Dữ Liệu Tử Thần

CHƯƠNG 33



Amelia Sachs đến sớm.

Nhưng Lincoln Rhyme còn dậy sớm hơn, anh không tài nào ngủ ngon giấc vì những kế hoạch đang được triến khai ở đây lẫn tại Anh. Anh đã nằm mơ thấy người anh họ Arthur và bác Henry.

Sachs đến tìm anh ở phòng tập, tại đó Thom đang đưa Rhyme trở lại chiếc xe lăn TDX sau khi anh đã thực hiện xong bài tập năm dặm trên chiếc máy đạp xe tại chỗ Electrologic, một phần trong chương trình luyện tập hàng ngày của anh để cải thiện thể trạng và giữ cho hệ thông cơ bắp duy trì trạng thái bình thường sẵn sàng cho ngày có thể hoạt động trở lại. Sachs thế chỗ Thom trong khi cậu ta xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng. Một trong những dấu hiệu chứng tỏ sự gắn bó giữa hai người là việc đã từ lâu Rhyme không còn cảm thấy e dè với việc cô giúp anh những việc riêng tư thông thường buổi sáng, điều có thể khiến nhiều người cảm thấy không thoải mái.

Tối hôm trước Sachs đã ngủ tại nhà riêng của cô ở Brooklyn, vì thế lúc này anh đang cập nhật cho cô biết tình hình của vụ Năm Hai Hai. Nhưng cô đang bận tâm đến một điều khác, anh hoàn toàn có thể nhận ra. Khi anh hỏi, cô chậm rãi thở dài, “Đó là Pam.” Cô cho anh hay hóa ra người bạn trai của Pam lại là thầy giáo cũ của cô bé, hom nữa đã có gia đình.

“Không…,” Rhyme cau mày. “Anh rất tiếc. Tội nghiệp cô bé.” Phản ứng đầu tiên của anh là muốn đe dọa buộc tay Stuart này phải biến khỏi cuộc sống của Pam.

“Em cũng là cảnh sát mà, Sachs. Hãy sử dụng điều đó. Hắn sẽ chạy bán xới. Hoặc anh sẽ gọi điện cho hắn nếu em muốn.”

Tuy nhiên Sachs không nghĩ đó là cách thích hợp để giải quyết chuyện này. “Em sợ rằng nếu em ép quá hay tố giác hắn ta, em sẽ mất con bé. Nếu em không làm gì, chắc chắn nó sẽ phải chịu nhiều đau khổ. Chúa ơi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bé muốn có con với hắn?” Cô bấm sâu một móng tay vào ngón cái để dừng dòng suy nghĩ của mình lại. “Mọi thứ sẽ khác đi nếu em thực sự là mẹ nó. Em sẽ biết cần giải quyết ra sao.”

“Thật không?” Rhyme hỏi.

Cô ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười thừa nhận: “Okay, có lẽ là không… Chuyện làm cha mẹ này thật không dễ dàng gì. Đáng ra bọn trẻ nên ra đời kèm theo một cuốn hướng dẫn sử dụng.”

Hai người cùng ăn sáng trong phòng ngủ, Sachs bón đồ ăn cho Rhyme. Giống như phòng khách và phòng thí nghiệm, phòng ngủ đã có không khí gia đình hơn so với lần đầu tiên Sachs nhìn thấy nó nhiều năm trước. Khi đó căn phòng trông thật ảm đạm, trên tường chỉ có những tấm áp phích nghệ thuật được lật ngược lại để dùng thay bảng trắng trong những vụ án đầu tiên họ làm việc cùng nhau. Giờ đây những tâm áp phích đó đã được lật trở lại đúng mặt và bổ sung thêm: hình chụp những bức tranh mà Rhyme thích – những bức phong cảnh thiên nhiên theo phong cách trường phái ấn tượng và những cảnh đô thị đầy tâm trạng của những họa sĩ như George Inness và Edward Hopper. Rồi cô ngồi xuống bên chiếc xe lăn của anh, cầm lấy bàn tay phải, bàn tay gần đây anh đã tìm lại được ít nhiều khả năng kiểm soát và cảm nhận. Anh có thể cảm nhận được những đầu ngón tay của cô, mặc dù cảm giác đó thật lạ lùng, nhẹ nhàng hơn nhiều so với áp lực mà anh cảm thấy trên cổ hay khuôn mặt, nơi hệ thần kinh hoạt động bình thường, như thể bàn tay cô là một làn nước đang ngấm vào da. Anh muốn bàn tay mình khép lại nắm lấy những ngón tay của cô và cảm nhận sức nặng từ những ngón tay cô đáp lại. Im lặng. Nhưng cảm thấy cô vẫn muốn nói về Pam, anh không nói gì, đợi cô tiếp tục. Anh quan sát đôi chim ưng đang đậu trên rìa tường, vừa mạnh mẽ, vừa cảnh giác, luôn ở trạng thái sẵn sàng. Loài chim ưng săn mồi vào ban ngày, chim trống và mái có kích thước khác biệt rõ rệt, đôi khi chim mái to và nặng gấp đôi chim trống. Chim non được cả bố và mẹ cùng chăm sóc.

