Công Lý Thảo Nguyên

16 …nhẹ nhàng tưới lên khắp người Saraa.



Oyun phát hiện ra có người trước khi trông thấy khuôn mặt dán vào mặt kính. Cùng giây khắc đó, nỗi sợ làm óc cô sôi lên, và adrenalin làm cô choàng tỉnh. Cậu nhóc ban nãy được cô cho tiền đang ở đó, mũi gí sát vào kính, và ra hiệu bảo cô giữ im lặng. Cô muốn mở cửa ra, song cậu nhóc đã lập tức tì cả người lên cửa để ngăn cô lại. Cậu ta ra hiệu lia lịa cho cô bằng bàn tay trước khi Oyun hiểu ra điều cậu nhóc muốn cô hiểu và tắt đèn bật tự động trên trần xe đi. Khi có vẻ chắc chắn là khoang xe sẽ không có ánh sáng, cậu ta liên lùi lại để Oyun mở cửa ra.

Em muốn gì?

“Cô bạn bà chị, cô ta quay lại rồi. Hai gã kia đưa cô ta xuống. Trông cô ta có vẻ say bét nhè.”

Đêm đã buông xuống. Khu dân cư khổng lồ chỉ còn là khối hỗn độn cứng đờ của những cái bóng và bê tông. Các tòa nhà đổ nát nhấn chìm từng khu trọn vẹn vào một bóng tối đầy đe dọa, trên nền đen này chập chờn những luồng sáng nhợt nhạt của đèn chiếu. Chúng xuyên thủng bóng tối như luồng sáng của các tháp canh, từ các góc của mỗi tòa nhà. Đó là với những chiếc đèn còn bật sáng. Phần còn lại của thảm họa đô thị này, bị bẻ vụn bởi màn đêm, tắm trong thứ ánh sáng màu lục của một mặt trăng bị ngộp thở do ô nhiễm. Oyun thấy có chuyển động trong gian tiền sảnh của tòa nhà trước mặt.

“Họ đấy à?”

“Vâng,” cậu nhóc đáp, thu minh sát vào cô như người hùng bất đắc dĩ trong phim tình báo tồi.

“Họ không bật đèn. Họ muốn kín đáo…,” Oyun suy nghĩ thành tiếng.

“Không, chính bọn em đã đập vỡ hết đèn để có thể ngủ yên ổn,” cậu nhóc đính chính.

“Chị mà thấy em làm thế là sẽ đét cho em một trận đấy!” Oyun bông đùa, mắt không rời khỏi mấy bóng người đi ra khỏi tòa nhà.

“Bà chị cứ thử xem nào!” cậu nhóc khiêu khích.

Oyun dán mắt vào bóng tối, nhìn chằm chằm cậu nhóc trong một giây, rồi mỉm cười với cậu ta và thân mật đẩy nhẹ vào vai cậu ta một cái.

“Cộng sự nhé?” cậu ta hỏi, vẻ nghiêm túc.

“Cộng sự!” Oyun trả lời. “Nhưng chị là người chỉ huy. Còn em tuân lệnh. Nếu họ đi, em ở lại đây trông xe, đồng ý chứ?”

“Đồng ý!”

Cô thanh tra trẻ quan sát ba cái bóng. Saraa có vẻ say mèm giữa hai người đàn ông đang đỡ lấy cô gái, vấp dúi dụi vào những thứ rác rưởi vứt bừa bãi trên mặt đất. Kỳ thực, hai tay kia lôi cô gái đi thì đúng hơn là đỡ, và Oyun không thích cảm giác nghi ngờ đang len vào trong cô chút nào. Liệu Saraa vẫn còn sống hay chỉ còn là một cái xác mà hai gã kia sẽ mang đi thủ tiêu?

“Em nghĩ họ đi đâu?” cô thì thầm hỏi cậu nhóc

“Đến chỗ đường ống dẫn nước nóng. Có một miệng cống ở đằng kia. Em cá với bà chị là hai tay kia đưa cô ta tới đó.”

“Chị không cá!” Oyun bật ra. “Cái lối vào đó ở đâu?”

Cậu nhóc đưa ngón tay chỉ về một chỗ ở cách họ chừng ba chục mét về phía trước, trong một khu vực tranh tối tranh sáng.

“Các đường hầm đó dẫn đi đâu?”

“Khắp nơi,” cậu nhóc đáp. “Chúng phục vụ cả quận. Thậm chí còn nối với đường hầm của các quận khác…”

Cậu nhóc đoán đúng. Dưới ánh sáng nhợt nhạt, cô quan sát hai gã thanh niên lôi Saraa về phía lối vào ống cống. Oyun do dự. Cô đang ở cách quá xa mà trời lại quá tối để cô có thể bắn hay tiếp cận gần chúng mà không gặp nguy hiểm.

“Em có thấy bạn chị còn tỉnh hay không, lúc họ đi xuống ấy?”

“Đừng có nói là bạn bà chị nữa. Bà chị theo dõi cô ta, và bà chị là cớm!”

“Trả lời câu hỏi của chị đi, cộng sự!”

“Như bà chị nói đấy, cô ta còn sống, cô ta đã nôn mửa ra khắp cả cầu thang. Cô ta không hiểu đó là chỗ bọn em ngủ hay sao chứ hả?”

“Theo ý chị, vào lúc này cô ấy không hiểu được nhiều thứ lắm,” Oyun cắt ngang. “Trong các đường hầm đó có gì vậy? Bọn họ sẽ làm gì trong đó?”

“Theo bà chị thì sao?” cậu nhóc hỏi lại, nhướng mày lên trước một chuyện quá hiển nhiên.

“Không đời nào, cộng sự. Nếu hai gã đó muốn làm thứ em nghĩ, chúng đã làm trên kia, trong căn hộ rồi.”

“Thế thì là để thủ tiêu cái xác,” cậu nhóc đính chính bằng giọng chán ngán.

“Cô gái chưa chết, chính em đã nói thế còn gì!”

“Thông thường, chúng sẽ không bao giờ làm rắc rối sự đời bằng cách lôi theo một cái xác cả. Sẽ giải quyết nhanh gọn hơn nếu chúng giết cô ta tại chỗ, dưới lòng đất, đó là chuyện kinh điển mà, trên tivi bọn chúng đều làm thế cả!”

“Em có tivi không hả? Không, thế nên im đi!”

