Roland Bell thực ra không hề cảm thấy bình thản như giọng nói của anh ta.
Góa vợ với hai đứa con, ngôi nhà đẹp ở ngoại ô và một cô bạn gái đang sống ở Bắc Carolina mà anh ta sắp tiến tới ngỏ lời cầu hôn… Những yếu tố đời tư này có xu hướng làm nghiêng cán cân về phía tiêu cực khi bạn được yêu cầu đóng vai chú vịt mồi cho một kẻ giết người man rợ.
Thế nhưng, Bell không còn lựa chọn nào khác ngoài thực thi nhiệm vụ của mình – nhất là với một tên tội phạm như Năm Hai Hai, một kẻ cưỡng đâm và giết người, thứ tội phạm Bell đặc biệt căm ghét. Nói thật lòng, anh ta cũng không ngại ngần chuyện thỉnh thoảng tham gia những phi vụ như thế này.
“Tất cả chúng ta sẽ tìm ra trình độ của mình,” bố anh ta hay nói vậy. Sau này khi người con trai nhận ra ông không phải đang nói về những dụng cụ bị đặt sai chỗ, anh ta đã đón nhận triết lý đó như cơ sở cho những ứng xử trong công việc của mình.
Chiếc áo jacket không cài khuy, tay anh ta đã sẵn sàng rút súng, ngắm và bắn với khẩu súng ngắn ưa thích của mình, một vũ khí hoàn hào của Italia. Anh ta thấy mừng vì Lon Sellitto đã ngừng bông đùa. Cần nghe thấy tiếng động khi gã kia lại gần, tiếng nện thình thịch của chiếc búa đóng cọc quả thực rất ồn. Dầu vậy, cố gắng tập trung hết mứcc, anh ta nghe thấy tiếng giày lạo xạo trên lối đi sau lưng mình.
Quãng chừng mười mét.
Bell biết đội can thiệp đang chờ sẵn phía trước, mặc dù anh ta không thể trông thấy họ và họ cũng không thể thấy anh ta vì đoạn gấp khúc của lối đi. Theo kế hoạch, họ sẽ bắt Năm Hai Hai ngay khi khu vực đã an toàn và không người qua lại nào có thể gặp nguy hiểm. Từ một con phố gần đó cũng như từ công trường xây dựng vẫn có thể nhìn thấy một phần đoạn đường này, họ đã mạo hiểm giả thiết rằng tên sát nhân sẽ chỉ tấn công khi Bell đã tới gần vị trí của nhóm can thiệp. Nhung dường như hắn đã quyết định hành động nhanh hơn so với dự kiến của họ.
Dù vậy, Bell hy vọng hắn sẽ nán đợi thêm vài phút, một cuộc đấu súng diễn ra tại đây có thể sẽ gây nguy hiểm cho những người tình cờ đi qua và các công nhân xây dựng.
Nhưng mọi dự kiến đột ngột biến mất khỏi suy nghĩ của Bell khi anh ta đồng thời nghe thấy hai thứ âm thanh: tiêng chân của Năm Hai Hai chạy phía sau lưng, đáng báo động hơn là tiếng chuyện trò sôi nổi bằng tiếng Tây Ban Nha của hai phụ nữ, một trong hai người đẩy một chiếc xe nôi, họ xuất hiện từ phía sau tòa nhà nằm ngay sau lưng Bell. Các nhân viên cảnh sát của nhóm can thiệp đã phong tỏa cả đoạn lối đi này, nhưng không ai nghĩ tới việc thông báo cho những người quản lý các ngôi nhà có cửa sau mở ra con đường.
Bell liếc nhìn ra sau và thấy hai người phụ nữ đang đi ngang qua đúng giữa anh và Năm Hai Hai, hắn nhìn chằm chằm vào viên thám tử và chạy lao tới. Trong tay hắn là một khẩu súng.
“Chúng ta gặp rắc rối. Có dân thường giữa tôi và hắn. Đối tượng tình nghi có vũ khí! Nhắc lại hắn có vũ khí. Hành động ngay!”
Bell với tay tới khẩu Beretta nhưng một trong hai người phụ nữ đã nhìn thấy Năm Hai Hai và khẩu súng của hắn, bèn kêu ré lên và nhảy ngược ra sau, đâm sầm vào Bell, hất anh ta ngã khuỵu xuống. Khẩu súng của viên cảnh sát rơi xuống mặt đường. Tên sát nhân tròn mắt sững sờ, đứng đờ người ra, chắc hẳn đang tự hỏi tại sao một tiến sĩ lại giấu súng trong người, nhưng hắn bừng tỉnh rất nhanh và chĩa súng vào Bell, lúc này đang định rút ra khẩu súng thứ hai của mình.