“Rhyme?”

“Gì vậy?”

“Anh vẫn chưa gọi điện thoại cho anh ấy, đúng không?”

“Ai cơ?”

“Anh họ anh.”

À, hóa ra không phải cô đang nghĩ về rắc rối với Pam. Anh không bao giờ hình dung ra cô lại suy nghĩ về Arthur Rhyme, “Không. Anh vẫn chưa gọi.”

“Em chưa bao giờ nghe nói anh có một người anh họ.”

“Anh chưa bao giờ nhắc đến anh ấy sao?”

“Chưa bao giờ. Anh có kể về bác Henry và Paula. Nhưng Arthur thì không. Tại sao thế?”

“Chúng ta làm việc quá căng thẳng. Không có thời gian để chuyện vãn.” Anh mỉm cười. Cô thì không.

Anh có nên cho cô biết không? Rhyme băn khoăn. Phản ứng đầu tiên của anh là không. Bởi vì lời giải thích sẽ sặc mùi than thân trách phận. Với Lincoln Rhyme nó chẳng khác gì một thứ thuốc độc. Tuy vậy, cô vẫn đáng được biết. Trong tình yêu, khi hai con người gặp gỡ, có những tâm trạng, tình cảm, nỗi sợ hãi, bực bội không thể nào che giấu được.

Vậy là anh kể cho cô nghe.

Về Adrianna và Arthur, về cái ngày lạnh cắt da cắt thịt của cuộc thi khoa học, những lời nói dối sau đó, cuộc điều tra đáng xấu hổ với chiếc Corvette, thậm chí cả món quà suýt được mang ra làm vật đính ước – một mảnh bê tông đánh dấu kỷ nguyên nguyên tử. Sachs gật đầu và Rhyme tự cười một mình. Vì anh biết cô đang nghĩ: Có chuyện gì ghê gớm đâu. Một chút tình yêu của tuổi mới lớn, một chút lừa dối, một chút đau khổ. Quá nhỏ bé nếu xếp chung với tất cả những xúc phạm cá nhân con người phải chịu đựng. Tại sao chuyện nhỏ nhặt như thế có thể hủy hoại cả một mối quan hệ khăng khít sâu sắc?

Hai người giống như hai anh em ruột vậy…

“Nhưng chẳng phải Judy nói anh và Blaine từng đến thăm họ sao? Nghe như thể mọi thứ đã được hàn gắn lại.”

“Ồ, phải. Quả có vậy. Ý anh là, đó chỉ là một rung động thời học trò mà thôi. Adrianna rất xinh đẹp… một cô gái cao ráo, tóc đỏ, nếu nói thật chính xác.”

Sachs bật cười.

“Nhưng vẫn không đáng để hủy hoại một mối quan hệ ruột thịt.”

“Vậy là vẫn còn gì đó anh chưa kể, đúng không?”

