Công Lý Thảo Nguyên

22 …cô vừa thức dậy, trần trụi sau tấm bình phong.



“Yeruldelgger không có đây hả chị?” Oyun hỏi.

“Anh ấy tới chợ ô tô rồi,” Solongo đáp.

“Chị đã mang gì từ Vách đá Cháy về à?”

“Một manh mối về chiếc UAZ. Anh ấy đi thăm dò thông tin.”

“Em nghe nói ở đó đã có chút va chạm…”

“À phải, hơi có chút rock ’n’ roll!”

“Yeruldelgger lo tái mặt. Em hiếm khi thấy ông ấy như thế! Nói cho em biết đi, giữa chị và ông ấy có gì đúng không?” Oyun dịu dàng hỏi.

“Chị không tin đó thực sự là chuyện liên quan đến em,” Solongo vừa đáp vừa nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên vai cô gái trẻ.

“Đôi lúc em nghĩ là có đấy! Chúng em là cộng sự, và khi chúng em rơi vào những tình huống nguy hiểm, em thường có cảm giác là không gì có thể ngăn cản ông ấy rồi cuối cùng ông ấy sẽ lôi em vượt qua mọi giới hạn. Em thấy yên tâm khi biết có ai đó quan trọng hơn chính tính mạng của ông ấy trong cuộc sống, chị hiểu chứ? Biết là ông ấy còn hứng thú với cuộc sống! Cho dù đó là cuộc sống của một người khác, miễn là ông ấy thực sự để tâm tới cuộc sống!”

Cả hai người đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ bằng gỗ sơn màu rực rỡ, dưới ánh mặt trời tươi tắn, trong khu vườn ở phía trước căn lều của Solongo. Cô đã thả trà vào trong nước đang reo. Ngay khi nước sôi, cô cho sữa vào rồi nhấc ấm trà xuống khỏi bếp, sau đó thêm vào một nhúm muối. Oyun hạnh phúc dõi theo cô lặng lẽ tinh tế thực hiện từng động tác của truyền thống. Tiếp theo, Solongo múc trộn thứ trà sữa pha muối bằng cái muôi nhỏ cô dành riêng cho việc này, rồi thêm vào một thìa bột mì như cả hai người đã thấy mẹ mình làm trên thảo nguyên khi còn nhỏ xíu.

“Chị yêu anh ấy từ lâu rồi,” nữ bác sĩ pháp y nói sau hồi lâu im lặng, “nhưng chị nghĩ anh ấy không yêu chị. Chị nghĩ Yeruldelgger không thể yêu ai được nữa từ khi…”

“…”

“…”

“Từ khi nào?”

“Từ khi cô bé Kushi chết và Uyungara đi.”

“Là vợ ông ấy hồi đó à?”

“Vẫn luôn là vợ anh ấy,” Solongo dịu dàng trả lời, ánh mắt mất hút trong những vòng hơi nước mơ hồ của món trà.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chị nói vói em rồi đấy, chị ấy ra đi. Chị ấy không chịu đựng nổi cái chết của Kushi. Chị ấy đã ra đi, đúng thế, theo nghĩa đen cũng như nghĩa bóng. Chị ấy đã rời bỏ Yeruldelgger để quay về gia đình mình và sống ở đó, trong mấy khu đẹp đẽ ở mạn Bắc, song chị ấy đã ở chỗ khác rồi… Linh hồn chị ấy đã ở lại với bé Kushi. Trong tâm trí chị ấy, cô bé vẫn sống mãi.”

“Bà ấy bị điên sao?”

“Đừng bao giờ nói thế! Không được phép nói như thế! Uyunga đã ra đi và ở một nơi khác. Chính thế giới mới hóa điên xung quanh chị ấy. Chính thế giới này đã cướp đi đứa con yêu dấu của chị ấy.”

Oyun nhấp một ngụm trà của Solongo và những ký ức tuổi thơ lại trào dâng trong tâm trí cô. Chúng hiện lên khi họ nhắc tới cái chết của con gái người đàn ông mà cả hai người họ cùng yêu, mỗi người theo cách của mình, làm cô trào nước mắt. Cô quay mặt đi để giấu Solongo những giọt nước mắt, còn Solongo nhìn thẳng ra phía trước để không nhìn thấy chúng.

“Chuyện đó xảy ra thế nào?”

“Chẳng ai biết cả. Đó là thời kỳ diễn ra hàng loạt cuộc điều tra các vụ tham nhũng lớn, vào hồi thu mua lại đất. Yeruldelgger đang theo dõi mấy nhóm bí mật đầy thế lực muốn mua lại hết, nhiều khả năng để bán lại cho đám đại gia Nga hay các tập đoàn Trung Quốc. Có kẻ nào đó đã bắt cóc Kushi. Không có yêu cầu đòi tiền chuộc. Cũng không có đòi hỏi nào. Ít nhất là không có gì công khai. Người ta nghĩ đó là sức ép với Yeruldelgger để anh ấy buông vụ điều tra, và lời đồn đại kể anh ấy không chịu. Người ta cho rằng khi đó những kẻ bắt cóc Kushi đã giết cô bé để hủy hoại anh ấy, sau khi không phá hỏng được cuộc điều tra.”

“Và chúng đã thành công?”

“Phải. Cái chết của Kushi đã hủy hoại anh ấy. Cả về thể xác lẫn tinh thần, anh ấy không còn khả năng điều tra nữa. Người ta đã gạt anh ấy khỏi các hồ sơ quan trọng. Ngày hôm nay đáng lẽ anh ấy phải ở vị trí của Mickey.”

“Vì lý do này mà ông ấy không yêu ai nữa?”

“Không, chị tin anh ấy vẫn còn yêu một người. Anh ấy yêu Saraa. Yêu rất nhiều, hơn mọi thứ trên đời. Nhưng anh ấy không còn biết phải nói ra hay thể hiện điều đó như thế nào. Chị tin là anh ấy đã ngấm vào trong đầu ý nghĩ phải chịu đựng tất cả những gì cô bé bắt anh ấy phải chịu đựng chỉ để tự trừng phạt mình. Và anh ấy chịu đựng. Thật không thể tưởng tượng nổi những gì người đàn ông này có thể chịu đựng từ những cú đòn và căm hận… Nhưng chị và anh ấy không thành đôi. Yeruldelgger không muốn ở cùng bất cứ ai khác ngoài Saraa, trong khi cô bé lại không muốn! Và chừng nào cô bé còn sống, anh ấy cũng sẽ sống vì cô bé. Còn về chúng ta, hãy hài lòng là anh ấy yêu quý chúng ta…”

Hai người phụ nữ dịu dàng mỉm cười nhìn nhau mà không còn che giấu đôi mắt đẫm lệ của mình. Cũng giống như đôi mắt của Saraa đang lắng nghe họ, cô vừa thức dậy, trần trụi sau tấm bình phong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.