Công Lý Thảo Nguyên

20 Tôi sẽ dùng kỳ nghỉ cuối tuần của mình để điều tra!



Sáng hôm sau, Yeruldelgger tới phòng làm việc trong tâm trạng nóng nảy, ông vẫn còn rất căng thẳng vì những biến cố trong đêm, khi đi ngang qua Mickey, cũng đang có tâm trạng khó chịu hệt như ông.

“Tôi không có gì mới về vụ mấy người Trung Quốc cả!” vị cảnh sát trưởng càu nhàu.

“Thật vừa hay, tôi lại có đấy! Vào văn phòng tôi, ngay lập tức!”

Yeruldelgger vừa theo vào tận văn phòng phô trương của anh ta vừa tự hỏi còn chuyện rắc rối gì lại sắp rơi xuống đầu ông. Khi cấp trên mở cửa, ông hiểu ra ngay lập tức. Vị quan chức Trung Quốc đến từ sứ quán đã đe dọa ông tại hiện trường vụ giết người đang ngồi bên bàn họp, hai bên là hai nhân viên thuộc cấp mặc trang phục cựu cán bộ đảng chuyển sang đóng vai luật sư kiểu Mỹ giả hiệu, ngồi cứng đờ như những lưng ghế trong phòng thẩm vấn. Yeruldelgger thở dài, thầm nhủ ba vị khách kia quả là không gặp may chút nào, vì ông thực sự không có tâm trạng để nghe quát nạt. Về phần Mickey, còn tùy vào cách anh ta thế hiện: vị thế của kẻ hãnh tiến bất chấp thủ đoạn cũng không đảm bảo cho anh ta tránh khỏi cơn bộc phát giận dữ thái quá.

Ba người Trung Quốc ngồi ở cùng một phía bên chiếc bàn dài hình chữ nhật, kiểu như một tòa án nhân dân. Mickey bước ngay tới đầu bàn rồi ngồi xuống thật mạnh để thể hiện cơn bực bội và phẫn nộ của mình. Anh ta ra lệnh cho Yeruldelgger ngồi xuống đối diện với ba vị khách, và ông tự nhủ rằng rõ ràng là chuyện này đang bắt đầu rất tệ.

“Với hai tay trói quật ra sau lưng và bịt mắt chăng? Liệu tôi có cần để lại địa chỉ của một người thân để nhận hóa đơn thanh toán tiền đạn không?”

Ông đi tới ngồi xuống ở đầu bàn phía đối diện, bất hợp tác với màn dàn cảnh của mấy người Trung Quốc.

“Thế nào?” ông hỏi vị cấp trên của mình, không thể hiện bất cứ thái độ tôn trọng cấp bậc nào.

Khuôn mặt của ba người Trung Quốc, sau khi đã chứng kiến ông không tuân lệnh, đồng loạt quay về đầu bàn phía đối diện.

“Cảnh sát trưởng, các vị này có mặt ở đây để chính thức khiếu nại về cách hành xử của anh tại hiện trường tội ác liên quan tới việc ba đồng bào của họ bị giết hại.”

Ba khuôn mặt nhất loạt quay ngoắt từ trái qua phải với sự chính xác cơ học của một nhóm nghệ sĩ thể dục thuộc Đoàn xiếc Bắc Kinh.

“Tốt thôi,” Yeruldelgger thừa nhận,. “được lắm. Khiếu nại là quyền của họ mà. Đó là thứ người ta có quyền làm ở chỗ chúng ta, phải tận dụng nó thôi.”

Thái độ xấc xược của ông làm ba người Trung Quốc quay ngoắt từ phải qua trái để chờ đợi cú phản đòn từ vị cấp trên.

“Anh có gì để nói không, cảnh sát trưởng?” Mickey từ đầu bên kia của căn phòng thận trọng lên tiếng, nhận ra Yeruldelgger sẵn sàng đem những lời xấc xược ra đối kháng với mình.

Mấy người Trung Quốc quay ngoắt từ trái qua phải.

“Không, chẳng có gì cả!” Yeruldelgger thừa nhận và đang hai bàn tay ra như thể xin lỗi về câu trả lời cụt lủn. “Bây giờ tôi đã đi được rồi chứ?”

