… một khi đã bị kích động nổi cơn thịnh nộ, ta không còn kiên nhẫn và lý trí nữa.
William Congreve
The Double Dealer
Strike đi về văn phòng dưới bầu trời xám bạc, nhờ nhờ. Hắn lê bước chật vật trên mặt tuyết đang dày thêm, tuyết vẫn còn rơi nhanh. Mặc dù chẳng uống gì ngoài nước lọc, Strike vẫn thấy lâng lâng sau bữa ăn thịnh soạn, hẳn cũng giống cảm giác thoải mái của Waldegrave giữa buổi sáng hôm đó khi uống rượu ở văn phòng. Cuốc đi bộ từ nhà hàng Simpson’s-in-the-Strand về văn phòng nhỏ bé gió lùa trên phố Denmark cũng phải mất đến mười lăm phút với một người khỏe mạnh, lành lặn. Đầu gối của Strike vẫn còn đau và mỏi, nhưng hắn vừa đốt phéng tiền ăn một tuần chỉ trong một bữa. Châm điếu thuốc, hắn trở bước trong cái lạnh như cắt, cúi đầu né tuyết, thầm nghĩ không biết Robin đã phát hiện ra điều gì ở hiệu sách Bridlington.
Khi ngang qua những cây cột có rãnh dọc ở nhà hát Lyceum, Strike cứ nghĩ mãi chuyện Daniel Chard khăng khăng rằng Jerry Waldegrave đã tiếp tay cho Quine viết sách, trong khi Waldegrave lại cho rằng Elizabeth Tassel đã khiêu khích lòng tự ái của Quine cho đến lúc bùng nổ ra giấy. Phải chăng cả hai chỉ là những trò giận cá chém thớt? Cái chết kinh hoàng của Quine đã khiến cả Chard và Waldegrave phải chùn bước, nên cả hai quyết định tìm cho được một kẻ đưa đầu chịu báng, để mà thỏa sức phỉ nhổ cho hả dạ chăng? Hay họ đã đúng, rằng Bombyx Mori đâu chỉ có bàn tay của Quine?
Mặt tiền màu đỏ thắm của quán Coach and Horses ở phố Wellington hiện ra vô cùng mời gọi. Chiếc gậy chống hôm nay đã khá vất vả, đầu gối của hắn lại bắt đầu rên rỉ: không gian ấm cúng, bia, ghế ngồi thoải mái… nhưng không lẽ đi quán ba lần chỉ trong một tuần… một thói quen dễ dãi… Tấm gương Jerry Waldegrave còn sờ sờ trước mắt đó.
Hắn không kìm được, đành liếc một cái qua cửa sổ quán, ngắm ánh đèn lấp loáng trên tay cầm máy bơm bia bằng đồng, và những kẻ yếu lòng hơn mình đang vui vẻ chè chén bên trong…
Rồi hắn nhác thấy cô ta. Dáng cao, hơi khòm người trong áo khoác đen, tay đút túi, cô ta líu ríu đi trên vỉa hè mưa tuyết nhão nhoẹt đằng sau hắn: chính là kẻ đã rình mò hắn, kẻ sém nữa đã cho hắn một nhát hôm tối thứ Bảy.
Strike không đổi nhịp bước chân, cũng không quay lại nhìn cô ta. Lần này hắn không chơi trò mèo vờn chuột nữa: không thèm dừng lại để thử thách phong cách rình mò nghiệp dư của cô ta, cũng không để cô ta biết là hắn đã nhận ra ai đang bám theo mình. Hắn cứ đi tiếp, không ngoái lại sau. Lúc đó, chỉ người nào có kinh nghiệm chuyên môn chống theo dõi ngang cỡ hắn mới nhận ra thi thoảng hắn lại liếc nhìn những ô cửa sổ ở các vị trí thuận tiện và những tấm biển đồng phản chiếu trên cửa. Phải là cao thủ mới có thể nhận ra sự cảnh giác cao độ mà trông qua tưởng chừng như lơ đãng đó.