Lúc đầu Rhyme không nói gì nhưng sau đó lại tiếp tục: “Không lâu trước khi bị tai nạn, anh có tới Boston.” Anh nhấp một ít cà phê qua ống hút. “Anh có bài thuyết trình tại một hội nghị quốc tế về khoa học hình sự. Sau khi kết thúc phần trình bày của mình, anh đi tới quán bar. Một người phụ nữ đi tới chỗ anh – một giáo sư đã về hưu của Học viện Công nghệ Massachussetts. Bà cảm thấy tò mò khi nghe thấy họ của anh, bà từng có một sinh viên tới từ vùng Trung Tây nhiều năm trước. Tên của người sinh viên đó là Arthur Rhyme. Bà hỏi liệu anh ta có phải là người thân của anh không? “

“Anh họ tôi, anh nói với bà ấy. Bà tiếp tục kể với anh về một chuyện Arthur đã làm rất đáng chú ý. Anh ấy đã gửi một bài nghiên cứu khoa học tới cùng đơn đăng ký của mình thay vì một bản luận văn. Một bài nghiên cứu rất xuất sắc, bà nói. Mới mẻ, được nghiên cứu chu đáo, vững chắc – à, nếu em muốn khen ngợi các nhà khoa học, Sachs, hãy nói rằng nghiên cứu của họ “vững chắc’. ” Anh im lặng trong giây lát. “Tóm lại, bà đã động viên anh ấy tiếp tục phát triển nó và đăng trên một tờ báo. Nhưng Arthur không bao giờ tiếp tục đề tài đó nữa. Bà không duy trì liên lạc với anh ấy và muốn biết anh ấy có thực hiện thêm nghiên cứu nào trong lĩnh vực đó hay không.”

“Anh rất tò mò. Anh hỏi bà chủ đề của nghiên cứu đó là gì. Bà vẫn còn nhớ đầu đề, “Các tác dụng sinh học của một số vật liệu ở dạng phần tử nano.” À, mà tiện thể anh cũng cần nói luôn, Sachs, chính anh đã viết bài đó.”

“Anh?”

“Đó là bài anh đã viết để tham gia một cuộc thi khoa học. Đã đoạt giải nhì toàn tiểu bang. Đó là một nghiên cứu khá mới mẻ, anh thừa nhận là vậy.”

“Arthur đã ăn cắp nó?”

“Phải.’’ Ngay cả lúc này, sau bao nhiêu năm đã trôi qua, cảm giác phẫn nộ vẫn còn vò xé trong tâm trí anh. “Nhưng còn tồi tệ hơn thế nữa.”

“Kể tiếp đi.”

“Sau hội nghị đó, anh không thể dứt nổi những gì bà giáo sư đã nói ra khỏi đầu. Anh liên hệ với hộ phận tuyển sinh của Học viện Công nghệ Massachussetts. Họ lưu trữ lại mọi hồ sơ đăng ký dưới dạng vi phim. Họ gửi cho anh một bản copy hồ sơ của anh. Có điều gì đó không đúng. Đơn đăng ký đúng là bản anh đã gửi cho họ, với chữ ký của mình. Nhưng mọi thứ do trường trung học gửi đi, từ văn phòng của chuyên gia tư vấn đại học, đều bị thay đổi. Art đã lấy được bảng điểm trung học của anh và thay đổi nó. Anh ấy đã sửa những điểm A mà anh đạt được thành điểm B. Anh ấy giả mạo những bản thư giới thiệu với những lời nhận xét thật chung chung. Anh ấy làm cho chúng giống như những lá thư chỉ được viết chiếu lệ. Có lẽ đó là những thư giới thiệu chính anh ấy đã nhận được từ các giáo viên của mình. Còn thư giới thiệu của bác Henry đã biến mất khỏi hồ sơ của anh.”

“Anh ấy đã lấy ra?”

“Và anh ấy còn thay bài luận của anh bằng một mớ ngớ ngẩn ‘Tại sao tôi lại muốn học tại Học viện Công nghệ Massachussetts’. Thậm chí anh ấy còn thêm vào vài lỗi chính tả rất đắt giá.”

“Ôi, em xin lỗi.” Cô nắm lấy bàn tay anh chặt hơn. “Adrianna làm việc trong văn phòng chuyên gia tư vấn, đúng không? Vậy là cô ta đã giúp anh họ anh.”

“Không. Thoạt đầu anh cũng nghĩ thế nhưng rồi anh đã tìm ra tung tích cô ấy và gọi điện đến.” Anh bật cười lạnh lẽo. “Anh và cô ấy nói chuyện về cuộc sống, về cuộc hôn nhân của mỗi người, về những đứa con của cô ấy, về công việc. Rồi quá khứ. Cô ấy luôn tự hỏi tại sao anh đã cắt đứt với cô ấy. Anh nói anh nghĩ rằng cô ấy đã quyết định hẹn hò với Arthur.”