Ông đặt thẳng hai bàn tay hộ pháp mạnh mẽ xuống bàn rồi từ tốn đứng dậy, đầu rụt xuống giữa hai vai, dành thời gian cho bất cứ ai muốn nhắc tới lỗi lầm. Ba người Trung Quốc nhanh thoăn thoắt quay đầu sang phải. sang trái rồi lại sang phải. và viên phó đại sứ là người phản ứng bằng cách giận dữ đứng phắt dậy, hai trợ lý của ông ta cũng lập tức làm theo.

“Thái độ của người cảnh sát này là không thể chấp nhận được và xúc phạm tới danh dự ba đồng bào đã bị sát hại của chúng tôi!” ông ta gay gắt hét lên bằng giọng nói mà ông ta muốn làm cho có vẻ mạnh mẽ nhưng lại chỉ the thé chói tai.

Yeruldelgger đã đi tới ngang họ ở phía bên kia bàn khi làm bộ chuẩn bị ra khỏi phòng. Ông nổi xung lên dữ dằn tới mức mấy vị khách đờ người ra. Ông lấy hết sức đấm mạnh hai nắm tay xuống mặt bàn làm nó rung chuyển rồi cúi người qua mặt bàn để quát thẳng vào mặt họ:

“Không chỉ có ba người Trung Quốc bị chết trong vụ án này, thưa ông cán bộ sứ quán. Còn có cả hai cô gái Mông Cổ với tinh dịch từ mấy cái xác của các vị tung tóe khắp hai bên đùi và cả những chỗ khác nữa! Mấy cái xác chết mẫu mực đáng thương của các ông đã biến nhà máy sử dụng lao động khổ sai của các ông thành ổ khoái lạc cho dịp Valentine truyền thống của các vị. Đó là điều các ông muốn che giấu khi ngăn cản tôi điều tra phải không? Được lắm, đó sẽ là thứ người ta tìm thấy trên trang nhất của tờ Người đưa tin hay Quốc gia nếu các ông còn tiếp tục quấy rầy tôi với những lời đe dọa ngoại giao của các ông!”

Vị quan chức Trung Quốc, choáng váng, quay sang anh chàng Mickey đang tái nhợt không nói nên lời.

“Tôi chính thức nhắc lại ở đây nỗi bất bình của các đại diện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và yêu cầu ông rằng cuộc điều tra liên quan tới các công dân của chúng tôi phải được rút lại từ tay viên cảnh sát tha hóa này và giao lại cho chúng tôi theo đúng tinh thần các thỏa thuận giữa Tập đoàn Khai khoáng Trung Hoa và chính phủ nước ông!”

“Cảnh sát tha hóa ư?” Yeruldelgger ngẩng lên, đôi mắt đột nhiên dán chặt vào vị quan chức Trung Quốc, người lại đưa hướng ánh mắt sang tìm kiếm sự trợ giúp từ Mickey hơn.

“Ý ông là sao?” anh ta hỏi.

“Viên cảnh sát này đã trực tiếp tìm cách vòi tiền tôi, đại diện chính thức của sứ quán, để cho phép chúng tôi vào hiện trường vụ án. Tôi có ở đây lời khai của hai nhân chứng!”

Một trong hai vị luật sư tập sự lấy ra hai tờ sao chụp từ cái túi đeo bằng da cá sấu nhuộm. Anh ta đưa chúng cho Mickey, người muốn dành thời gian để đọc chúng nhưng không thể thực hiện được mấy.

“Đây là tiếng Trung Quốc!” anh ta ngạc nhiên.

“Ông sẽ nhận được một bản dịch chính thức vào thời điểm thích hợp,” người Trung Quốc đang nổi cáu trả lời với giọng quan cách.

“Nhưng tôi cho rằng chúng tôi có thể biết nội dung chứ?”

“Tất nhiên. Ở đây, hai nhân chứng đã xác nhận rằng người đàn ông này đã tìm cách vòi tôi một khoản tiền tương đương với số lương bị chậm của ông ta.”

“Chuyện này là sao hả?” Mickey quay về phía cấp dưới của mình hỏi, ít nhiều không hiểu gì.

Ba người Trung Quốc lại tiếp tục màn quay mặt qua lại của họ.