“Không!” tên sát nhân hét lên. “Đừng có làm vậy!”
Người cảnh sát không thể làm gì ngoài giơ hai tay lên. Anh ta nghe Sellitto nói: “Đội thứ nhất sẽ có mặt sau ba mươi giây, Roland.”
Tên sát nhân không nói gì, dọa cho hai người phụ nữ bỏ chạy, sau đó hắn bước tới, súng chĩa vào ngực Bell.
Ba mươi giây, người thám tử nghĩ thầm, từng hơi thở nặng nhọc.
Từng đó thời gian hoàn toàn có thể dài bằng một đời người.
– – * – –
Đi bộ từ khu để xe tới số 1 Police Plaza, Đại úy Joseph Malloy đang rất bực bội vì đã không được biết gì về màn kịch có sự tham gia của thám tử Roland Bell. Ông ta biết Sellitto và Rhyme đang cố dùng mọi cách để tìm ra tên tội phạm và đành miễn cưỡng đồng ý cho tổ chức cuộc họp báo dàn cảnh, nhưng chuyện này quả thực đã đi quá giới hạn, ông ta thầm nghĩ hậu quả sẽ ra sao nếu nó không thành công.
Quỷ tha ma bắt, thậm chí sẽ vẫn có hậu quả cho dù nó có thành công đi nữa. Một trong những nguyên tắc tối thượng trong chính quyền thành phố: Đừng giỡn mặt đám nhà báo. Nhất là ở New York.
Ông ta vừa thò tay vào túi tìm chiếc điện thoại di động thì cảm thấy có thứ gì đó chạm vào lưng mình. Ấn mạnh và rõ ràng có mục đích. Một khẩu súng ngắn.
Không, không…
Tim ông ta bắt đầu đập thình thịch.
Sau đó một giọng nói bình thản vang lên: “Đừng quay lại, đại úy. Nếu ông quay lại, ông sẽ thấy mặt tôi, có nghĩa là ông sẽ chết. Ông hiểu chứ?” Hắn có vẻ là người có giáo dục, một điều khiến Malloy ngạc nhiên.
“Đợi đã.”
“Ông hiểu chứ?”
“Hiểu. Đừng.”
“Đến chỗ rẽ tiếp theo, ông sẽ rẽ phải vào con hẻm đó và đi tiếp.”
“Nhưng…”
“Tôi không lắp ống giảm thanh cho khẩu súng này. Nhưng nòng súng đang dí đủ sát vào người ông để không ai biết được âm thanh từ đâu phát ra và tôi sẽ biến mất trước khi ông kịp ngã xuống đất. Viên đạn sẽ xuyên qua ông, với một nơi đông người thế này tôi dám chắc nó sẽ trúng phải ai đó. Ông đâu muốn thế?’
“Anh là ai?”
“Ông biết tôi là ai mà.”
Joseph Malloy đã trải qua gần cả cuộc đời trong lực lượng bảo vệ pháp luật và sau khi vợ ông bị sát hại trong vụ một kẻ nghiện ma túy phát cuồng đột nhập vào nhà họ, nghề cảnh sát đã không đơn giản chỉ là sự nghiệp: nó biến thành nỗi ám ảnh. Ông ta đã lên lon, trở thành một người làm quản lý, nhưng bản năng học được từ những đường phố của khu Nam Midtown nhiều năm trước làm ông ta lập tức hiểu ra, Năm Hai Hai.”
“Cái gì?”
Bình tĩnh. Hãy giữ bình tĩnh. Nếu bạn bình tĩnh, bạn là người nắm quyền kiểm soát. “Anh chính là kẻ đã sát hại người phụ nữ hôm Chủ nhật và người quản trang ở nghĩa địa tối qua.”
“Ông nói ‘Năm Hai Hai’ có nghĩa là gì?”
“Đó là cách trong nội bộ Sở gọi anh. Một đối tượng chưa rõ, đối tượng bí ẩn, số năm trăm hai mươi hai.” Cung cấp cho hắn vài chi tiết chính xác. Để hắn cảm thấy thư giãn. Tiếp tục trò chuyện.
Kẻ sát nhân khẽ bật cười, “Một con số? Thú vị nhỉ. Giờ, rẽ sang phải.”
Được thôi, nếu hắn muốn giết bạn, bạn đã chết rồi. Hắn chỉ muốn biết điều gì đó hoặc hắn đang bắt cóc bạn để mặc cả. Hãy bình tĩnh. Rõ ràng hắn sẽ không giết bạn – hắn không muốn bạn nhìn thấy mặt hắn. Okay, Lon Sellitto nói bọn họ gọi hắn là kẻ biết mọi chuyện? Được lắm, hãy cố khai thác vài thông tin về hắn mà bạn có thể sử dụng được.
