Mọi thứ ổn cả, phải không nào?
Hai cô gái đều trần truồng, hai tay bị trói quật ra sau lưng, song người ta đã để lại giày của họ. Cô gái cao hơn đi bốt da thấp cổ màu vàng, còn cô gái nhỏ người hơn đi giày cao gót đỏ đính kim sa. Cả đôi bốt lẫn đôi giày cao gót đều không chạm sàn. Hai cô gái bị treo cổ bên trong container. Đầu cả hai người đều hơi ngoẹo sang bên, nhưng không đủ cao để cú rơi bẻ gãy gáy họ. Họ đã phải chịu đau đớn và ngạt thở rất lâu trước khi chết. Khuôn mặt tròn trịa của cô gái cao hơn đã chai sạn dưới ánh mặt trời của đời sống du mục. Cô này có bộ ngực nặng nề, với hai núm vú to màu nâu, hông nở. Cặp đùi hơi to, làm xoạc rộng đôi chân với bắp chân vạm vỡ, phơi phần kín rậm rạp ra trước ánh mắt của đám đông.
“Cô ta sợ vãi cả ra!” ai đó bỡn cợt bất chấp cảnh tượng ghê rợn.
Yeruldelgger vỗ mạnh một cú vào sau gáy anh chàng nọ và khuyên anh ta nên biến ngay.
Cô gái còn lại có thân hình đẹp hơn. Cặp vú nhỏ nhắn, săn chắc, vẫn vươn thẳng bất chấp tư thế bị treo hiện tại. Cả cô gái này cũng tè ra người, song điều khiến những người đứng xem chú ý là mái tóc của cả hai nạn nhân. Tóc họ bị kéo cắt trụi nham nhở, với rất nhiều vết cắt vào da đầu rải rác khắp chỗ. Với đám đông, chuyện này còn ấn tượng hơn nhiều so với biểu tượng quỷ Satan rạch trên vú trái của họ. Cũng giống như biểu tượng trên ba người Trung Quốc ở nhà máy gạch. Yeruldelgger nghĩ hai cô gái đã bị đánh đập trước khi bị treo cổ, vì có máu chảy ra trên miệng cả hai.
“Tôi đã cảnh báo ông trước rồi đấy!” Oyun lên tiếng khi cô tới bên vị cảnh sát trưởng đang cáu kỉnh lách qua đám đông những kẻ hiếu kỳ chật như nêm.
“Giải tán hết đám này đi cho tôi,” ông nói. “Tất cả mọi người rời khỏi lối chợ này, kể cả những người bán hàng, và tôi muốn một cảnh sát có vũ trang gác ở mỗi đầu để tránh mọi lôi thôi.”
Oyun gọi một cảnh sát tới để thi hành mệnh lệnh. Nhiều cảnh sát mặc cảnh phục khác nhanh chóng xuất hiện giải tán đám người đang tụ tập không chút nương tay. Khu chợ này, cũng như hai ba nơi tượng tự tại Oulan-Bator, chỉ là một dãy các container được cải dụng thành những cửa hàng không cửa sổ. Vào lúc sáng sớm, các tiểu thương mở cánh của kim loại nặng trịch của hàng loạt các gian hàng bán đồ ngũ kim, gia vị, xưởng hàn. Một số container cất giữ trong lòng các hàng bán bánh mì kebab, hàng thịt, hàng sữa. Có container lại là hàng làm tóc. Và đến tối, mỗi chủ cửa hàng lại đóng cánh cửa nặng trịch của mình lại, khu chợ lại trở về là một khu tập kết container tối tăm, lặng lẽ.
“Hãy bảo Chuluum tìm mấy tấm vải bạt ở một của hàng quanh đây để cách ly hiện trường. Không cần thiết phải bêu riếu những cô gái khốn khổ này thêm nữa bằng việc trưng xác họ ra.”