“Thật không thể tin nổi!” Yeruldelgger thở dài ngước mắt nhìn lên trần. “Khi tôi tống cổ gã hề muốn đuổi chúng tôi khỏi hiện trường này đi, ông ta đã nói sẽ khiếu nại lên cấp trên của tôi. Tôi đã khuyên ông ta nên làm thế, đồng thời đề nghị ông ta nhắc nhở luôn thể là cấp trên còn nợ tôi hai tháng lương và bốn mươi bảy ngày nghỉ phép nữa.”

“Đó là một lời gọi ý điển hình và công khai cho tham nhũng!” vị quan chức Trung Quốc khẳng định với bộ dạng đầy phẫn nộ. “Người đàn ông tha hóa này đã ấn định số tiền lót tay ông ta đòi.”

“Mickey, nếu anh không nói gì để tay này ngậm miệng, tôi sẽ tự mình tống khứ mấy tay đệ tử của Mao này ra khỏi phòng bằng mấy cái giày vào…”

“Thật không thể chấp nhận được! Không thể chấp nhận được!” vị quan chức Trung Quốc đến từ sứ quán vừa la lối vừa nhảy chồm chồm trên hai chân để cố làm mình cao lớn hơn. “Đây là sự thóa mạ nhân dân Trung Quốc và chính phủ nước chúng tôi. Tôi đòi hỏi phải có hình thúc kỷ luật người này.”

“Cái gì? Cái gì?” Yeruldelgger đột ngột gầm lên. “Mi đòi hỏi ư? Mi đòi hỏi hình thức kỷ luật ư? Mi là ai mà đòi hỏi bất cứ thứ gì chứ? Mi có biết mi đang ở đâu không? Mi biết mình đang ở Sở Cảnh sát Quốc gia Mông Cổ chứ? Mi có còn nhớ mình đang nói chuyện với các quan chức cảnh sát của một quốc gia độc lập và có chủ quyền không hả? Mi chẳng có gì để đòi hỏi từ anh ta hay từ ta hết. Mi cũng chẳng có quyền có mặt ở đây! Thậm chí mi còn đang không ở trong khuôn khổ hoạt động ngoại giao của mình! Biến cố ngoại giao sẽ đi theo hướng ngược lại nếu mi còn tiếp tục. Sẽ là Bộ Ngoại giao của chúng ta đòi mi phải giải thích nếu mi tiếp tục tới gây sức ép với điều tra viên phụ trách một vụ án mạng có năm nạn nhân để che giấu hành vi xấu xa của một đám những kẻ biến thái tình dục, đó mới là tai tiếng đấy, mi hiểu chưa? Chính việc này cùng thái độ ngang ngược của mi ngày mai sẽ lên trang nhất các tờ báo tại Oulan-Bator.”

Cứ mỗi câu, Yeruldelgger lại đấm mạnh xuống bàn, và ba vị khách Trung Quốc lại giật nảy mình lên cùng lúc với mỗi cú đấm. Ông cũng muốn đảm bảo chắc chắn là tất cả mọi người đều theo dõi sự việc từ bên ngoài văn phòng và cả tầng sẽ có mặt khi mấy người Trung Quốc đi ra trong cơn tức giận đùng đùng và tuôn ra những lời đe dọa. Khi ông nghĩ đã la hét đủ lâu để kéo cả ban tới đằng sau cửa văn phòng của Mickey, Yeruldelgger đẩy màn khiêu khích lên một nấc nữa. Ông hung hãn lật nhào cái bàn ngăn cách giữa mình và mấy người Trung Quốc rồi bước một bước về phía họ để quát vào mặt họ, đồng thời đưa ngón tay trỏ đầy tức giận chỉ lối cho họ ra cửa:

“Cút ngay! Cút ngay khỏi đây! Ở đây là nước Cộng hòa Mông Cổ, đây là đất nước của chúng tôi, cảnh sát của chúng tôi và cuộc điều tra của chúng tôi! Các ông không có quyền lực ngoại giao nào ở chỗ này hết!”

Mickey do dự trong hai giây giữa việc tìm cách chế ngự Yeruldelgger và đưa mấy người Trung Quốc ra ngoài, nhưng anh ta luôn có cảm giác sợ hãi trước vị cảnh sát trưởng, và thế là anh ta vội chạy ra cửa và đưa tay mời mấy vị khách Trung Quốc đang phát hoảng đi trước mình. Khi anh ta mở cửa ra, toàn bộ nhân viên trong sở đã tạo thành bức tường nhân chứng đông đặc im lặng.