“Tại sao bà chị không hạ chúng? Pằng, pằng! Và hấp, thế là bà chị cứu được cô bạn.”

“Đấy không phải là bạn chị, chính em đã nói thế còn gì!”

“À, thế thì là ai vậy?”

“Là con gái một đồng nghiệp.”

“Một đồng nghiệp cảnh sát à?”

“Một đồng nghiệp cảnh sát!”

“Ồ, cứt thật!” cậu nhóc bật ra.

Oyun bợp cho cậu ta một cái vào gáy để nhắc cậu giữ lịch sự.

•   •   •

Người đàn ông đằng sau tấm rèm ám khói thuốc lá theo dõi hai gã thanh niên hậu đậu đưa thân thể con gái gã cớm vào trong miệng cống. Anh ta đợi cho tới khi hai gã nọ cùng lần lượt chui vào trong đường hầm rồi lập tức đưa ống nhòm lia một đường rộng khắp trong màn đêm để quay trở lại tập trung vào chiếc xe. Anh ta ngạc nhiên thấy bóng Oyun lặng lẽ hiện ra từ trong bóng tối của bãi để xe. Anh ta đã không thấy khoang xe bật đèn. Rồi thấy cô đi vòng qua lối vào và nấp sau một chiếc container, hẳn là dùng làm lán thợ cho một công trường chẳng bao giờ hoàn thành. Hay chẳng bao giờ được tiến hành. Người đàn ông hiểu rằng cô chọn góc tiếp cận ngược sáng để không bị lộ bởi cái bóng. Sau đó, Oyun lách người vào phần còn lại của hàng lan can và biến mất trong mảng tối của một vùng ngược sáng. Người đàn ông tán thưởng như một người sành sỏi. Họ đáng lẽ phải lường trước chuyện này. Cô nàng biết rõ việc mình làm.

•   •   •

Oyun tự hỏi mình phải làm gì. Hoặc hai gã thanh niên đưa Saraa đi theo đường cống ngầm để chui ra ở chỗ khác, và cô không thể bám theo chúng quá gần mà không bị phát hiện. Hoặc chúng chỉ muốn đưa cô gái xuống dưới lòng đất để thủ tiêu rồi vứt xác lại, trong trường hợp này cô cần can thiệp ngay lập tức. Cô cũng không muốn khơi mào màn đọ súng hai đấu một trong không gian khép kín, kèm theo Saraa đang say mềm ở giữa. Cô nhắm mắt lại, tự nhủ nếu là Yeruldelgger thì hẳn ông đã bắn hai gã khốn kia rồi, và bắt đầu chạy về phía miệng vào đường cống ngầm mà không nhô người lên. Cô sắp tới được chỗ miệng hố tối đen thì một cái bóng lén lút từ trong đó lao ra va vào cô. Suýt chút nữa cô đã bắn nhưng một đứa nhóc sợ sệt đã lao vào chân Oyun, tiếp theo là một phụ nữ im lặng cầu khẩn cô tha cho họ. Mấy người này xuất hiện không một tiếng động, như những bóng ma. Trong khi Oyun đang cố hiểu xem ánh mắt cầu khẩn này muốn nói gì với mình, thêm một cậu nhóc nữa lao vào cô để tước khẩu súng. Oyun lăn nhào trên đất, hất cậu nhóc sang bên và ngồi đè lên người cậu ta, súng chĩa vào giữa hai mắt, còn bàn tay kia bịt miệng cậu nhóc.

“Cấm cựa quậy! Tôi là cảnh sát, và tôi không muốn làm hại cậu. Cậu không kêu lên khi tôi bỏ tay ra và trả lời những câu hỏi của tôi, đồng ý chứ? Sau đó tôi sẽ thả cậu đi, hiểu chưa?”

Cậu nhóc gật đầu và Oyun nhấc bàn tay lên.

“Dưới đó có chuyện gì vậy?” cô khẽ hỏi, kề sát mặt vào mặt cậu nhóc.

“Họ điên rồi! Họ sẽ làm hại cô gái! Họ đuổi chúng em ra khỏi chỗ ở!”

“Chúng đang ở đâu?”

“Trong đường hầm lớn ở phía Đông. Đoạn chia nhánh thứ ba, cách đây một trăm mét về phía Nam, có một chỗ nối các đường ống. Chúng đã xông vào bọn em ở đó.”

Oyun buông cậu nhóc ra, cậu ta lập tức biến mất vào màn đêm như thể chưa bao giờ tồn tại. Cô nán lại một lát ngờ vực. Cô chưa bao giờ can thiệp vào nơi mà tất cả mọi người đều gọi là thế giới dưới cống ngầm. Cảnh sát không bao giờ bén mảng tới đó, để không phải thừa nhận là vấn đề này có tồn tại. Câu trả lời tốt nhất, đó là không hề có thế giới dưới cống ngầm ở Oulan-Bator. Chỉ có những đường ống dẫn nước nóng chạy ngang dọc khắp nơi bên dưới thành phố. Nhưng khi các kênh truyền hình phương Tây moi chủ đề hay ho này lên mục phim tài liệu xã hội, họ đã nói rõ ràng về thế giới dưới cống ngầm để dễ bề làm động lòng những khán thính giả vốn đã quen với cuộc sống đô thị tiện nghi của mình. Vậy là từ đó tất cả mọi người đều nói về thế giới dưới cống ngầm, kể cả các cư dân của Oulan-Bator. Và hàng nghìn người vô gia cư đang sống dưới đó. Báo chí nước ngoài nói về nơi này, các kênh truyền hình nước ngoài đưa nó lên màn ảnh, nhưng cảnh sát đã được lệnh tảng lờ chuyện này. Ở Mông Cổ người ta có xu hướng phổ biến là tin rằng những gì ta tảng lờ điều không tồn tại. Một tổ chức phi chính phủ mới đây đã nêu ra con số năm nghìn người trú ẩn dưới các đường hầm trong mùa đông, khi nhiệt độ bên ngoài xuống tới âm bốn mươi độ và cách duy nhất để sống sót là nép sát vào các đường ống sưởi ấm chạy khắp dưới lòng thành phố. Cộng đồng dân cư này chủ yếu là người du mục mất gốc bị lôi tuột từ các thảo nguyên mênh mông từng nuôi sống họ tới những xó xỉnh cống rãnh của thành phố, nơi họ phải sống sót nhờ những thứ rác rưởi bẩn thỉu. Những lời đồn đại kể rằng trong cảnh khốn cùng, họ vẫn giữ quy tắc đạo đức cổ xưa, và xã hội ngoài vòng pháp luật này sống trong sự tôn trọng các truyền thống và tổ tiên. Thêm một cái cớ để chính quyền không để cảnh sát can thiệp vào. Chính thức mà nói, không có hoạt động tội phạm dưới lòng đất. Thậm chí trộm cắp vật cũng không. Cho dù từ vài năm nay, các cuộc khủng hoảng đã liên tiếp đổ dồn về thành phố và tống ra đường ngày càng nhiều những con người khốn khổ chạy trốn thảo nguyên. Một cộng đồng dân cư mới gồm đám du đảng vặt và trẻ mồ côi tụ tập thành băng nhóm sống nhờ trộm cắp và trấn lột đã tìm thấy trong các đường cống ngầm vô số nơi trú ngụ cũng như lối tẩu thoát dễ dàng khỏi người truy đuổi. Mùi hôi hám và bóng tối dưới các đường hầm giữ lại trên mặt đất cảnh sát và các nạn nhân không dám mạo hiểm chui vào trong đó để truy đuổi chúng. Cứ như thế, các đường hầm trở thành lãnh thổ mà những băng nhóm này cần chinh phục và bảo vệ, chúng không ngần ngại cướp đoạt địa bàn từ những cư dân đầu tiên. Cho dù các nhà chức trách vẫn tiếp tục làm ra vẻ không biết chuyện này, trên thực tế, tội phạm đã lan tràn bên dưới thành phố trong những mê cung cống ngầm và những vũng nước bẩn, nơi cảnh sát chẳng hề có chút hiểu biết gì.

