“Đây là chuyện cá nhân,” Yeruldelgger giải thích.
Mickey đã biết chuyện khi đang trên mặt cỏ xanh mướt của sân tập golf nơi anh ta là khách mời của một nghị sĩ thuộc phe đa số trong Quốc hội. Sau đó, họ sẽ cùng một thẩm phán và ông bộ trưởng chủ quản của chính Mickey đến dự buổi gala từ thiện ủng hộ các con em mồ côi của lực lượng cảnh sát. Một dịp mà vì nó anh ta đã lao tâm khổ trí từ lâu và triển vọng sẽ đầy hứa hẹn hoặc thậm chí là cơ hội thăng tiến…
“Anh điên rồi, Yeruldelgger, anh điên rồi,” vị cấp trên của ông thở dài vẻ chịu thua. “Đầu tiên anh nhục mạ các nhà ngoại giao, sau đó anh dùng súng đe dọa tôi, và bây giờ anh bắn một chủ gara. Anh điên rồi, điên về mặt y học ấy, xin thề với anh!”
“Gã đó đã đe dọa tôi, anh có nghe chuyện đó rồi phải không?”
“Anh làm cái quái gì ở đó hả?”
“Anh đã thấy qua gã đó chưa? Một con quỷ! Với bộ khởi động Land Cruiser trên tay! Tôi đã bắn để tự vệ.”
“Anh điều tra cái gì hả? Tôi đã cấm anh tham gia mọi cuộc điều tra cơ mà, Yeruldelgger !”
“Tôi chẳng điều tra gì cả. Tôi với hắn ta nói chuyện về ô tô, rồi chúng tôi đi ăn một chút, gã đó ăn nhiều gấp ba tôi mà lại không muốn cùng thanh toán tiền. Tôi đòi phần của hắn, hắn từ chối, tôi nhất định đòi, hắn nổi quạu, hắn đe dọa tôi, tôi bắn. Chấm hết.”
“Bằng súng công vụ của anh, bằng súng công vụ của anh đấy!”
“Tất nhiên là bằng súng công vụ của tôi, anh còn muốn tôi bắn bằng cái gì nữa, tôi chỉ có mỗi khẩu súng đó thôi!” Yeruldelgger nói dối. “Và điều đó có thể làm thay đổi gì việc tự vệ chính đáng nhỉ?”
“Nghe tôi nói cho rõ đây, tôi không tin câu chuyện anh kể. Tôi không biết anh đã làm cái quái gì ở đó cũng như anh đã nói những gì với gã đó, nhưng rồi tôi sẽ biết. Anh được cảnh cáo rồi đấy. Nếu như chuyện này chỉ do tôi quyết định thì anh đã bị đuổi việc rồi. Bây giờ, mời anh đưa lại cho tôi phù hiệu và súng công vụ trong lúc điều tra nội bộ. Đó là quy định thường quy khi có dân thường bị thương vì đạn, anh biết đấy, Sau đó, về mặt chính thức anh có thể ổn, vì gã ngốc này che giấu cho anh, nhưng về thực tế, Yeruldelgger, tôi xin nói thẳng với anh là anh sẽ toi. Chuyện đó đã được định đoạt rõ ràng, và chính anh là người định đoạt!”
Mickey đã chọn giọng điệu hạ cố của người đang nói với kẻ đã vô phương cứu vãn tới mức thậm chí chẳng còn đáng được hưởng cơn phẫn nộ của người khác. Vị cảnh sát trưởng lắng nghe anh ta với vẻ dửng dưng xấc xược, hai bàn tay đút trong túi áo măng tô, bàn tay phải mân mê chiếc điện thoại của anh chàng người Kazak. Ông lấy phù hiệu và súng ra rồi đặt chúng lên bàn làm việc của Mickey.
“Nếu đã được định đoạt…,” ông thở dài với giọng cam chịu số phận.
Yeruldelgger đi ra cửa và sắp sửa ra ngoài thì viên đại úy gọi ông lại, vẫn với giọng hạ cố lúc trước.
“Cái điện thoại, Yeruldelgger!”
“Điện thoại á? Điện thoại nào?”
“Điện thoại di động của gã Kazak!”
“À phải rồi! Điện thoại di động của gã Kazak!”
“Phải, tất nhiên rồi, điện thoại di động của gã Kazak…”
Ông lấy chiếc điện thoại từ túi áo măng tô rồi quay lại đặt nó lên bàn làm việc của viên đại úy, anh ta đã kịp cất phù hiệu và súng của ông vào một ngăn kéo khóa trái.
“Đến một ngày anh sẽ phải chấm dứt việc tin là mình giỏi hơn cả thiên hạ và coi những người khác như kẻ ngốc!” Mickey lên tiếng trong lúc thu xếp đồ đạc để đi dự buổi gala từ thiện.
“Phải,” Yeruldelgger vui vẻ thừa nhận trong lúc rời khỏi văn phòng. “Có lẽ vào ngày những người khác đã bớt ngốc hơn.”
Mickey không hề thích lời ám chỉ của người thuộc cấp cũng như giọng ông dùng để nói ra nó. Anh ta thấy trong đó một lời đe dọa hoặc sự lừa gạt và do dự trong một giây ý muốn yêu cầu vị cảnh sát trưởng nói ra ý ông muốn gì. Nhưng hôm nay là Chủ nhật và bữa tiệc gala do ông bộ trường chủ quản chủ trì đang đợi anh ta. Anh ta trấn an bản thân bằng cách coi câu nhận xét của Yeruldelgger như lời thách quyết đấu thảm hại của một kẻ thua cuộc già cỗi.