“Những gì anh nói khiến cô ấy rất ngạc nhiên, cô ấy giải thích rằng, không, cô ấy chỉ muốn giúp Art một việc – giúp anh ấy chuẩn bị đăng ký vào đại học. Anh ấy đã đến văn phòng nơi cô làm việc năm, sáu lần chỉ để nói về các trường, xem qua các mẫu bài luận, thư giới thiệu. Anh ấy nói chuyên gia tư vấn đại học của mình rất khủng khiếp và anh ấy đang cố tìm mọi cách để vào được một trường tốt. Anh ấy nhờ cô không nói gì với bất cứ ai, nhất là anh; anh ấy cảm thấy xấu hổ khi cần đến sự giúp đỡ, vậy là họ gặp nhau vài lần. Cô ấy vẫn còn cảm thấy có lỗi vì Art đã buộc cô ấy phải nổi dối về chuyện đó.”

“Khi cô ấy vào phòng vệ sinh hay ra ngoài copy thứ gì đó, anh ấy đã đánh tráo file hồ sơ của anh?”

“Đúng thế.”

Tại sao, Arihur chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai trong suốt cuộc đời anh ấy. Anh ấy không có khả năng làm điều đó…

Sai rồi, Judy.

“Anh có hoàn toàn chắc chắn không?” Sachs hỏi.

“Có. Bởi vì ngay sau khi gọi cho cô ấy xong, anh đã gọi Arthur.”

Cuộc nói chuyện đó, ngay lúc này Rhyme vẫn còn nhớ rõ tới từng từ.

“Tại sao, Arthur? Hãy nói cho tôi biết tại sao.” Không lời chào hỏi nào ngoài câu đó.

Một thoáng im lặng. Chỉ có tiếng thở của Arthur.

Mặc dù nhiều năm đã trôi qua từ khi hành động tội lỗi đó xảy ra, Arthur hiểu ra ngay lập tức anh đang nói đến điều gì. Không cần quan lâm tới việc anh đã tìm ra bằng cách nào. Không buồn chối cãi hay vờ ra vẻ vô tội.

Câu trả lời của người anh họ đáp lại đầy khiêu khích. Anh ta bật ra đầy phẫn nộ: “Được thôi, cậu muốn biết câu trả lời chứ gì, Lincoln? Tôi sẽ cho cậu biết đó là vì giải thưởng đêm Giáng sinh.”

Không hiểu gì, Rhyme đã hỏi lại: “Giải thưởng?”

“Mà bố tôi đã đưa cho cậu trong cuộc thi sau bữa tiệc Giáng sinh vào năm cuối cấp trung học.”

“Miếng bê tông từ Sân vận động Stagg?” Rhyme cau mày bối rối. “Ý anh là gì?”

“Tôi xứng đáng có được nó!” Arthur hét lên, hành động như thể chính anh ta là nạn nhân. “Bố đặt tên tôi theo người chỉ đạo dự án nguyên tử. Tôi biết ông đã giữ lại miếng bê tông kỷ niệm đó. Tôi biết ông sẽ trao nó cho tôi khi tôi tốt nghiệp trung học hay đại học. Nó là món quà mừng tốt nghiệp của tôi! Tôi đã mơ ước có nó trong bao nhiêu năm!”

Rhyme không biết phải nói gì nữa. Họ – hai người đàn ông trưởng thành – đang tranh cãi như hai đứa trẻ về một cuốn truyện tranh bị lấy cắp hay một cái kẹo.

“Ông ấy đã cho đi thứ quan trọng nhất đối với tôi. Và cho cậu,” giọng anh ta như vỡ òa. Có phải anh ta đang khóc không?

“Arthur, tôi chỉ trả lời vài câu hỏi. Đó là một trò chơi.”

“Một trò chơi?… Kiểu trò chơi chết tiệt gì vậy? Đó là đêm Giáng sinh! Đáng ra chúng ta nên hát những bài thánh ca hay xem phim It’s a wonderful life. Nhưng không, không, bố muốn biến mọi thứ thành một phòng học chết tiệt. Thật tệ hại! Thật chán ngắt. Nhưng không ai có gan hé răng nói gì với ngài giáo sư vĩ đại.”

“Chúa ơi, Art, đây đâu phải lỗi của tôi! Chỉ là một phần thưởng tôi đoạt được. Tôi chẳng lấy cắp gì của anh cả.”