•   •   •

Từ của số, người đàn ông vừa tu cạn nốt giọt cuối cùng chai rượu vừa hy vọng trong giây lát rằng cô cảnh sát trẻ sẽ không bám theo xuống cống. Khi thấy bóng cô chui vào miệng cống, người đàn ông đành buông xuôi và khổ sở quay lại chỗ chiếc ghế bành cũ, cầm lấy khẩu súng của mình cài vào thắt lưng, rồi đi vào căn bếp tối om vã một ít nước cho tỉnh trước khi ra ngoài.

•   •   •

Cái giếng dẫn xuống đường hầm là một hình trụ thẳng đứng, hẹp, bằng bê tông xấu xí. Phải xuống sâu năm mét dưới lòng đất nhờ các bậc thang hoen gỉ gắn vào lớp xi măng. Ngay từ lúc bắt đầu leo xuống, Oyun đã bị mùi xú uể bủa vây. Nơi này sặc mùi nước tiểu, mùi nôn mửa và rác rưởi mục nát. Cô tự rủa mình vì đã không mang theo khăn quàng để che mũi. Sau khi đã chế ngự được mùi, lúc nào cũng chỉ chực nôn, đến lượt nỗi sợ bóng tối và lũ gặm nhấm quấy nhiễu cô. Ở dưới sâu năm mét, thứ ánh sáng mờ nhạt trên đường phố chẳng còn chiếu sáng được gì. Oyun hết sức thận trọng đặt chân xuống mặt đất, trong bóng tối hoàn toàn, trên bề mặt mềm mềm của đủ loại rác rưởi bẩn thỉu. Cô mò mẫm tìm trong các túi của mình và lấy ra chiếc iPhone đã được cài ứng dụng đèn chiếu sáng. Thoạt đầu, việc màn hình hiển thị giúp cô thấy yên tâm trong lúc tìm kiếm biểu tượng của ứng dụng kia và kích hoạt nó. Thế là bên trong đường hầm được chiếu sáng bằng thứ ánh sáng trắng ma quái như của những đoạn video chất lượng tồi, và Oyun kinh hoàng khám phá ra thế giới tối tăm của các đường cống ngầm.

Màn hình của chiếc iPhone chỉ chiếu sáng được vài mét đầu tiên của đường hầm tối om. Cả hai đầu đường ống chính mỗi bên đều chạy sâu và mất hút vào trong bóng tối. Đó là một đường ống thép đường kính hơn một mét, được bắt vít ở từng đoạn ống, và cứ mười mét, đường ống này lại được bắt vít lên những bệ đỡ bằng bê tông. Những tấm cách nhiệt bằng a-mi-ăng treo lủng lẳng khắp nơi, bị xé rách thành từng mảng bẩn thỉu, trên đó có hàng chục con gián chạy qua chạy lại. Và ở tất cả những chỗ có nước rỉ ra lúc này hay lúc khác, hàng đống cặn vôi đùn ra bám quanh các đường ống han gỉ.

Sau mùi xú uế, tới lượt hơi nóng làm Oyun ngột ngạt. Nước được bơm đi dưới áp lực ở nhiệt độ hơn một trăm ba mươi độ từ hai nhà máy nhiệt điện khổng lồ kiểu Xô viết được chế độ trước xây dựng ở giữa trung tâm thành phố. Bên ngoài, hàng nghìn tấn ống dẫn hơi và các đường ống xì xì phun ra hơi nóng và từng luồng hơi nước không ngừng phụt lên bầu trời thành phố thành những đám khói nặng nề đủ màu có mùi khó chịu. Bên trong, hàng chục kilomet đường ống dẫn và ống nối kết thành một mê cung chằng chịt bên dưới toàn bộ thành phố để phân phối nước nóng và nhiệt sưởi ấm cho mỗi người theo nhu cầu riêng, trong phạm vi những gì còn tới được với họ sau những rò rỉ, nứt vỡ, tai nạn, biển thủ, lãng phí và tham nhũng. Phía trên đường ống dẫn chính được gắn vào trần đường hầm, còn có những đường ống khác có đường kính nhỏ hơn, được treo trên những chiếc móc kim loại cách nhau từng mét. Bất chấp mùi xú uế và bóng tối, Oyun trấn tĩnh lại để tập trung trong giây lát và định hướng trước khi thận trọng bước theo hướng cô nghĩ là đường ống phía Đông. Cô chưa kịp đi được đến mười mét thì một khuôn mặt nhợt nhạt với đôi mắt sáng rực hiện ra trước mặt cô trong ánh sáng trắng. Tạo vật đó lao ra từ dưới đường ống chính và lao vụt đi như cái bóng của một thần lùn qua giữa hai chân có. Oyun lảo đảo vì sợ và bật ra một tiếng thét chói tai ngay lập tức khiến cô thấy xấu hổ. Nhưng trong khi cô tìm cách tựa người vào đường ống nóng bỏng, một cái bóng khác từ trên trần rơi xuống và nhảy bật lên lưng cô trước khi đến lượt nó cũng biến mất. Trong cơn kinh hoàng, Oyun buông rơi chiếc iPhone của mình, làm nó rơi đập màn hình xuống đất. Cô hoàn toàn mất phương hướng trong bóng tối cùng cảm giác kinh khủng rằng có những sinh vật sống đang rình mò cô trong màn đêm. Trong lúc tìm cách lắng nghe những sinh vật cô không thể nhìn thấy, Oyun nhận thấy tiếng vo vo không ngớt của lũ ruồi, như thể mấy cuộc va chạm đã đánh thức chúng dậy tìm bầy. Cô không dám hít thở để lấy lại bình tĩnh, bởi không khí dường như đầy thứ khí độc. Cô đúng bất động vài giây, cơ thể căng ra nghe ngóng, trước khi trấn tĩnh lại.