Phần lớn sát thủ đều là những tay nghiệp dư; vì vậy mới bị bắt. Cô ta vẫn cố bám theo hắn sau vụ thứ Bảy, hẳn là hơi bị liều lĩnh, còn non lắm. Vì thế hắn cứ tà tà đi tiếp dọc theo phố Wellington, ra vẻ như không hề biết đến cô gái đang theo sát mình với con dao trong túi. Khi hắn đi qua phố Russel, cô gái giả vờ tụt lại, như sắp vào quán Marquess of Anglesey, nhưng sau đó cô ta nhanh chóng trở ra, thoắt ẩn thoắt hiện sau những chiếc trụ vuông ở một tòa nhà văn phòng, rồi lấp ló nơi bậc cửa, để hắn cứ đi trước.
Đầu gối của Strike tê dại. Giờ đây hắn đã trở thành một mục tiêu tấn công cao lớn (một mét chín), rõ mồn một. Lần này cô ta không có lợi thế do hắn không bị bất ngờ. Nếu cô ta có tính toán nọ kia, hắn đoán cùng lắm cũng chỉ là làm sao tận dụng mọi cơ hội có thể. Giờ hắn chỉ cần đưa ra một cơ hội mà cô ta không dám bỏ qua, rồi làm sao để cô ta không tận dụng được.
Qua nhà hát Opera Hoàng gia với sảnh trước kiểu cổ điển, nào cột nào tượng, đến phố Endell, cô gái bước vào một buồng điện thoại cũ màu đỏ, lấy hết can đảm, (hắn đoán) nhìn quanh quất để chắc là vẫn chưa bị hắn phát hiện. Strike bước tiếp, vẫn giữ y nhịp, mắt nhìn đường phía trước. Cô nàng có vẻ bạo hẳn lên, lần này lộ diện ngay trên vỉa hè đông đúc, bám theo hắn giữa dòng người nhộn nhịp đong đưa túi mua sắm trên tay. Càng về sau con đường hẹp lại, cô ta áp sát hắn, thi thoảng lại trốn ở bệ cửa.
Khi đến gần văn phòng hắn quyết định làm liều. Hắn rẽ trái trên phố Denmark, vào phố Flitcroft, dẫn ra Ngõ Denmark, nơi có con hẻm tối trải đầy những tờ bướm quảng cáo các ban nhạc, thẳng lối về văn phòng.
Liệu cô ta có dám ra tay?
Strike bước vào ngõ hẹp, tiếng bước chân hắn khẽ vọng lại từ những bức tường ẩm ướt, hắn bước chậm lại đáng kể. Rồi hắn nghe tiếng cô ta tới gần – chạy bổ vào hắn.
Hắn xoay một vòng trên chiếc chân trái còn lành lặn, vung cây gậy ra – có tiếng hét inh tai khi cây gậy đập vào tay cô ta – con dao bấm văng ra, va vào tường đá, dội lại, sém tý nữa thì đâm vào mắt Strike – nhưng hắn đã giữ được cô gái trong cánh tay, chặt đến nỗi cô ta la toáng lên.
Lúc này hắn ngại sẽ có một tay hảo hán ngứa nghề nào đó sẽ nhảy vào cứu mỹ nhân. Nhưng không ai xuất hiện, giờ đây cốt yếu là phải nhanh – cô ta mạnh hơn hắn tưởng, vẫn cật lực vùng vẫy, hết đá vào hạ bộ hắn lại tìm cách cào mặt. Hắn khẽ xoay người một lần nữa, khóa đầu cô ta lại, chân cô ta lẩy bẩy trượt trên nền ngõ ẩm ướt.
Mặc cho cô nàng vùng vẫy trong tay hắn, cố cắn xé loạn xạ, hắn cúi người nhặt con dao lên, kéo chiến lợi phẩm xuống theo, khiến cô ta loạng choạng sém ngã. Hắn chẳng thèm nhặt cây gậy, cũng không thể vừa lôi cổ cô nàng vừa chống gậy được. Vậy là hắn kéo cô nàng về phố Denmark.
Hắn bước nhanh, cô ta cật lực vùng vẫy đến thở không ra hơi. Con phố ngắn ngủi vắng khách mua sắm, người qua đường trên phố Charing Cross cũng không để ý khi hắn lôi cổ cô nàng đi một quãng ngắn đến cánh cửa đen ngay mặt phố.