Một tiếng cười cay độc. “Không ư? Được lắm, Lincoln, cậu đã bao giờ nhận ra là đã lấy cắp gì của tôi không?”

“Cái gì?”

“Nghĩ về nó đi! Chính là… bố tôi.” Anh ta ngừng lại, hít thật sâu.

“Anh đang nói đến chuyện quái quỷ gì vậy?”

“Cậu đã đánh cắp ông ấy! Cậu hãy tự hỏi tại sao tôi phải làm cách ấy? Vì cậu đã cầm mất chìa khóa vào trường đại học rồi! Còn về học thuật ư? Cậu mới là con trai của ông ấy, không phải tôi. Cậu ngồi dự các lớp của ông ấy ở Đại học Chicago. Cậu giúp ông ấy trong các nghiên cứu.”

“Thật điên rồ… Bác cũng bảo cả anh đến dự lớp mà. Tôi biết thế.”

“Một lần là đủ với tôi. Ông ấy quẳng tôi ra rìa cho tới khi tôi muốn phát khóc lên.”

“Bố anh thử thách tất cả mọi người, Art. Chính vì thế mà ông xuất sắc đến vậy. Ông bắt anh phải suy nghĩ, thúc ép anh cho tới khi anh có được câu trả lời đúng.”

“Nhưng có những người trong chúng ta không bao giờ có được câu trả lời đúng. Tôi cũng giỏi. Nhưng tôi không xuất chúng. Và dường như con trai của Henry Rhyme cần phải xuất chúng. Nhưng cũng chẳng sao, vì ông ấy đã có cậu. Robert sang châu Âu, Marie chuyển đến Caliíomia. Ngay cả lúc đó ông ấy cũng không muốn có tôi. Ông ấy chỉ muốn cậu!”

Người con trai khác…

“Tôi không đòi hỏi vai trò đó. Tôi không phá hoại anh.”

“Không ư? A, Quý ông Vô tội. Cậu không diễn trò sao? Hay là cậu chỉ vô tình lái xe tới nhà chúng tôi vào mỗi dịp cuối tuần, ngay cả khi tôi không có nhà? Cậu không hề mời ông ấy đến dự cuộc thi chạy của cậu sao? Có chứ, chắc chắn rồi. Trả lời tôi đi: Cậu muốn có một người bố giống như ai trong số hai người, bố tôi hay bố cậu? Bố cậu đã bao giờ hò hét cổ vũ cậu chưa? Thậm chí đã bao giờ huýt sáo cổ vũ cậu từ trên khán đài chưa? Hay dành cho cậu cái nhướn mày tán thưởng đó?”

“Tất cả thật ngớ ngẩn,” Rhyme gầm lên. “Anh gặp rắc rối với bố mình và anh đã làm gì? Anh phá hoại tôi. Đáng ra tôi đã được nhận vào Học viện Công nghệ Massachussetts. Nhưng anh đã hủy hoại tất cả! Cả cuộc đời tôi đã thay đổi. Nếu không phải do anh, mọi thứ rất có thể đã khác đi.”

“Được thôi, tôi cũng có thể nói y hệt như thế về cậu, Lmcoln. Tôi có thể nói y hệt… Cậu đã bao giờ đặt vào hoàn cảnh của bố cậu chưa? Cậu nghĩ ông ấy sẽ cảm thấy gì, có một đứa con trai như cậu, thông minh hơn ông ấy cả trăm lần? Suốt ngày vắng mặt khỏi nhà vì cậu ta thích bám quanh ông bác của mình hơn? Thậm chí đã bao giờ cậu cho bố cậu một cơ hội chưa?”

Nghe tới đó, Rhyme đã dập mạnh máy điện thoại xuống. Đó là lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau. Mấy tháng sau, anh bị liệt bởi vụ tai nạn ở hiện trường vụ án.

Mọi thứ rất có thể đã khác đi…

Sau khi anh thuật lại mọi chuyện cho Sachs nghe, cô nói: “Đó là lý do vì sao anh ấy không bao giờ tới thăm anh sau khi anh bị tai nạn.”