Chính trong sự im lặng đầy đe dọa này, cô nghe thấy, vọng lại từ phía xa hơn trong đường hầm, thứ gì đó giống như những giọng nói bị bịt lại. Tập trung nhìn về hướng chúng vọng tới, Oyun phát hiện thấy một đốm sáng mơ hồ ở xa phía trước mình. Cô hình dung ra Saraa đang bị phó mặc trong tay hai gã thanh niên ở chốn bẩn thỉu này và một linh cảm không lành thôi thúc cô khẩn trương. Cô cúi xuống mò mẫm nhặt chiếc iPhone, ngón tay chạm phải những thứ bẩn thỉu kinh khủng trong bóng tối. Cuối cùng, cô cũng phát hiện ra một luồng sáng yếu ớt ngay dưới chân mình. Từ bốn cạnh rìa chiếc điện thoại, một dải ánh sáng nằm sát mặt đất giữa đám chân của lũ gián đông nhung nhúc. Oyun đánh bạo nhặt cái điện thoại lên và vẩy nó mạnh hết mức có thể. Khi lại soi xuống mặt đất, cô nhìn thấy hàng trăm con gián to tướng lúc nhúc, và dạ dày cô quặn thắt khi hình dung ra mình đã giẫm nát hàng chục con như thế sau mỗi bước chân trong bóng tối. Oyun tiếp tục tiến lên và chính lúc chiếu sáng trở lại vào bóng tối trước mặt mình, cô nhìn thấy họ trong thứ ánh sáng nhợt nhạt.

Như những bóng ma, nằm phủ phục trên đường ống treo, thu minh co ro trên đường ống dẫn hay đứng trong bóng các vách tường, tất cả họ cùng im lặng nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt hõm sâu vì ánh sáng quá mạnh, đám trẻ con đang sợ hãi, những người già móm mém, những người mẹ kiệt quệ. Thoạt đầu Oyun đếm được ba người, rồi năm, rồi tám người nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, đó là chưa kể tới ít nhất hai người nữa ở đâu đó đằng sau. Nhưng sau cơn hốt hoảng ban đầu, Oyun không còn cảm thấy chút sợ hãi nào nữa. Cô nhận ra sự cam chịu và sợ hãi đầy ắp trong ánh mắt họ tới mức không tìm thấy một chút căm ghét hay phẫn nộ nào. Cô ra hiệu bằng bàn tay để họ hiểu không có gì phải sợ, song họ cần giữ im lặng. Oyun quay màn hình điện thoại về phía mình để chiếu sáng khuôn mặt cô, và nhìn xuống nền đường hầm trong khi mở to mắt thay cho một câu hỏi trong im lặng. Khi cô quay màn hình điện thoại trở lại về phía họ, tất cả họ đã tụ lại và bước lại gần mà cô không nhận ra.

Một phụ nữ kín đáo ra hiệu bằng đầu với cô về phía đường hầm, rồi đặt bàn tay lên vai một cậu bé, như để cho phép nó nói gì đó. Cậu bé giơ ngón tay chỉ về phía đường hầm, cho ngón tay nhảy ba bước nhỏ trong không khí, rồi quật bàn tay thành góc vuông hướng sang phải. Oyun hiểu là cô cần đi qua ba điểm mốc sau đó rẽ phải. Cô đoán cần có những đường ống dẫn rẽ nhánh để phân phối nước vào từng tòa nhà của từng khu dân cư ở mỗi quận và cô cần phải đi qua ba chỗ phân nhánh như thế trước khi rẽ về hướng Nam. Oyun đặt bàn tay lên vai người phụ nữ để cảm ơn và nhận ra đôi mắt đã già đi vì tuổi tác và khổ cực ấy chứa dụng toàn bộ nỗi buồn về những thảo nguyên đã mất và những buổi biểu diễn bị phá hỏng. Những người già ở đây từng là những người du mục kiêu hãnh và tự do, ngây ngất với mùi hương của thảo nguyên bao la, và trái tim Oyun se lại khi hình dung ra những đứa trẻ rồi sẽ chẳng có kỷ niệm tuổi thơ nào ngoài mùi xú uế và bóng tối dưới cống ngầm. Người phụ nữ đặt tay lên tay cô, nhìn xoáy vào mắt cô để khẩn nài cô hãy thận trọng. Oyun nháy mắt để hứa với bà trong im lặng rồi quyết định rút súng ra ngay khi cô không còn nguy cơ làm những hồn ma khốn khổ của thế giới cống ngầm này phát hoảng.

