“Nghe này, Saraa, bố sẽ không xin lỗi về điều bố đã làm, và bố cũng không yêu cầu con xin lỗi. Bây giờ bố cần con xác nhận một số việc phục vụ cuộc điều tra.”
Saraa đang ngồi co ro trên ghế, quấn trong tấm chăn do Oyun đắp cho khi cô đang bất tỉnh và trần trụi dưới sàn, trong một góc phòng. Cô gái siết chặt đôi chân đang gập lại trong hai cánh tay đan chéo, hai đầu gối chống dưới cằm, ánh mắt cô tối om, nhìn thẳng vào mắt bố. Không nói một lời.
“Con có thực sự ở cùng gã đó vào đêm hôm đấy không?”
“…”
“Con đã ở đó từ mấy giờ đến mấy giờ?”
“…”
“Saraa, chúng ta đang nói tới án mạng. Năm! Năm mạng người!”
“…”
“Giết người, tra tấn và những hành động man rợ. Chuyện này vượt lên trên mối xích mích gia đình nho nhỏ giữa chúng ta, con không nghĩ vậy sao?”
“…”
“Có thể con đã ở cùng hắn, đó là chuyện của con. Nhưng nếu con không ở đó, sẽ thực sự là chuyện khác hẳn với con. Con có thể bị bắt giam lâu đấy, Saraa, rất lâu.”
“…”
“Nghe này, Saraa, nếu con nghĩ con hành động như thế sẽ làm bố khổ sở thì con nhầm đấy. Người duy nhất sẽ phải khổ sở trong trường hợp đó, chính là con. Về phần bố, con và mọi người đã làm bố đau khổ tới mức trong lòng bố không còn biết đến đau đớn nữa rồi, con có thể hiểu được điều đó không? Không còn đau chút nào. Bố biết là con đang cố, nhưng con sẽ chẳng bao giờ có thể làm bố đau khổ hơn những gì bố đã phải chịu đựng đâu. Không cần phải tự hành hạ bản thân như thế. Chỉ cần nói cho bố biết đêm hôm đó con ở đâu.”
“…”
Yeruldelgger thở dài rồi đặt lên bàn thẩm vấn nhỏ một cuốn sách ông đã mượn ở Trung tâm Văn hóa Pháp lúc tới đó tìm hiểu tài liệu cùng Solongo. Ông mở một trang đúp ra. Trên đó là ảnh đống xác người chỉ còn da bọc xương bị xếp chồng chất trên các sân của trại tập trung Dachau ở Đức dưới chế độ Quốc xã. Yeruldelgger máy móc giở qua các trang, mắt không rời Saraa. Trên một bức ảnh khác cũng là những thân hình gầy trơ xương và trần truồng, dưới trời tuyết rơi, như bóng ma đã mất hết ngượng ngập đang xếp hàng đi tới các phòng hơi ngạt. Còn những bức ảnh khác nữa mà người ta còn không thể nói chắc là chụp xác chết hay người còn sống. Ở mỗi trang, Yeruldelgger lại nói nội dung chú thích ảnh theo trí nhớ. Saraa cố gắng bướng bỉnh nhìn lên trần nhà, nhưng những lời nói đều đều không ngừng của cha cuối cùng cũng khiến cô gái hạ mắt nhìn xuống các bức ảnh. Cô không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, dầu vậy cũng không thể rời mắt khỏi những gì đang thấy.
“Cái gã khốn kiếp con đã ngủ cùng, hay giả vờ đã ngủ cùng để bảo vệ hắn, luôn khoác lên người bộ đồng phục của kẻ đã nghĩ ra, ra lệnh và tổ chức thực hiện tất cả những chuyện này, Saraa ạ. Tên độc tài điên dại mà hắn ngưỡng mộ đến thế và muốn được là gã tới mức mượn luôn cả tên đã không chỉ đẩy thế giới vào một cuộc chiến tranh khiến sáu mươi lăm triệu người chết, mà hắn còn quyết định, chỉ vì thù hận, tiêu diệt sáu triệu con người, đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ con. Họ chính là những người con thấy trong các bức ảnh này.”
Rồi ông bày ảnh chụp hai hiện trường vụ án, ba người đàn ông Trung Quốc và hai cô gái bị treo cổ, cạo trọc đầu lên trên bức ảnh cuối cùng chụp trại Dachau.