“Các người là nỗi sỉ nhục đối với đất nước tôi!” Yeruldelgger vẫn tiếp tục hét to trong khi lòng thầm vui mừng. “Các người là nỗi sỉ nhục với cảnh sát của chúng tôi, với luật pháp của chúng tôi, một sự sỉ nhục với nền dân chủ của chúng tôi! Việc can dự vào một vụ án hình sự đang điều tra này là một hành động hèn hạ!”

Giờ thì ba người Trung Quốc đã phát hoảng, bị kẹt giữa con thịnh nộ của ông và bức tường im lặng của những cảnh sát đầy đe dọa. Yeruldelgger cuối cùng cũng thấy trong mắt họ ánh nhìn sợ hãi mà ông đã đợi để biết chắc. Một nỗi sợ hãi thể chất, không thể kiểm soát, giờ đây sẽ luôn hiện hữu đâu đó bên trong họ để rồi lại xuất hiện trong một biến cố không ngờ. Ông liền quyết định kết thúc chuyện này.

“Hãy quay về với những trò tiệc tùng chơi bời của đám ngoại giao ăn bám các người và để yên cho chúng tôi làm nghề cảnh sát của mình. Chính chúng tôi sẽ tìm ra những kẻ đã sát hại mấy người Trung Quốc của các ông, chứ không phải là các ông đâu! Biến đi!”

Và ông đóng sầm cửa lại mạnh hết mức có thể. Đó là hiệu lệnh cho đám đông im lặng để họ tách ra thành một hành lang đầy đe dọa cho ba người Trung Quốc đến tận lối ra. Đây hẳn cũng là một thông điệp rõ ràng dành cho Mickey để anh ta hiểu là màn trình diễn đã kết thúc.

“Thế nào? Tôi khá đấy chứ?” Yeruldelgger hỏi bằng giọng hoàn toàn bình thản và có kiểm soát.

Song phản ứng của viên đại úy không hề như ông trông đợi.

“Không, mà anh hóa điên mất rồi, thật đấy! Anh có biết mấy gã đó là ai không hả? Anh có hình dung ra những chuyện lôi thôi bọn họ có thể gây ra cho chúng ta không? Mà bọn họ sẽ gây ra cho tôi? Nhìn đây!” anh ta vừa hét lên vừa ném xuống bàn làm việc các nhật báo ra ngày hôm đó. Tất cả đầu đăng trên trang nhất về vụ tàn sát mấy người Trung Quốc và hai cô gái. Ngọn cờ, tờ báo được ưa chuộng và theo khuynh hướng dân túy nhất trong số các nhật báo của Oulan-Bator thậm chí còn lấy vụ án làm chủ đề duy nhất trên trang nhất của mình với một tiêu đề gây hoang mang và đầy đe dọa: ‘Trung Quốc đòi thủ phạm.’ Những tờ báo khác chia sẻ các tít báo giữa cái họ gọi là ‘vụ những người Trung Quốc bị thiến’ với chuyến thăm của một đoàn đại biểu giới công nghiệp Hàn Quốc.

“Tôi đã chán ngấy cách xử sự quái đản của anh rồi, Yeruldelgger. Chán ngấy rồi, anh nghe chưa! Ngấy đến tận cổ rồi! Anh làm bất cứ trò gì, anh chẳng bao giờ thèm để ý gì đến ai, anh đánh đập nhân chứng: những trò ngu ngốc của anh đã ngập lút đầu tôi rồi đây, anh nghe chưa, ngập lút đầu rồi! Chuyện anh bị chấn động bởi những gì xảy ra với Saraa đêm qua cũng không biện minh được gì hết! Mà đáng lẽ người ta phải sa thải anh từ năm năm trước rồi, vì từ hồi đó trở đi anh đã hoàn toàn mất kiểm soát. Anh không thể tưởng mình muốn làm gì cũng được với cái cớ là hồi đó có kẻ đã bắn con gái bé bỏng của anh, anh hiểu chưa hả? Tôi thành thật lấy làm tiếc cho Kushi nhưng…”

Mickey không có thời gian nói hết câu. Yeruldelgger lao vào anh ta và dộng vào tường, bàn tay ông túm chặt lấy ve áo vest bằng vải paca của Mickey, còn cẳng tay đè nghiến lên cổ họng. Bằng bàn tay còn lại, ông rút súng ra và kề sát nòng súng vào má cấp trên của mình.