Thanh tra Chuluum miễn cưỡng đi tìm mấy tấm vải bạt to mà anh ta cố ý tìm thấy thật muộn.
“Làm sao cô biết được?”
“Người đàn ông này đã mở container của ông ta để lấy sạp bày hàng ra, và hai cô gái bị treo cổ ở bên trong, ngay đằng sau cửa. Ông ta lập tức báo cho chúng ta biết.”
“Và chúng ta có gì nào? Ý tôi là ngoài những dấu hiệu của quỷ?”
“Cái này!” Oyun vừa nói vừa chỉ vào bộ phận khóa cửa bên trong của container.
“Cái gì thế này?” ông hỏi trong lúc lại gần.
“Theo ông,” cô thanh tra trẻ hỏi lại,. “trông nó giống cái gì?”
“Đó là tinh hoàn của một người Trung Quốc sao?”
“Phải, tinh hoàn và cái ấy…”
Yeruldelgger cúi người xuống để quan sát món chiến lợi phẩm thảm hại bị kẹt ở thanh chốt khóa trong của cánh cửa.
“Tôi đoán là ông chủ container đã làm nó bị nát một chút khi kéo thanh chốt khóa để mở cửa, nhưng thành thực mà nói, tôi không thấy nó còn có thể là cái gì khác!” Oyun lớn tiếng bình luận.
“Và làm thế nào nó lại kẹt vào đó được?”
“À, chính điều này làm cho câu chuyện trở nên thực sự kinh tởm. Vì cái của quý đó nằm ở bộ phận khóa trong của cánh cửa, nó chỉ có thể kẹt ở đó khi rơi từ chỗ cao hơn xuống ở bên trong cái container khi cửa vẫn còn đóng. Mà nếu ông tưởng tượng rằng ông đóng cánh cửa trở lại, thứ đó sẽ ở ngay dưới chỗ cô gái cao hơn…”
Oyun ngước mắt nhìn về phía thi thể hai nạn nhân bị treo cổ, và Yeruldelgger nhìn theo ánh mắt cô.
“Không thể nào! Chính cô ta đã ngậm của quý của một trong mấy tay Trung Quốc sao? Tôi không tin một chuyện như thế!”
“À, thế thì lấy làm tiếc cho ông, thưa cảnh sát trưởng, vì có bằng chứng hẳn hoi cho chuyện ghê rợn này.”
“Ở đâu?” Yeruldelgger lo lắng.
“Kia kìa, Oyun vừa trả lời vừa hất hàm về phía cô gái bị treo cổ còn lại.”
Đến lượt vị cảnh sát trưởng ngước mắt lên rồi lập tức cúi gặp người để nôn thốc nôn tháo những quả việt quất đen trộn kem của ông lên giày Oyun.
Phía trên ông, cô gái bị treo cổ có hai bên má căng phồng đến mức miệng vẫn hơi hé mở. Và chẳng còn gì để nghi ngờ về thứ rỉ máu bê bết đã chui vào qua đôi môi…
“Chết tiệt, cảnh sát trưởng, tôi đã báo trước với ông rồi cơ mà!”
Yeruldelgger chống một tay lên thành container rồi lấy khăn tay lau miệng. Rồi ông xoa mạnh khuôn mặt giữa hai lòng bàn tay xòe rộng, ưỡn người ra trước để lấy lại tư thế đàng hoàng, rồi quay sang cô thanh tra trẻ.
“Cô không bị nôn ọe ra sao?” ông ngạc nhiên.
“Có, có chứ, lên người Chuluum!”
“À, hay quá, thế thì tôi yên tâm rồi! Vậy là ta có hai bộ của quý vẫn còn thiếu của mấy vị Trung Quốc, hai cô nàng cho ngày hội mồng bảy tháng Bảy, cùng những biểu tượng của quỷ, các nạn nhân trần truồng nhan nhản khắp nơi, và thêm vào đó là hai cái đầu cạo trọc. Mọi thứ ổn cả, phải không nào?”