Không thứ gì lại có vẻ ngoài hậu Xô viết hơn chiếc Nissan Cube cũ kỹ màu lục xám đời 2004 của Oyun. Đến mức phải tin là các nhà thiết kế người Nhật, vốn nổi tiếng thế giới về nghệ thuật sao chép, đã vận dụng tài năng này của họ để tái tạo tất cả nét thô kệch của các loại xe đa dụng Nga thời Chiến tranh lạnh trong một thiết kế duy nhất. Kết quả là một chiếc xe nhỏ bốn cửa hình cái hộp chẳng có tí hồn nào. Phía trước, nó mang vẻ vô cảm kinh khủng của một chiếc xe không ký hiệu của Stasi* thời Cộng hòa Dân chủ Đức cũ, còn phía sau là sự hung bạo mù quáng của một chiếc xe hòm quân sự thuộc bất cứ chế độ độc tài củ chuối nào. Bất chấp con Pikachu bé tẹo bằng mút treo trên gương chiếu hậu, đây vẫn là một chiếc xe cảnh sát. Mỗi ngày Oyun đều tự hỏi sao cô lại có thể chọn kiểu xe như thế này. Giờ đây cô chỉ còn cách đợi để chiếc xe lỗi mốt thêm chút nữa và cuối cùng trở thành một thứ đồ cổ theo mốt phương Tây như những chiếc UAZ cũ.
Khi thấy Saraa ra khỏi trụ sở cảnh sát và băng ngang qua bãi đậu xe nhỏ để đi về phía đại lộ, Oyun giả vờ đang lục lọi trong hốc đóng đồ lặt vặt để không bị ánh mắt cô gái bắt gặp. Cô thèm thuồng tìm thấy trong đó phần còn lại của túi bánh quy chua làm từ bột sữa mà cô đã mua cách đây một tuần từ một phụ nữ đáng thương ở sân trước Rạp xiếc Quốc gia. Cô để cho cô gái trẻ bước đi trên vỉa hè dọc theo tòa nhà Tòa án Tối cao trong lúc dùng một tay khua khoắng túi bánh, trước khi phải cố đến lần thứ ba mới nổ được máy rồi bám theo. Lợi thế ở Oulan-Bator là giao thông lộn xộn tới mức việc chạy xe từ từ bám theo một người đi bộ từ xa cũng chẳng làm thay đổi cơn thịnh nộ của những người lái xe khác. Không hề có nguy cơ Saraa sẽ ngoái đầu lại do bị đánh động bởi những người lái xe nổi cáu. Oyun chạy xe đến tận chỗ tòa nhà mới bằng kính và thép của Ngân hàng UB vươn cao trên cái cổng truyền thống cũ mềm bằng gỗ, rồi rẽ xuống phía Nam để bám theo cô gái đi về hướng Đại lộ Hòa Bình. Cô bé vị thành niên bước đi hung hăng và cau có, khiến ai cũng phải nhìn. Chỉ những người già nhất nhìn cô gái đi qua mà không hiểu gì, rồi thật lâu sau đó họ ngoái lại nhìn theo cô và lắc đầu. Với họ, Saraa đại diện cho toàn bộ thế giới, vừa trồi lên vừa sụp xuống xung quanh họ, những tòa nhà và linh hồn, trong cùng cảnh hỗn loạn.