Anh gật đầu, “Khi đó, sau vụ tai nạn, tất cả những gì anh có thể làm là nằm chết dí trên giường và thầm nghĩ, nếu Art không đánh tráo bộ hồ sơ đăng ký chắc anh đã được nhận vào Học viện Công nghệ Massachussetts và có thể làm nghiên cứu sau tốt nghiệp tại Đại học Boston hay gia nhập sở Cảnh sát Boston hay tới New York. Dù trong trường hợp nào, hẳn anh sẽ không có mặt tại hiện trường vụ án dưới đường tàu điện ngầm và…,” giọng anh nhỏ dần rồi chìm vào im lặng.

“Hiệu ứng cánh bướm,” cô nói. “Một chi tiết nhỏ nhặt trong quá khứ tạo ra những khác biệt lớn lao trong tương lai.”

Rhyme gật đầu. Anh biết Sachs có thể tiếp nhận việc này với sự thông cảm, thấu hiểu và sẽ không đưa ra phán xét về những ngụ ý rộng hơn trong câu nói của Rhyme về những điều đáng ra đã thuộc về anh: đi lại và sống một cuộc sống bình thường, trở thành một nhà tội phạm học xuất sắc hơn bây giờ rất, rất nhiều… và tất nhiên, trở thành bạn đời của cô.

Amelia Sachs chính là kiểu phụ nữ như vậy.

Anh khẽ mỉm cười, “Điều buồn cười, Sachs….”

“Có liên quan tới những điều anh ấy đã nói?”

“Ồ, phải. Người bố đẻ của anh dường như chẳng bao giờ nhận ra khả năng của anh. Chắc chắn ông không bao giờ thách thức anh theo cách bác anh đã làm. Đúng là anh cảm thấy mình giống như con trai của bác Henry. Và anh thích cảm giác đó.” Anh đã dần nhận ra rất có thể, một cách vô thức, anh đã theo đuổi một Henry Rhyme dữ dội, đầy sức sống. Hàng loạt ký ức trong chớp mắt ùa về tới tấp, nhắc lại những lần anh đã cảm thấy thật bối rối trước sự rụt rè của bố mình.

“Nhưng không gì có thể biện minh cho những việc anh ấy đã làm,” cô nói.

“Không, không gì có thể.”

“Tuy thế…, cô bắt đầu.

“Em sắp nói chuyện đó đã xảy ra lâu rồi, vậy hãy để quá khứ thuộc về quá khứ, cứ để nước tràn qua đập, trôi qua cầu đi chứ gì?”

“Đại loại là thế, cô vừa đáp vừa mỉm cười. “Judy nói anh ấy đã hỏi thăm anh. Anh ấy đã đưa tay ra. Hãy tha thứ cho anh ấy.”

Hai người giống như hai anh em ruột vậy…

Rhyme liếc nhìn xuống thân hình bất động của mình. Rồi nhìn lại Sachs. Anh khẽ nói: “Anh sẽ chứng minh anh ấy vô tội. Anh sẽ đưa anh ấy ra khỏi tù. Anh sẽ trả lại cuộc sống cho anh ấy.”

“Sẽ không thể như cũ được, Rhyme.”

“Có thể là không. Nhưng đó là điều tốt nhất anh có thể làm.”

Sachs bắt đầu nói, có thể để đưa ra lý lẽ của cô lần nữa nhưng chủ đề Arthur Rhyme cùng những hành động thấp hèn của anh ta lắng xuống khi điện thoại lại rung, trên màn hình xuất hiện số điện thoại của Lon Sellitto.

“Nhận lệnh, trả lời điện thoại… Lon. Kế hoạch thực hiện đến đâu rồi?”

“Chào, Linc. Tôi muốn cho anh biết là anh chàng chuyên gia máy tính của chúng ta đã vào cuộc rồi.”

– – * – –

Anh chàng này trông quen quá, người gác cửa thầm nghĩ – người đàn ông vừa vui vẻ gật đầu chào khi anh ta rời khỏi Khách sạn Water Street.

Người gác cửa gật đầu chào lại.

Anh chàng nọ đang nói chuyện qua điện thoại di động và dừng lại trước cửa, trong khi những người ra vào bước qua anh ta. Người gác cửa đoán anh ta đang nói chuyện với vợ. Rồi giọng nói chợt thay đổi, “Patty, con yêu quý…” Một cô con gái. Sau vài câu trao đổi ngắn về một trận bóng đá, anh ta quay lại nói chuyện tiếp với vợ, giọng nói có vẻ người lớn hơn, nhưng vẫn rất tình cảm.