Không chừng bạn có thể thuyết phục hẳn thả mình ra.
Không chừng bạn có thể khiến hắn lơi lỏng cảnh giác và tiếp cận đủ gần để giết hắn bằng hai bàn tay. Joseph Malloy hoàn toàn đủ khả năng làm chuyện đó.
Sau một quãng ngắn đi bộ, Năm Hai Hai ra lệnh cho ông ta dừng lại trong con hẻm. Hắn lấy một chiếc tất trùm lên đầu Malloy và kéo xuống qua mắt. Tốt. Một cảm giác nhẹ nhõm. Chừng nào mình không thấy mặt hắn, mình sẽ sống. Sau đó hắn trói hai tay ông ta lại bằng băng dính, rồi khám người viên cảnh sát. Một bàn tay cứng rắn nắm lấy vai viên đại úy, đưa ông ta về phía trước và đẩy vào cốp sau một chiếc xe hơi.
Chuyến đi bằng xe hơi trong bầu không khí nóng bức ngột ngạt, khoảng không gian chật chội, hai chân gập sát vào người. Một chiếc xe cỡ nhỏ. Okay, hãy cố gắng ghi nhận các chi tiết. Không có mùi dầu cháy khét. Bộ giảm sóc rất tốt. Ghi nhạn. Không có mùi da. Ghi nhận. Malloy cố lần theo hướng họ đang đi sau các lần rẽ, nhưng không thể. Ông ta để ý lắng nghe các âm thanh: những tiếng ồn của giao thông đông đúc, tiếng một chiếc búa máy. Không có gì đặc biệt. Tiếng những con mòng biển, tiếng còi của một chiếc tàu thủy. Thế đấy, làm thế nào chúng có thể giúp định vị xem bạn đang ở đâu? Manhattan là một hòn đảo. Hãy tìm ra một chi tiết nào đó hữu ích!… Đợi đã, chiếc xe này có bộ phận trợ lực tay lái kêu khủng khiếp. Điều này có ích đây. Nhớ kỹ lấy.
Hai mươi phút sau họ dừng lại. Ông ta nghe tiếng rầm rầm của một cánh cửa ga ra đang đóng lại, một cánh cửa cỡ lớn, được đẩy đi trên rãnh trượt, những bánh xe kêu kèn kẹt. Malloy khẽ kêu khi nắp cốp xe bật lên khiến ông ta hơi giật mình. Không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc nhưng mát mẻ phả khắp người ông ta, viên đại úy khó nhọc hít thật sâu, đưa oxy vào hai lá phổi qua lần vải len ẩm của chiếc tất đang bịt đầu mình.
“Chúng ta ra thôi.”
“Có vài điều tôi muốn nói với anh. Tôi là một đại úy…”
“Tôi biết ông là ai.”
“Tôi có quyền lực rất lớn trong Sở.” Malloy cảm thấy hài lòng với mình. Giọng nói của ông vẫn bình thản. Ông cố tỏ ra biết điều. “Chúng ta có thể tìm ra cách nào đó để thu xếp.”
“Lại đằng kia.” Năm Hai Hai giúp ông đứng xuống nền ga ra phẳng nhẵn.
Sau đó ông ta được cho ngồi xuống.
“Tôi biết anh có những nỗi khổ tâm của mình. Nhưng tôi có thể giúp. Cho tôi biết tại sao anh lại làm chuyện này, gây ra những tội ác đó.”
Im lặng. Tiếp theo sẽ là gì đây? Liệu ông ta có cơ hội chiến đấu với hắn bằng thể lực không? Malloy thầm nghĩ. Hay ông ta nên tiếp tục tìm cách tiếp cận suy nghĩ của hắn? Đến lúc này chắc chắn người ta đã phát hiện ra việc ông ta mất tích. Sellitto và Rhyme nhiều khả năng đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rồi ông ta nghe thấy một tiếng động.
Cái gì vậy?
Vài tiếng bật nút lách tách, tiếp theo là một giọng nói rất bé phát ra từ một thiết bị điện tử. Có vẻ như tên sát nhân đang thử một chiếc máy ghi âm.
Rồi một âm thanh nữa: tiếng kim loại va quệt vào nhau, giống như có người thu dọn dụng cụ.
Cuối cùng là âm thanh khó chịu của kim loại cọ ken két trên sàn bê tông khi hắn kéo lê chiếc ghế của mình sát lại phía Malloy đến mức đầu gối của hai người chạm vào nhau.