Gần tới đại lộ, khi vừa tới Trung tâm Hoa, nơi chẳng phải trung tâm cũng chẳng có hoa mà buồn rũ như một trạm cuối xe buýt của Nga, Oyun thấy cô gái bắt đầu chạy để nhảy lên chiếc xe buýt màu xanh lam đã chuyển bánh. Cô nhét chiếc bánh quy vào giữa hai hàm răng và bật rủa với cái miệng đầy ắp khiến các mảnh vụn bánh bắn lên kính chắn gió và bảng điều khiển, về số để tăng tốc và bám theo chiếc xe buýt đang chạy về hướng Đông. Suốt gần hai kilomet, Oyun phải liên tục xoay xở giữa cần số và tay lái để không bị mất dấu, dần thấy ngạt thở vi những mảnh bánh quy khô. Nhưng Saraa, như tất cả những thanh niên nổi loạn, đã thả mình ngồi xuống dãy ghế ở tận cuối xe, và Oyun có thể nhìn thấy lưng cô gái từ chiếc Nissan của mình. Ngay sau đó cô thấy hình như cô gái đang trả lời một cuộc gọi trên điện thoại di động và đứng dậy để chuẩn bị xuống xe. Và cô gái xuống xe ở bến 25 Ermiin San. Oyun vội vàng tấp xe vào sát vỉa hè vì Saraa không có vẻ muốn đi xa hơn. Cô gái ngồi xuống các bậc cấp bằng bê tông ngoài thềm một cửa hàng nhỏ và không nhúc nhích nữa, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm xuống nền xi măng nứt vỡ của vỉa hè. Cũng may vỉa hè khá rộng Oyun có thể dừng xe đợi ở đó mà không bị phát hiện ra. Cô ngả người ra ghế, phủi những mẩu bánh quy chua trên áo phông, và theo dõi cô bé vị thành niên. Cô thấy cô gái lại trả lời một cuộc gọi khác, và qua các cử động của đầu cô gái, cô đoán là Saraa đang bực bội nói mình đã đến nơi và đang đợi. Thế rồi cô gái đột ngột quay đầu về phía Oyun, làm cô không kịp quay mặt đi. Song Saraa không nhìn cô. Cô gái đang nhìn về phía đại lộ ở phía sau chiếc Cube, và viên nữ cảnh sát hiểu là người hay những người cô gái đang đợi vừa xuất hiện ở phía đó.
Mấy phút sau, cô trông thấy hai người đàn ông trong gương chiếu hậu. Họ khẽ ra hiệu chào Saraa từ xa, và cô gái không đáp lại. Oyun không biết hai người này. Hai gã nhóc vô lại, căn cứ vào bộ dạng lố lăng của chúng, chúng đi ngang qua chiếc Cube mà chẳng hề để ý đến cô. Hai gã choai choai muốn ra bộ đàn ông cứng cựa với cô gái, Oyun phán đoán. Gã to con hơn mang một cái túi Adidas mà Saraa đòi kiểm tra bằng một cử chỉ khó chịu. Oyun thấy cô gái lấy từ trong đó ra hai chai vodka và lập tức cất vào lại rồi nhún vai ra hiệu với hai gã choai choai rằng như thế là ổn. Rồi cả ba lặng lẽ rẽ phải, đi theo một con phố chạy lên phía Bắc.
Đó là một khu buồn tẻ, gồm những tòa căn hộ lớn hình khối hoặc thành dãy cao, tọa lạc giữa những bãi đất hoang lỗ chỗ những bãi để xe. Oyun cũng ít nhiều biết nơi này. Tít trên kia, về bên trái, cách chỗ cô tám trăm mét, cô từng được một anh chàng bên điều tra hải quan khi đó đang cưa cẩm cô mời hai ba lần tới nhà hàng Altaï Mongolian Grill. Rồi cao hơn một chút, về bên phải, cô đã có lần phải tới can thiệp tại Mass Night-Club vì một vụ ẩu đả với những người Hàn Quốc. Đây là một khu bất hảo. Ngay đằng sau Mass Night-Club, các khu nghèo khó với những căn lều Phương Bắc trải dài chiếm trọn địa bàn của nhiều quận. Và tại đường biên của đại dương bất động tạo bởi những căn lều dạt về thành phố này, có một khu phức hợp nhà ở tập thể đồ sộ của quận 12. Hàng nghìn căn hộ trong chừng mười lăm tòa nhà tập thể cao mười tầng và có khi dài hàng mấy trăm mét. Trên các bản đồ hay những tấm không ảnh, mỗi người đều cố gắng tìm ra một ý nghĩa cho kiến trúc đô thị này. Một số người nói khi nhìn từ tàu vũ trụ Soyuz, cách bố trí của các tòa chung cư là thông điệp bằng chữ cái Kirin gửi tới các nhà du hành vũ trụ. Những người khác lại thấy ở đó sự ngạo mạn ngấm ngầm của chữ viết Mông Cổ bị cấm đoán. Mỗi người đều tìm ở đây một biểu tượng, ấy thế nhưng công trình này chẳng qua chỉ là một trong những dự án Xô viết khổng lồ vô hồn và vô lý, một trong những nơi dồn đống những cuộc đời đã mất đi nhân tính khiến những người mới đến gục ngã bởi sự khắc nghiệt của nó, rồi đè nát sự tồn tại của họ bằng vẻ xấu xí của nó ngày này qua ngày khác. Nhưng nơi này chắc chắn đã làm bừng sáng niềm hạnh phúc của một giấc mơ xã hội chủ nghĩa ở những người vô sản mới, những người được tạo ra bởi những kẻ muốn khai thác họ theo một cách ngoan ngoãn hơn với một tiện nghi tối thiểu.