“Hôm nay, kẻ có thể là bạn trai của con bị nghi ngờ đã tham gia vào việc này! Thế nên con thấy đấy, Saraa, việc con nói với bố con đã ngủ với một gã như thế, hay còn tệ hơn là con giả vờ như thế chỉ để hắn thoát tội, tất cả những chuyện đó đương nhiên chẳng khác gì dao đâm vào tim bố vì là lời nói của chính con gái mình. Nhưng, như bố đã nói với con, bố không còn cảm giác đau đớn nào trong lòng nữa. Bên trong, bố đã chết từ lâu rồi. Không ai còn có thể làm bố tổn thương nữa, kể cả con, con gái ạ.”
Ông mệt mỏi gom cuốn sách và các bức ảnh lại, cầm chúng lên, rồi đứng dậy. Lần đầu tiên cô gái trẻ đưa mắt dõi theo bước ông đi ra phía của, đôi mắt nhìn vào hai gót chân ông, không dám nhìn ông thực sự. Đến gần cửa, Yeruldelgger dừng lại trước khi mở cửa.
“Con có thể giữ im lặng, Saraa, bố không cần những câu trả lời của con. Chúng sẽ tự xuất hiện trong quá trình điều tra, và con, con sẽ cô độc với nỗi hận thù của con, còn bố cô độc với những bóng ma của bố. Con có thể về đâu tùy thích, con được tự do. Hắn thì ở lại đây. Dù sao thì tối nay con cũng không thể ngủ với hắn. Cho dù là đời thực hay trong mơ.”
Ông bước ra khỏi phòng thẩm vấn nhỏ, không muốn nhìn những giọt nước mắt long lanh trong mắt con gái mình. Suốt một thời gian dài, ông đã tự hỏi liệu hôm đó cô có thấy những giọt nước mắt long lanh trên đôi mắt ông hay không.
Một lát sau, Yeruldelgger gọi Oyun và Chuluum tới gặp ông để cập nhật hồ sơ. Ông tuyên bố với họ ông sẽ cho thả Sarra, và cần thả Adolf sáng hôm sau vì cô gái trẻ đã xác nhận bằng chứng ngoại phạm của hắn. Ông yêu cầu họ tổ chức theo dõi kín đáo trong hai mươi bốn giờ tiếp theo để xem hai người này liên lạc với ai khi được thả. Oyun nhận theo dõi Saraa, còn Chuluum phải năn nỉ mãi mới chịu theo dõi Adolf.
“Mickey đã giao cho tôi vụ cô bé với cái xe đạp ba bánh,” viên thanh tra phản bác. “Tôi không thể cho phép mình mất thời gian vào những chuyện vô tích sự. Chúng ta chẳng có gì chống lại gã này cả, một manh mối cũng không, chỉ có mỗi linh tính của ông thôi, Yeruldelgger, vì ông biết chút tiếng Pháp, vì Adolf là một gã Quốc xã và hai cô gái đã bị cắt trụi tóc. Ông chỉ còn việc tự đi mà tìm hiểu đi!”
“Chuyện dính dáng tới cô bé và cái xe đạp ba bánh là sao hả?” Oyun cắt ngang. “Thế có nghĩa là sao?”
“Tức là Mickey đã rút lại cuộc điều tra từ Yeruldelgger và giao nó cho tôi. Chuyện này gây rắc rối gì cho cô à?”
“Chuyện này có gây rắc rối gì cho tôi không à! Cuộc điều tra này là của ông ấy. Chính ông ấy đã phải lặn lội hai trăm cây số xóc nẩy mông. Chính ông ấy đã thu thập mọi manh mối và lôi chúng. Anh thậm chí còn chẳng biết hiện trường vụ án. Tôi thậm chí còn chẳng dám chắc liệu có một ngày nào đó anh chịu ra khỏi Oulan-Bator với một trong những bộ đồ bảnh bao hợm hĩnh của anh không!” cô đồng nghiệp của anh ta nổi xung.
“Hiện trường vụ án, tôi sẽ tới đó kiểm tra, còn các manh mối, tôi biết cách thu thập thế nào!” Chuluum đáp.
“À thế à? Anh sẽ lại làm tất cả lộn tùng phèo lên như đã làm tại hiện trường vụ án mấy người Trung Quốc chứ gì? Anh sẽ lại để quên tại chỗ như món tóc phụ nữ đó chứ gì? May mà ông ấy đã thấy nó, nếu không có lẽ chúng ta đã đánh mất đầu mối để thiết lập mối liên hệ vật chất giữa hai hiện trường án mạng!”
“Được rồi, chấm dứt những trò ngớ ngẩn này đi!” Yeruldelgger cắt ngang. “Cô, Oyun, phụ trách Saraa. Còn cậu, Chuluum, cậu làm những gì tôi bảo và bám theo gã Quốc xã. Nếu cậu muốn điều tra vụ cô bé con, cậu làm như tất cả mọi người: làm thêm giờ. Nào, cả hai biến đi!”