Chỉ đi tiếp vài chục mét là cô đã gặp đường rẽ nhánh đầu tiên trong số ba đường. Đường hầm chạy vào một hầm ngầm kín mít bằng bê tông rộng chừng vài mét vuông, tại đây đường ống dẫn trung tâm được gắn chặt bằng hàng đống bu lông vào một giác chia nhánh khổng lồ hình chữ thập. Trên trần, những đường ống dẫn phụ bắt tréo nhau càng trở nên rắc rối bởi các đường rẽ nhánh chằng chịt chạy thấp xuống gần như tới tận ngang mặt. Chính ở đó cô nhìn thấy lũ chuột cống và rút súng ra. Chúng ùa ra vùng ánh sáng, vừa kề sát mặt cô vừa rít lên giận dữ từ giữa đôi môi đỏ tía thu lại trên những cái răng vàng khè và sắc lẻm. Oyun phải chế ngự toàn bộ nỗi sợ hãi và cảm giác tởm lợm để không gí súng bắn vỡ nát từng con một đám gặm nhấm khốn kiếp này. Nhưng rồi chúng vừa rít lên khe khẽ vừa biến mất vào các ngóc ngách tối tăm, cũng đột ngột như lúc chúng xuất hiện. Cô cảnh sát trẻ tận dụng cơ hội để nhanh nhẹn chui qua bên dưới các đường ống rồi đi tiếp theo đường hầm. Trong quầng sáng của chiếc điện thoại, cô tiếp tục gặp vài khuôn mặt nhợt nhạc. Những người già cô độc, những gia đình, một nhóm các cậu bé nép sát với nhau. Như thể đã biết trước, mỗi lần bắt gặp, họ lại chỉ đường cho cô bằng một cử chỉ hay một ánh mắt. Lũ gián ngự trị trong đường hầm. Lũ chuột cống chiếm cứ các điểm chia nhánh đường ống dẫn nước nóng. Còn những con người khốn khổ vạ vật ở bất cứ chỗ nào họ có thể.

Oyun đi qua chỗ chia nhánh đường ống thứ hai và buộc lũ chuột cống phải giữ khoảng cách nhờ ánh sáng yếu ớt từ chiếc iPhone. Cô nhăn mặt vì ghê sợ, và khi đã vào trong một đoạn đường hầm mới, Oyun ngoái lại nhìn trong một tích tắc để đoán chắc chúng không chạy trên những đường ống treo lơ lửng trên đầu cô. Nữ thanh tra rùng mình khi nghĩ đến việc chúng có thể bắt kịp cô và nhảy xuống lưng có trong bóng tối để rồi cắn vào cổ cô. Khi cô quay về phía trước, hai gã thanh niên chỉ còn cách có vài mét, cũng bị bất ngờ như cô. Chúng đang soi sáng nền đất phía trước bằng luồng sáng yếu ớt của chiếc đèn pin bỏ túi nhỏ.

“Cảnh sát đây, không được động đậy!” Oyun hô lớn đồng thời chĩa súng vào chúng. “Cô gái đâu?”

Chiếc đèn pin nện thẳng vào trán cô. Cú đánh khiến cô ngạc nhiên và bị mất thăng bằng, rồi một trong hai gã thanh niên lao vào cô, hất cô sang bên để biến mất vào trong bóng tối. Cô vừa kịp lấy lại thăng bằng thì nhận ra gã thanh niên còn lại đang vung nắm đấm nhằm vào mặt mình. Oyun né khỏi, nhưng nắm đấm vẫn trúng vào vai cô mạnh tới mức làm cả người cô xoay vòng. Phải mất vài giây, cô mới trấn tĩnh, định hướng được trở lại. May thay, chiếc đèn pin vẫn nằm dưới đất và chiếu sáng về hướng hai gã thanh niên chạy đi. Cô trông thấy và bắn về phía chúng, đồng thời hy vọng không trúng phải ai khác.

“Tất cả năm xuống! Tất cả năm xuống! Tự bảo vệ mình đi!”

Oyun hình dung ra đạn của cô đập vào các vách tường và đường ống, cũng như cảnh những con người khốn khổ hoảng loạn đang kẹt ở giữa. Song cô vẫn bắn hai phát rồi đuổi theo những kẻ chạy trốn, tiện thể nhặt lấy chiếc đèn pin của chúng khi chạy qua. Cô nghe thấy tiếng hai gã chạy ngay đằng trước mình. Chúng va vào nhau và bực tức chửi rủa. Giọng nói của chúng là một chỉ dẫn quý giá. Cô bắn thêm một phát theo phán đoán, nghe thấy một tiếng rít khủng khiếp, tiếp theo là một tiếng gào to vì đau đớn. Cô nhìn thấy phụ nữ và trẻ con chạy về phía mình trong một đám khói mù mịt.

“Không sao chứ? Không sao chứ? Có ai bị thương không?”

“Chỉ có gã đàn ông thôi,” người phụ nữ đã nắm tay cô trả lời. “Chỉ mình hắn thôi!”

Rồi họ biến mất đằng sau cô, và Oyun nhận ra bóng dáng gã thanh niên đang lảo đảo trong làn khói trắng cuồn cuộn.

Hắn la hét tưởng đến rách họng, hai bàn tay ôm lấy mặt, bước đi loạng choạng. Nữ thanh tra lại gần để khống chế hắn và thiếu chút nữa phát nôn ọe vì kinh hoàng. Gã thanh niên đang vùng vẫy giữa một luồng hơi nước nóng bỏng đang luộc sống hắn. Một trong những viên đạn của cô đã bắn thúng đường ống dẫn nhỏ chạy theo chiều thẳng đứng qua chỗ chia nhánh đường ống ở ngang tầm mặt gã này đúng lúc gã chạy tới chỗ đó. Cô không dám lại gần hơn, bất lực quan sát gã thanh niên quờ quạng bị va chạm và thối lui nhiều lần, la hét trong luồng hơi nóng rực làm hắn thêm bỏng giãy. Rồi hắn loạng choạng lùi vài bước ra xa khỏi luồng hơi, và Oyun, ngồi xổm xuống, tận dụng cơ hội để tóm lấy vạt áo vest của hắn và kéo hắn xuống đất. Gã thanh niên la hét như một kẻ mất trí, tay ôm khư khư lấy khuôn mặt không buông ra, nhưng cứ nhìn những phần da thịt bị bỏng trắng bợt ra trên hai bàn tay hắn đang bong thành từng mảnh, cô gái trẻ không dám hình dung ra hai bàn tay này đang che giấu khuôn mặt bị biến dạng đến mức nào.