Oyun bám theo Saraa và hai gã choai choai vào tận khu dân cư của quận 12. Những tòa chung cư nhô lên giữa khoảnh đất hoang của những công trường mãi mãi không được hoàn thành, những bãi đất để đậu xe bề mặt bị vết bánh xe cày ngang dọc, hay những tấm bê tông nứt nẻ, gắn những bộ cầu trượt cho trẻ em bằng thép han gỉ dưới lớp sơn bong tróc thành từng vảy. Một dãy nhà lớn hình vòng cung chứa hàng nghìn căn hộ chắn sừng sững lối vào khu dân cư, và phần bên trong trông giống một pháo đài cô độc bị bỏ hoang, nơi những cư dân đầy cam chịu tiếp tục sống sót. Lợi thế cho Oyun là chiếc Nissan phong cách Stasi của cô hòa lẫn hoàn hảo vào khung cảnh ảm đạm thê lương này.
Khi thấy ba thanh niên đi vào tiền sảnh của một trong các tòa nhà tập thể, Oyun chuyển số lùi chạy xe ra xa hết mức để có một góc nhìn tổng thể. Trong tiền sảnh, cô thấy thấp thoáng ba bốn cậu nhóc đang ngồi. Buổi chiều gần tàn, nặng nề tối tăm đe dọa sắp có dông. Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ nhá nhem. Oyun ra khỏi xe, đổi ý, lại mở cửa xe để lấy chỗ bánh quy còn lại, đóng cửa rồi đi về phía tòa nhà. Đám nhóc quan sát cô tới gần đầy ngờ vực. Cô làm ra vẻ không trông thấy bọn chúng, bận bịu ăn những chiếc bánh quy moi từ trong túi ra. Chúng là những đứa trẻ sống trong cảnh khốn cùng. Những kẻ trộm cắp, ăn cắp vặt. Trước kia tất cả chúng sống trong các đường dẫn nước nóng dưới lòng đất để sống sót được qua mùa đông. Bây giờ, chúng được chấp nhận cho vạ vật tại lối vào các tòa nhà và chúng chiếm luôn nơi đây làm nhà. Oyun đi vào tiền sảnh, không nói gì, dừng lại ngay giữa sảnh, ngạc nhiên đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
“Ơ, cô bạn tôi đâu rồi í nhỉ?”
“…”
“Cô bạn tôi! Mặc toàn màu đen, tóc vuốt keo dựng đứng! Cô ấy đi đâu cùng với hai anh chàng rồi nhỉ?”
Mấy cậu nhóc vẫn có vẻ cảnh giác, nhưng một cậu trong đám không dừng được bật cười.
“Sao cơ, đúng thế mà!” Oyun mỉm cười quay sang phía cậu nhóc và tiếp tục làm bộ dửng dưng lục lọi đống bánh quy mà mấy cậu nhóc đang nhìn ngó. “Cô ấy thực sự vuốt tóc dựng đứng lên, không phải sao?”
“Ý bà chị muốn nói là như một quả bom nổ tung chứ gì!” cậu nhóc đội chiếc mũ lưỡi trai màu da cam và tím hoa cà của đội Minneapolis Vikings phì cười.
Tràng cười của cậu ta làm cả hội phá lên cười theo.
“Hay là pháo hoa í chứ!” cậu nhóc thứ hai thổi phồng.
“Dầu gội đầu của cô ấy chắc là bom nguyên tử! Buổi sáng cô ta điểm hỏa và bùm, thế là tóc cô ta vào kiểu!”
Lúc này cả mấy cậu nhóc cũng cười vô tư, và Oyun tranh thủ tình thế. Cô không nói gì, chỉ chìa túi bánh quy của mình về phía cậu nhóc đã cười đầu tiên mà không nói gì Cậu ta chỉ do dự một giây trước khi thò tay nhón lấy một cái bánh ngon lành.
“Được rồi, thế cô ấy đang ở đâu, quả bom nguyên tử đấy?” cô hỏi.
“Cô ấy ở trên kia!”
“Ở chỗ nào trên kia?” Oyun nóng ruột hỏi trong lúc chìa túi bánh về phía cậu bé vừa trả lời mà mắt vẫn nhìn đi chỗ khác.