“Mở cửa! Robin! Mau!” hắn hét vào chuông cửa bộ đàm, đẩy người vào ngay khi Robin nhấn nút mở từ trên gác. Hắn lôi xềnh xệch cô gái lên cầu thang sắt, đầu gối phải đau đớn kinh hoàng. Cô nàng bắt đầu rú lên, tiếng hét vọng khắp cầu thang. Strike nhác thấy bóng người sau cánh cửa gương, tay họa sĩ vừa lập dị vừa khắc khổ đang đứng đó.
“Giỡn chơi chút xíu!” hắn hét vào cửa, vẫn tiếp tục tha con mồi lên cầu thang.
“Cormoran? Cái gì thế này… Ôi lạy Chúa!” Robin thốt lên, đứng ở cửa nhìn hắn.
“Anh… anh làm trò gì vậy? Thả cô ta ra!”
“Nó… sém chút thì xiên tôi… nhát nữa,” Strike thở hổn hển, rồi hắn lấy hết sức bình sinh, đẩy chiến lợi phẩm qua bậc cửa. “Khóa cửa lại!” hắn hét với Robin. Cô nhanh chóng bước vào theo hai người, khóa cửa ngay theo lời hắn.
Strike vứt cô gái lên chiếc ghế sofa giả da. Mũ áo rơi xuống, để lộ một gương mặt dài, trắng trẻo, đôi mắt nâu to và mớ tóc gợn sóng dày thả xuống ngang vai. Ngón tay dài, móng tay nhọn sơn màu đỏ thắm. Trông cô ta chưa tới hai mươi tuổi.
“Mày là đồ khốn! Đồ khốn!”
Cô ta cố đứng dậy, nhưng Strike đã đứng ngay đó, mặt mũi đằng đằng sát khí, vậy là cô ta đổi ý, ngồi phịch xuống sofa, đưa tay xoa bóp cần cổ trắng muốt đã hằn những vết đỏ bầm từ lúc bị hắn ghì chặt.
“Có muốn khai vì sao đâm tôi không?” Strike hỏi.
“Mẹ mày!”
“Nói hay quá,” Strike tiếp. “Robin, gọi cho cảnh sát…”
“Khônggg!” cô gái mặc bộ đen tru tréo như chó. “Hắn đánh tôi,” cô ta thì thào với Robin, vẻ vô cùng thê thảm, để chỉ dấu vết tang chứng trên cần cổ trắng chắc nịch. “Hắn lôi cổ tôi, kéo tôi…”
Robin nhìn Strike, tay vẫn đặt trên ống nghe điện thoại.
“Tại sao cô đi theo dõi tôi?” Strike nói, thở hổn hển đứng đó, giọng đầy dọa nạt.
Cô ta rúm người lại như đám gối ôm kêu chút chít. Nhưng Robin, tay vẫn chưa rời điện thoại, lại nhận ra trong nỗi sợ hãi của cô nàng có chút gì đó thích thú, trong cách cô ta xoay người tránh Strike có cả thoáng điệu đà dâm đãng.
“Lần cuối,” Strike gào lên, “Tại sao…?”
“Có chuyện gì trên đó vậy?” từ tầng dưới một giọng càu nhàu cất lên.
Robin nhìn vào mắt Strike. Cô chạy vội ra cửa, mở khóa, bước ra phía trước. Strike vẫn đứng canh giữ tù nhân, mặt mày vẫn đằng đằng sát khí, tay nắm chặt lại. Hắn đọc thấy ý tưởng kêu cứu thoáng qua đằng sau đôi mắt to sẫm màu đó – cô gái dùng phấn mắt màu tím như hoa păng-xê – nhưng rồi vụt tắt. Cô ta run rẩy, bắt đầu nức nở, nhưng vẫn nhe răng gầm gừ. Hắn thấy cô ta có vẻ giận dữ nhiều hơn là đau khổ.
“Không sao hết anh Crowdy à,” Robin gọi xuống. “Chỉ giỡn chơi thôi. Xin lỗi tụi tôi ồn ào quá.”
Robin trở vào văn phòng, khóa cửa lại. Cô gái ngồi cứng ngắc trên ghế sofa, nước mắt tuôn chảy trên mặt, bộ vuốt đỏ thắm bám chặt vào cạnh ghế.