Cô tóm lấy cổ áo hắn rồi lôi hắn nằm ngửa vào trong đường hầm, tránh xa khỏi luồng hơi nước dưới áp lực cao. Cái nóng trở nên không thể chịu đựng nổi. Gã thanh niên thôi không la hét nữa, và Oyun tự hỏi liệu có phải hắn đã chết. Cô gần như không nhìn rõ hắn trong bóng tối. Cô đã quẳng cái đèn xuống để lôi gã thanh niên khỏi luồng hơi nước nóng rực. Oyun giắt súng vào thắt lưng và vội vã bò trên cả tứ chi về phía chiếc đèn, không còn nghĩ ngợi gì tới lũ chuột cống hay lũ gián, chộp lấy cái đèn đang tối dần đi và quay lại chiếu sáng từ xa gã thanh niên bị bỏng. Lũ chuột cống đã xông vào hắn. Những cơn co giật đang làm cơ thể hắn run bần bật khiến lũ chuột vẫn còn đứng cách xa một chút, song những con táo bạo nhất đã xông lên hai chân hắn. Hắn rên van vỉ. Đúng lúc Oyun nhổm dậy để xua lũ chuột đi thì cái bóng của cô đổ dài thật xa đằng trước cô trong đường hầm đột nhiên được chiếu sáng. Cô quay người lại, và luồng ánh sáng trắng lóa của một chiếc đèn pin làm cô chói mắt. Linh tính mách bảo với cô đây không phải là đồng bọn của gã thanh niên bị bỏng.

“Giúp tôi với, nhanh lên, làm ơn. Người nằm đằng kia đang bị bỏng rất nặng. Làm ơn giúp tôi!”

“Xin lỗi,” một giọng nói bình thản vang lên khiến cô sững sờ,. “nhưng quả thực tôi không có mặt ở đây vì việc này!”

“Làm ơn giúp tôi,” Oyun nài nỉ,. “anh ta đang vô cùng đau đớn!”

“Vậy chúng ta hãy hy vọng là cô sẽ ít phải chịu đau đớn hơn anh chàng kia!” người đàn ông đáp.

“Cái gì…,” cô bắt đầu nói, cứng đỡ người vì sợ.

Kẻ lạ mặt để chiếc đèn của mình xuống đất và tiến lại gần. Cô cảnh sát trẻ chỉ thấy được bóng gã trong luồng sáng nhân tạo chiếu hắt về phía mình. Cô không nhìn rõ thứ gì ở gã đàn ông, song cử chỉ của gã rất dứt khoát. Gã đàn ông chĩa một khẩu súng về phía cô và sắp sửa bắn. Oyun cố tự thuyết phục mình, dù không mấy tin tưởng, là kẻ lạ mặt ở đây để bắn hạ gã thanh niên bị thương. Một kẻ đồng lõa thứ ba không muốn lưu lại nhân chứng. Song kẻ lạ mặt rõ ràng đang chĩa súng vào cô!

“Dừng lại, tôi là cảnh sát!” cô hét lên.

“Tôi biết,” người lạ mặt lẩm bẩm trong khi mỉm cười,. “cả tôi cũng thế!”

Tiếng súng vang lên đúng vào khoảnh khắc Oyun rút súng ra. Mọi thứ quanh cô bắt đầu chao đảo. Một cái bóng đã hiện ra đằng sau gã đàn ông và sát vào chiếc đèn. Bóng tối và ánh sáng quay cuồng trộn lẫn vào nhau theo mọi hướng, lũ chuột cống hốt hoảng ào ào chạy trốn giữa hai chân cô, và không gian bão hòa hơi nước càng thêm nặng nề với mùi thuốc súng ẩm. Kẻ lạ mặt láo đảo, bắn phát thứ hai vào không khí, rồi đổ ập về phía Oyun, làm cô phải lăn người sang một bên giữa lũ gián để né tránh. Hai tai cô vẫn còn ong ong tiếng nổ chát chúa của những phát súng và tiếng rít của những viên đạn đập vào các đường ống bị nẩy ra. Cô mới vừa kịp hoàn hồn thì nhận thấy một chuyển động khác. Oyun nhổm dậy, ngồi choãi rộng hai chân ra để giữ thăng bằng, một tay cầm súng, tay kia cầm chiếc đèn pin của kẻ bị thương.

“Này, nhẹ nhàng thôi nào, cộng sự!”

Cậu nhóc ở chỗ gian tiền sảnh, cậu chàng đội mũ lưỡi trai của đội Vikings, đang bò bốn chân đối diện với cô, mặt mũi tươi cười.

“Em làm gì ở đây vậy?”

“Em đi theo bà chị thôi, cộng sự!”

“Thế còn gã này?”

“Thực ra là em bám theo gã này, hắn đã bám theo bà chị.”

“Hắn bám theo chị từ khi nào?”

“Từ trên kia.”

“Em có biết vì sao không? Hắn cùng hội với hai gã thanh niên à?”

“Không, hắn cùng hội với cảnh sát, nhưng ở bên xấu.”

“Ở bên xấu? Nhưng ở bên xấu của cái gì?”

“Ừ thì ở bên xấu của cảnh sát chứ sao nữa!”

Oyun không tìm cách hiểu cậu nhóc đang nói về cái gì. Không phải trong đường hầm của một cống ngầm bão hòa hơi nước nóng giãy với một người vừa bị luộc sống, một kẻ du đãng đang đào tẩu và một tay cớm biến chất nằm thắng cẳng dưới đất.

“Em giết hắn rồi à?” cô lo lắng hỏi trong lúc đứng dậy.

“Không,” cậu nhóc đáp, trên tay lăm lăm một thanh sắt. “Em chỉ nện hắn xỉu thôi.”

“Chiếu đèn cho chị, chị cần lục soát hắn. Chị muốn biết hắn là ai.”

“Bỏ đi! Chị tìm thấy cô gái chưa?”

“Chưa. Chắc cô ấy cũng ở cách đây không xa.”

“Cần tìm cô ta ngay lập tức,” cậu nhóc ra lệnh…. “Nếu mấy gã đó đã làm với cô ấy điều em nghĩ, cần phải tìm ra cô ấy ngay lập tức.”

Oyun không tranh cãi. Trong giọng nói của cậu nhóc có vẻ chắc chắn khiến cô chột dạ.

“Có người đã mách là chị cần đi theo đường hầm phía bên phải sau chỗ chia nhánh đường ống tiếp theo,” cô nói.

“Đúng như em nghĩ. Thế thì thực sự phải nhanh lên. Lại đây, đi theo em nào,” cậu nhóc đáp.

Cậu ta nhặt lấy súng và chiếc đèn pin công suất lớn của người đàn ông bị cậu ta đánh ngất, rồi đi lên trước Oyun để chỉ đường cho cô. Cô chộp lấy vai cậu nhóc và tịch thu khẩu súng cậu ta đang cầm.