Thông điệp đã được cả toán nhóc đón nhận đầy đủ.
“Ở tầng trên cùng trên kia!” một cậu nhóc trả lời trong khi đã chìa sẵn tay ra đón phần trả công.
“Ở tận tầng mười một cơ à? Ái chà, chị không leo được đâu!”
“Có thang máy mà!” cậu nhóc thứ nhất giải thích, và đã sẵn sàng xung phong đi cùng cô.
“Thang máy càng không!” Oyun đáp. “Chị bị hội chứng sợ không gian kín!”
“Bà chị làm sao cơ?”
“Nghĩa là chị sợ bị nhốt kín. Phải ở trong thang máy lên tận tầng mười một chắc chị chết mất!”
Cả mấy cậu nhóc cũng cười phá lên chế giễu cô đầy dễ thương.
“Không, không, chị không leo lên đâu. Mặc kệ cô ấy, chị về đây! Còn hai anh chàng kia cũng thế, mặc kệ họ. Dù thế nào thì họ cũng chẳng kinh khủng cho lắm! Mấy em biết họ chứ?”
“Bọn em không biết những người ở trên đó. Có quá nhiều người qua lại. Có vô khối người lên đó để uống, để hút, để làm đủ trò, sao chứ, bà chị biết thằng em muốn nói gì mà, chị gái! Vì thế bọn em không thể biết hết mọi người được. Mấy người đó, bọn em chưa bao giờ trông thấy họ, nhưng cô bạn bà chị thì có, thỉnh thoảng bọn em lại thấy cô ta.”
“Phải rồi, còn về phần chị, tối nay cô ta sẽ không thấy chị đâu! Chị về đây. Có ai muốn chỗ bánh quy này không?”
Mấy cậu nhóc ào tới chỗ cô để tranh nhau giật lấy túi bánh.
“Này! Bình tĩnh nào! Chị để lại cho bọn em nếu bọn em chia nhau. Em,” cô nói với cậu nhóc đã trả lời đầu tiên,. “em sẽ là người chia.”
Trong lúc mấy cậu nhóc đang tranh nhau bánh, Oyun lấy một tờ tiền trong túi ra rồi gọi cậu nhóc cô đã phong làm trưởng nhóm lại.
“Này, lại đây xem nào. Vì bọn họ đang tiệc tùng trên tầng mười một, các em cũng hoàn toàn có quyền làm điều tương tự. Cầm lấy chỗ này và cùng nhau đi mua cái gì đó mà ăn, hiểu chứ? Và không rượu hay thuốc là đâu nhé, hứa không nào?”
Cậu nhóc giật vội tờ tiền trên tay cô và chỉ trong một giây mấy cậu nhóc đã ào đi hết như đám chú tiểu ùa ra ngoài cổng đền. Oyun cần điều này. Cô đợi đám nhóc biến mất hẳn rồi kín đáo quay trở ra chiếc Nissan. Một giờ nữa, trời sẽ tối hẳn, và nhiều khả năng cô sẽ phải theo dõi lối vào tòa nhà suốt đêm. Với tình trạng chiếc Cube, cuộc theo dõi của cô hứa hẹn sẽ kém thoải mái hơn nhiều so với gã đàn ông đang theo dõi cô bằng ống nhòm qua lớp rèm ố vàng vì thuốc lá trong căn hộ tối tăm trên tầng bốn một tòa nhà khác. Nhất là khi gã lại có cả chai vodka vẫn còn gần như đầy nguyên làm bạn đồng hành. Gã dùng chân kéo ra tận bên cửa sổ một chiếc ghế bành cũ bọc vải giả da từ thời Khrushchev, rồi trong lúc tay vẫn không buông ống nhòm và mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe, gã rút khẩu súng ngắn Makarov cài ở thắt lưng làm mình bị vướng khi ngồi xuống, rồi buông mình xuống chiếc ghế bành trong khi tay giơ khẩu súng lên như thể vừa bước vào bể sục Jacuzzi và không muốn làm nó bị ướt. Sau khi đã yên vị trên lớp vải giả da, gã ta đặt khẩu súng ngắn tự động xuống cái bàn một chân cập kênh rồi với lấy chai rượu bằng bàn tay cuối cùng cũng được tự do. Hy vọng là bọn chúng đã thấy quá đủ với đứa con gái của gã cớm, gã tự nhủ. Rồi gã tu một hơi dài làm đôi mắt gã đó ngầu, cay xóc lên tận óc.