục đang ở cách Bell một tòa nhà, hai người có mang camera được ngụy trang.

Tuy vậy, khó mà có được góc nhìn rõ ràng về khuôn mặt kẻ sát nhân trên những con phố đông đúc. “Có thể là một người trong số nhân viên kỹ thuật. Hay, kể cũng lạ, trông gần giống chính Andrew Sterling. Hay, không thể nào, có thể hắn có kiểu bước đi giống ông ta. Tôi không rõ nữa. Xin lỗi.”

Đổ mồ hôi ròng ròng trong chiếc xe tải nóng bức, Sellitto lau mặt, nhô người ra trước nói vào micro: “Okay, tiến sĩ, Năm Hai Hai đang tiếp cận. Ở phía sau anh mười hai mét. Hắn mặc bộ đồ và cà vạt tối màu, cầm một chiếc cặp. Trông vẻ hoan hỉ, có thể đoán là hắn có vũ khí.” Phần lớn những cảnh sát từng lăn lộn vài năm trên đường phố đều có thể nhận ra sự khác biệt về tư thế và cách đi đứng khi một đối tượng nghi vấn có mang vũ khí trong người.

“Tóm được mày rồi,” anh chàng cảnh sát kiệm lời bình luận, anh ta cũng mang trong người hai khẩu súng ngắn và có thể sử dụng chúng thành thạo hai tay như một.

“Anh bạn,” Sellitto thì thầm, “tôi hy vọng trò này sẽ thành công. Okay, Roland, tới chỗ rẽ phải đi.”

“Ừ.”

Rhyme và Sellitto tin rằng Năm Hai Hai sẽ không bắn vị tiến sĩ ngay trên đường phố. Việc giết anh ta sẽ giúp được gì cho hắn? Rhyme đoán rằng dự định của tên sát nhân sẽ là bắt cóc Soames, tìm hiểu những gì cảnh sát đã biết, rồi sau đó giết hay đe dọa anh ta cùng gia đình để ép buộc Soames phá hoại cuộc điều tra. Vì vậy, kịch bản hành động đã quyết định rằng Roland Bell sẽ di chuyển ra khỏi tầm mắt của những người đi đường, tới nơi Năm Hai Hai có thể thực hiện việc bắt cóc và họ sẽ xuất hiện tóm gọn hắn. Sellitto đã tìm được một công trường xây dựng rất phù hợp cho việc này. Công trường có một lối đi dài đang bị ngăn lại không cho người đi đường sử dụng, đây cũng là một con đường tắt tới số 1 Police Plaza. Bell sẽ tảng lờ tấm biển báo Đóng cửa, đi tiếp vào con đường đó và chỉ sau chín, mười mét là anh ta biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Một đội hành động đang phục kích ở đầu bên kia của lối đi, sẵn sàng xông ra khi Năm Hai Hai xuất hiện.

Người thám tử rẽ vào công trường, vòng qua tấm bảng thông báo, hướng tới lối đi bụi bặm, trong khi những tiếng ồn đinh tai nhức óc của búa và máy đóng cọc tràn ngập bên trong chiếc xe tải từ chiếc micro siêu nhạy của Bell.

“Chúng tôi thấy anh trên màn hình rồi, Roland.” Sellitto nói trong khi một kỹ thuật viên bên cạnh bật một công tắc và một chiếc camera nữa bắt đầu tham gia theo dõi “Anh đang xem chứ, Linc?”

“Không, Lon. Chúng tôi đang bật chương trình game show Dancing with the celebrities. Jane Fonda và Mickey Rooney sẽ là đôi tiếp theo.”

“Đó là Dancing with the stars, Linc.”

Giọng nói của Rhyme vang lên khắp bên trong chiếc xe “Năm Hai Hai có rẽ theo không? Hay hắn quay lại? Rẽ đi nào, rẽ đi nào…”

Sellitto di chuột rồi nháy đúp. Một hình ảnh khác hiện lên trên màn hình riêng biệt, thu lại từ camera của một đội Tìm kiếm và Theo dõi. Nó được quay từ một góc khác: Bell đang đi dọc theo lối đi tắt, quay lưng về phía camera. Anh chàng thám tử đang ngó nghiêng nhìn quanh công trường xây dựng với vẻ tò mò, rồi như một người qua đường thông thường. Một lát sau, Xăm Hai Hai xuất hiện sau lưng anh ta, vẫn giữ nguyên khoảng cách, cũng vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, mặc dù rõ ràng hắn không hề quan tâm tới những người công nhân quanh đó; hắn quan sát để phát hiện những người có thể trở thành nhân chứng hay cảnh sát.

Sau đó hắn do dự, nhìn quanh một lần nữa và bắt đầu rút ngắn khoảng cách.

“Okay, mọi người, đứng dậy thôi,” Seliitto gọi to. “Hắn đang tiếp cận anh, Roland. Chúng tôi sắp không quan sát được anh trong khoảng năm giây, vì vậy hãy cảnh giác. Rõ chưa.

“Rồi,” anh chàng cảnh sát dễ tính đáp. Như thể trả lời một người phục vụ quẩy bar hỏi anh ta có cần một chiếc ly kèm theo chai rượu Budweiser không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.