“Em có thể giữ cái đèn,” cô nói.

“Ê này, chúng ta là cộng sự, phải không nào?” cậu ta mỉm cười ngạc nhiên hỏi.

“Về chuyện đó thì không!” Oyun dứt khoát đáp.

Cậu nhóc nhún vai rồi chạy theo đường hầm tới chỗ chia nhánh đường ống thứ ba. Họ rẽ phải vào một đường hầm chính giống hệt như đường hầm thứ nhất, nhưng khi đi thêm năm mươi mét nữa, hai người bắt gặp một căn hầm lớn hơn những căn trước. Lần này, gian hầm có diện tích phải đến cả chục mét vuông. Không phải là một đường chia nhánh hình chữ thập như mấy chỗ trước. Ở cuối đường ống dẫn nước nóng là một kiểu nồi hơi công nghiệp to tướng của một thời đại khác, và đường ống được bắt bu lông gắn chặt vào đó. Oyun nhận thấy đường hầm còn tiếp tục kéo dài ở phía đối diện căn hầm, và khi đi vòng quanh nồi hơi, cô thấy lại có một đường ống dẫn tương tự được bắt bu lông gắn chặt vào khối nồi hơi đồ sộ rồi lại chạy mất hút vào bóng tối của một đường hầm khác. Trong quầng sáng quét qua quét lại của những chiếc đèn pin trên tay họ, chiếc nồi hơi giống như một cỗ máy địa ngục ma quái. Oyun hiểu đây là một thứ tuốc bin để tái cấp áp suất cho hơi nước. Trong khi cô nhìn theo đường cáp điện chạy từ cỗ máy lên trần, ở cao hơn so với các căn hầm trước, bàn chân cô giẫm phải thứ gì đó mềm mềm làm cô loạng choạng. Oyun chĩa đèn pin xuống đất và chiếu sáng một miếng vải. Dưới ánh sáng chiếc đèn của cô, có thứ gì đó sáng lóe lên. Cô nhặt miếng vải lên và nhận ra chiếc kẹp tóc có hình cái lưỡi thè ra của Rolling Stones. Quần áo của Saraa.

“Kia kìa! cậu nhóc hét lên.”

Oyun đứng dậy, đưa mắt nhìn theo luồng sáng cậu nhóc chĩa vào đường ống, đúng chỗ nó chạy ra từ tuốc bin. Cô trông thấy thân hình trần truồng của Saraa nằm xoạc chân ra úp người lên trên đường ống thép hoen gỉ, đầu ngoặc về một phía, má áp lên bề mặt kim loại, chân tay buông thõng hai bên thân người.

“Nhanh lên!” cậu nhóc hét lên. “Bà chị nhanh lên, đưa cô ấy xuống khỏi đó!”

Không đợi cô thanh tra trẻ, cậu nhóc nhảy lên chỗ Saraa, chộp lấy bàn tay vô lực buông thõng về phía cậu, rồi lấy hết sức bình sinh kéo cô rơi xuống đất.

“Này, em làm gì thế? Cẩn thận!”

“Đừng tranh cãi nữa và lại giúp em nào. Chúng ta úp lưng cô ấy xuống, nhanh lên! Ngay lập tức!”

Cô lập tức tuân theo vì giọng nói của cậu nhóc lộ rõ vẻ nguy cấp và lo lắng. Saraa bất động và Oyun biết lý do: cô gái sặc mùi vodka. Cô muốn đỡ lấy cô gái trên tay mình và tìm cách giúp cô tỉnh lại, nhưng cậu nhóc đã hét to ra lệnh kiên quyết tới mức cô phải dừng tay lại.

“Đừng động vào cô ấy! Dứt khoát đừng có động vào cô ấy! Lại đây, giúp em nào! Bà chị leo lên đường ống chính và sờ vào tất cả các đường ống nhỏ chạy trên trần. Tìm một đường ống rất lạnh và báo cho em biết.”

Cậu nhóc đã leo lên trên đường ống chính và đang sờ vào từng đường ống nhỏ một, vài đường ống trong số đó làm ngón tay cậu bỏng rát. Oyun bắt chước theo, và thật may mắn, đường ống đầu tiên cô sờ vào lại đúng là cái cần tìm.

“Đây, đường ống này, nó lạnh!”

Cậu nhóc nhảy tới cạnh cô rồi nhảy lên bám vào đường ống, nó lập tức bung ra dưới sức nặng của cậu. Một luồng nước lạnh như băng phun ập xuống hai người, và Oyun ngã nhào xuống dưới đường ống chính. Trong lúc cô đứng lên và chuẩn bị chửi cậu nhóc một trận, cậu ta gồng mình bẻ cong đường ống để hướng luồng nước của nó xối lên người Saraa.

“Em điên à!” Oyun vừa hét lên vừa cố giật ống nước khỏi tay cậu nhóc.

Cậu ta giơ chân đạp cô ra với một sức mạnh khó tin.

“Cô ấy bị bỏng!” cậu ta gào lên. “Bọn chúng muốn luộc chín cô ấy. Cần xối nước lạnh lên người cô ấy càng lâu càng tốt. Ít nhất là mười lăm phút! Em xin bà chị đấy, cần tin em. Em biết bọn chúng đã làm gì cô ấy!”

“Đồng ý, đồng ý, nhưng ít nhất cũng đưa cô ấy vào tường, không để cô ấy không nằm dài ra trong bùn như thế!”

“Không, cần để yên cô ấy nguyên như thế. Không được để người cô ấy bị gập lại. Cần làm cả người cô ấy lạnh đi. Cô ấy chưa bị bỏng phía lưng, nên nằm lên bùn cũng không bị nhiễm trùng đâu, tin em đi!”

Cậu nhóc có thể biết tất cả những chuyện này từ đâu? Có thể nào cậu ta đang bịa đặt hay không? Oyun bắt đầu nghi ngờ.

“Chị không thấy vết bỏng nào trên người cô ấy cả”

“Bà chị đứng lên sờ vào đường ống thử xem,” cậu nhóc đáp.

Oyun không cựa quậy, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc để tìm kiếm sơ hở.

“Bà chị đứng lên sờ vào đường ống xem! Ngay lập tức! Thôi những trò ngớ ngẩn của bà chị đi và đừng mất thời gian nữa.”