“Không bao giờ được nhắc tới tên con gái nhỏ của tôi trước mặt tôi nữa, nghe chưa? Không bao giờ! Và chấm dứt ngay trò quấy phá các cuộc điều tra của tôi. Cả điều này cũng rõ chưa hả?”

Yeruldelgger buông anh ta rồi quay người đi ra cửa. Mickey dựa người vào tường khuỵu xuống, tái mét và run rẩy, trước khi đứng lên và chỉnh trang lại quần áo. Anh ta thận trọng đợi cấp dưới của mình rời khỏi văn phòng và đi xa vài mét. Tất cả các thanh tra khác đều làm ra vẻ bận rộn trở lại với những hồ sơ rất quan trọng để không phải trở thành nhân chứng cho những gì sắp diễn ra. Khi nghĩ là Yeruldelgger đã đi đủ xa để không còn nguy hiểm về mặt thể chất, Mickey xuất hiện trên ngưỡng của văn phòng, cố hết sức vươn người lên cho có vẻ cao to nhất có thể.

“Anh tiêu rồi, Yeruldelgger!” anh ta hét tướng lên từ xa. “Anh nghe chưa? Về mặt nghề nghiệp anh tiêu rồi! Tôi gạt anh ra khỏi tất cả các cuộc điều tra anh đang phụ trách, nghe rõ chưa? Những người khác, các người nghe tôi nói rồi chứ? Yeruldelgger không còn làm việc cho chúng ta nữa, hiểu chứ?”

Không ai trong ban cựa quậy và chỉ mình Billy, một thanh tra tập sự trẻ, dám mở to mắt nhìn vị cảnh sát trưởng. Ông thấy trong đôi mắt đó rất nhiều ngạc nhiên và một chút ngưỡng mộ, điều đó khiến ông có cảm tình với cậu thanh niên. Rồi ông quay về phòng làm việc nhỏ của mình ở đầu kia tầng nhà và thấy Oyun đang chờ mình trong đó.

“Ông lại làm gì nữa thế?” cô hỏi với nhiều vẻ thương cảm hơn cô những muốn.

“Suýt chút nữa tôi đã bắn Mickey,” Yeruldelgger buông thõng.

“Vì mấy tay Trung Quốc sao?”

“Không. Vì Kushi. Hắn ta đã nhắc đến tên Kushi.”

Đúng là ngu xuẩn!” Oyun vừa thở dài vừa buồn bã lắc đầu. “Anh ta còn nói gì nữa?”

“Cô đã nói gì với hắn về đêm qua chưa?” ông hỏi lại, không trả lời câu hỏi của cô.

“Về mấy vụ hỏa hoạn ư?”

“Không, về Saraa. Về đường cống ngầm.”

“Không.”

“Vậy làm thế nào hắn biết chuyện được nhỉ?”

“Theo ông thì bằng cách nào?” Oyun vừa thở dài vừa hất hàm về phía phòng làm việc vắng tanh của đồng nghiệp.

“Chuluum sao? Cô tin là cậu ta à?”

“Còn ai nữa!”

“Cậu ta có đây không? Sáng nay cô đã thấy cậu ta chưa?”

“ Chưa, nhưng ông đã bảo cậu ta bám theo Adolf, và sáng nay người ta vừa thả hắn. Có khi cậu ta đã tuân lệnh ông đấy!”

“Phải, có thể,” Yeruldelgger ngẫm nghĩ thành tiếng. “Ngoài ra thì, Mickey đã gạt tôi ra khỏi tất cả các cuộc điều tra tôi phụ trách!”

“Tất cả các cuộc điều tra của ông ư? Nhưng nếu thế thì ông sẽ làm gì đây?”

“Việc duy nhất tôi biết làm, đương nhiên rồi,” ông trả lời trong lúc rời phòng làm việc.. “Tôi sẽ dùng kỳ nghỉ cuối tuần của mình để điều tra!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.