Anh chàng này thuộc một loại đàn ông mà người gác cửa biết rõ. Đã kết hôn mười lăm năm. Chung thủy, luôn nóng lòng được trở về nhà với một chiếc túi đựng những món quà vụng về nhưng chân thành. Không giống một số vị khách khác – như anh chàng thương gia tới đây với chiếc nhẫn cưới trên tay và ra ngoài ăn tối với ngón tay trống trơn. Hay bà doanh nhân đã chếnh choáng say được một người đồng nghiệp tử tế dìu vào thang máy (hai người này không bao giờ tháo nhẫn của họ ra, họ không cần phải làm thế).

Những gì một người gác cửa biết. Bạn có thể viết cả một cuốn sách về chúng.

Nhưng có một câu hỏi vẫn lởn vởn: Tại sao trông anh chàng nọ lại quen vậy?

Lúc này anh ta đang nói chuyện với vợ, đồng thời bật cười “Em đã thấy anh? Cũng lên tin tức ở đó sao? Mẹ cũng xem à?”

Nhìn thấy anh ta. Một nhân vật nổi tiếng trên truyền hình?

Đợi đã, đợi đã. Gần nhớ ra rồi…

À nhớ ra rồi. Tối hôm qua, lúc đang xem tin tức trên TV. Chắc rồi – anh chàng này là một giảo sư hay tiến sĩ gì đó. Sloane… hay Soames. Chuyên gia máy tính từ một trường đại học nào đó. Gã mà Ron Scott, Phó Thị trưởng thì phải, đã nói đến. Tay tiến sĩ đang giúp cảnh sát điều tra vụ cưỡng dâm và giết người xảy ra Chủ nhật và vài tội ác khác.

Thế rồi khuôn mặt anh chàng tiến sĩ đờ ra, anh ta nói: “Tất nhiên rồi, em yêu, đừng lo. Anh sẽ ổn thôi.” Anh ta tắt máy và quay người nhìn quanh.

Xin chào, thưa ông,” người gác cửa nói. “Tôi đã trông thấy ông trên Tivi.”

Anh chàng tiến sĩ mỉm cười ngượng nghịu “Thật sao?” Anh ta có vẻ bối rối trước sự chú ý. “Này, anh có thể cho tôi biết làm cách nào đi tới số 1 Police Plaza không?”

“Ngay đằng kia thôi. Cách khoảng năm tòa nhà. Ngay cạnh Tòa thị chính. Ông không nhầm được đâu.”

“Cám ơn anh.”

Chúc may mắn” Người gác cửa quan sát một chiếc Limousine đang tiến lại cảm thấy vui vì có dịp gặp mặt một nhân vật có tên tuổi. Một chuyện có thể mang ra kể với vợ anh ta.

Đột nhiên anh ta cảm thấy bị thúc vào lưng khá đau khi một người đàn ông khác hối hả lao qua cửa khách sạn và đụng vào anh ta trong lúc đi ra ngoài. Gã nọ chẳng buồn ngoái lại nhìn hay nói một lời xin lỗi.

Đồ mắc dịch, người gác cửa thầm nghĩ, đồng thời nhìn theo gã đàn ông đang bước đi rất nhanh, đầu cúi gằm xuống, theo cùng hướng với anh chàng tiến sĩ. Tuy vậy người gác cửa cũng không nói gì. Cho dù họ có thô lỗ đến đâu đi nữa, đành chấp nhận thôi. Họ có thể là bạn bè của các vị khách, mà cũng có thể sẽ trở thành khách hàng vào tuần tới. Hay thậm chí là mấy tay quản lý từ trụ sở xuống kiểm tra.

Hãy chấp nhận và ngậm miệng lại. Đó là nguyên tắc.

Anh chàng tiến sĩ và gã thô lỗ khốn khiếp dần dần biến mất khỏi dòng suy nghĩ của người gác cổng khi một chiếc Limousine dừng lại và người gác cổng bước tới mở cửa xe. Anh ta thấy một khe ngực mềm mại quyến rũ, thứ này còn tuyệt hơn cả một khoản tiền boa, nhưng anh ta biết chắc chắn cô nàng này không bao giờ dành cho mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.