“Này, lịch sự đi chứ, như em muốn đây!” Oyun vừa quát vừa đứng dậy.

Cô áp bàn tay vào đường ống dẫn to tướng, nơi Saraa vừa nằm úp sấp lên. Lớp thép nóng như cái máy sưởi vào mùa đông.

“Thế nào?” cậu nhóc hỏi.

“Nóng, nhưng chịu được!” Oyun đáp, không thể che giấu được vẻ thách thức trong giọng nói của mình.

“Để bàn tay ở đó năm phút xem!” cậu nhóc đáp và thách thức lại cô.

Một phút sau, cái nóng đã trở nên không chịu nổi, và cô cảnh sát trẻ vội rụt bàn tay về.

“Giống như với mặt trời vậy,” cậu nhóc giải thích,. “nếu bà chị di chuyển thì không sao, nhưng bà chị càng ở im một chỗ thì càng bị thiêu đốt. Ở đây cũng thế, nhưng với kim loại còn tồi tệ hơn. Nếu cô ấy nằm đây hơn một giờ thì chắc chắn đã bị bỏng nặng ở bên trong rồi.”

Oyun tới bên cậu nhóc và sững sờ quan sát cậu ta xử trí. Cậu ta đã lấy cái mũ trên đầu xuống, cho nước xối vào trong để phá vỡ tia nước.

“Vẫn chưa thấy được đâu, nhưng da cô ấy bỏng hết rồi. Cô ấy quá yếu. Không được phép chạm vào hay xoa lên người cô ấy. Nếu tia nước phụt quá mạnh, thậm chí nó có thể lột tung lớp da ra!” cậu ta giải thích.

“Thế làm sao em biết được chuyện này?”

“Nó đã từng xảy ra rồi. Hai người đàn ông say mềm nằm ngủ trên một đường ống. Ngày hôm sau họ coi như chín luôn. Mặc dù có quần áo mặc trên người. Sau vụ thứ hai, có nhiều người tới đường hầm để giải thích cho bọn em. Những người nước ngoài làm việc cho các bà xơ. Nếu nhiệt độ của đường ống trên năm mươi độ, họ nói thế, chuyện xảy ra giống như khi nấu chín thức ăn từ từ vậy. Càng nằm lâu, chị càng chín kỹ. Trong bỏng có bao nhiêu độ hả bà chị?”

“Thế có nghĩa là sao? Chị không hiểu câu hỏi của em!”

“Mấy người nước ngoài nói sau năm giờ nằm trên một đường ống năm mươi độ, bà chị sẽ bị bỏng độ ba.”

“Ôi!” Oyun thốt lên. “Có ba độ. Độ ba là nặng nhất.”

“Họ cũng nói càng bị bỏng nặng thì càng có nguy cơ bị chết. Chính vì thế mà mấy gã đó đã lột hết quần áo cô bạn bà chị. Nếu bà chị không bám theo cô ấy, thì với tình trạng say mèm sau khi bị hai gã đó cho uống, cô ấy sẽ có ít nhất mười giờ để bị hấp chín nhẹ nhàng toàn bộ phần người đằng trước. Hơn nữa, điều kinh khủng nhất với các vết bỏng, theo những gì họ nói, đó là nhiễm trùng. Bà chị thử hình dung ở trong một đường hầm thế này xem? Cô ấy sẽ chẳng bao giờ sống sót nổi với vết bỏng như thế.”

Oyun quan sát thân hình bất động của Saraa. Cô nhận thấy ở những nơi nước lạnh chảy xuống, từng đám phồng rộp màu trắng xuất hiện. Cô nghĩ tới những chỗ cô gái vị thành niên có thể đã bị bỏng. Cô gái đã bị lột trần kéo lên đặt nằm úp sấp giạng chân trên đường ống dẫn nóng bỏng. Mé trong hai đùi, má, cổ, bụng, vùng kín…

“Nghe này… em tên gì nhỉ?”

“Gantulga!”

“Còn chị là Oyun. Nghe này, Gantulga, chị sẽ đưa cho em điện thoại của chị, và em sẽ ra ngoài gọi tới một số máy. Em sẽ nhắc lại thật chính xác những gì chị nói với em, và giải thích thật kỹ để người đó biết rõ cách tới chỗ chúng ta. Có lối ra nào gần hơn cho hệ thống đường hầm này không?”

“Không,” cậu nhóc trả lời. “Cũng có đấy, nhưng chúng bị những người sống bên trên bịt lại cả rồi.”

“Vậy hãy bảo người đó mang theo thứ gì để chúng ta mang Saraa đi.”

“Vậy cô bạn bà chị tên là Saraa à?”

“Em là ma xó đấy à? Chẳng thể giấu em cái gì cả!”

Oyun soạn sẵn số cần gọi trong danh bạ chiếc iPhone của cô rồi đưa cho cậu nhóc. Cô cũng đưa cho cậu cả chiếc đèn pin nhỏ của những kẻ đã tấn công Saraa. Nhưng khi Gantulga chuẩn bị đi, cô chợt nhớ họ đã bỏ lại kẻ tấn công bị đánh ngất trong đường hầm. Hắn có thể đã tỉnh lại và đang phục kích.

“Gantulga, cẩn thận đấy. Có thể một gã vẫn còn đằng kia, cái gã em đã đánh ngất ấy…”

“Đừng lo cho em, em có thể đi qua giữa hai chân hắn mà hắn còn chẳng biết nữa kia!”

Cô cảnh sát trẻ không khỏi mỉm cười trước sự tự tin của cậu nhóc.

“Đi đi, đi gọi tăng viện và ở trên đó đợi họ tới, công sự. Trong lúc đó chị sẽ lo cho cô gái, như các cô gái với nhau.”

“Ồ, nếu như vì chuyện đó mà bà chị xua em đi chỗ khác thì, bà chị biết đấy, em đã từng trông thấy…”

“Mau!” Oyun ra lệnh, đôi mắt đang cười nheo lại.

Trong suốt hơn một tiếng đồng hồ trước khi cô nhận ra giọng nói mình chờ đợi cuối cùng cũng đi cùng với giọng nói của Gantulga, Oyun quỳ gối trong bùn, không còn bận tâm tới mùi xú uế, lũ chuột cống hay lũ gián, dùng nước lạnh nhẹ nhàng tưới lên khắp người Saraa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.