“Thôi dẹp,” Strike nói. “Cô không muốn nói chuyện – Tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Vậy mà hình như cô ta tin lời hắn. Hắn vừa chỉ bước hai bước tới chỗ điện thoại thì cô nàng đã nức nở:
“Tôi muốn chặn anh lại.”
“Chặn tôi làm gì kia?” Strike hỏi.
“Đừng có mà làm bộ không biết!”
“Đừng có mà giở trò với tôi!” Strike gào lên, chồm người về phía cô ta, hai tay nắm chặt lại. Hắn thấy đầu gối đau không tả xiết. Vì cô ta mà hắn ngã một cú trời giáng, làm dây chằng đầu gối lại hư hỏng cả.
“Cormoran,” Robin lên tiếng, cứng cỏi, tiến đến chen vào giữa hai người, buộc hắn phải lui lại một bước. “Nghe này,” Robin nói với cô gái. “Nghe lời chị đi. Kể với anh này vì sau mà em làm vậy, biết đâu ảnh sẽ không gọi…”
“Cô đùa à,” Strike tiếp. “Cô ta cố đâm tôi hai…”
“… biết đâu anh ấy sẽ không gọi cảnh sát,” Robin lớn giọng, không suy suyển.
Cô gái ngồi bật dậy, cố chạy thoát thân về phía cửa.
“Quên đi,” Strike nói, lò cò vòng quanh Robin, chộp lấy hông cô ta rồi quăng xuống ghế sofa lần nữa, hơi bị thô bạo. “Cô là ai?”
“Anh đánh tôi!” cô ta hét lên. “Anh đánh tôi – đánh ngay vào sườn – tôi sẽ thưa anh tội hành hung, đồ khốn…”
“Vậy tôi gọi cô là Pippa nhé?” Strike nói.
Cô ta há hốc miệng, rùng mình, mắt nhìn chằm chằm gian xảo.
“Anh… anh… anh là đồ… đồ kh…”
“À, à, đúng rồi, đồ khốn đây.” Strike bực bội nói. “Nói đúng tên cô rồi chứ gì.”
Lồng ngực cô gái phập phồng dưới lớp áo khoác dày.
“Làm sao anh biết tôi sẽ nói thật, ngay cả khi tôi nói hết ra?” cô ta thở hổn hển, vẫn ra vẻ lì lợm.
“Tôi sẽ giữ cô ở lại đây, cho tới khi kiểm tra xong xuôi,” Strike nói.
“Bắt cóc!” cô ta hét lên, giọng cô ta khàn đặc, ồ ồ như dân bốc vác.
“Không phải, giữ người hợp pháp chứ,” Strike nói. “Cô đã cố tìm cách đâm tôi. Bây giờ, lần cuối cùng…”
“Pippa Midgley,” cô ta nhổ toẹt.
“Cuối cùng cũng chịu nói. Cô có giấy tờ gì không?”
Thêm một câu chửi thề, cô ta trượt tay vào túi, rút ra một chiếc thẻ đi xe buýt rồi ném về phía hắn.
“Trên này ghi là Phillip Midgley.”
“Trời, hóa ra vậy đó hả.”
Đọc vẻ mặt của Strike khi hắn dần hiểu ra, Robin tự dưng muốn phá lên cười, mặc dù không khí trong phòng lúc đó vô cùng căng thẳng.
“Epicoene,” Pippa Midgley giận dữ tiếp. “Anh không hiểu à? Phức tạp quá không tiêu nổi sao hả đầu đất?”
Strike nhìn Pippa. Cần cổ trầy xước của cô gái vẫn còn lồ lộ trái cổ đàn ông. Cô ta lại đút tay vào túi.
“Năm tới giấy tờ của tôi sẽ chỉ có tên Pippa,” cô ta nói.
“Pippa,” Strike lặp lại. “Chính cô viết ‘Em sẽ giúp chị quay xiên nướng sống lão già khốn nạn chó đẻ’, phải không?”
“Ồ,” Robin thở ra, bắt đầu hiểu hết chuyện.
“Ồ, anh thật là thông minh quá ta, cái đồ vũ phu,” Pippa nhại theo, bỉ bôi.
“Cô quen Kathryn Kent thật hay chỉ quen trên mạng thôi?”
“Hỏi làm gì? Không lẽ quen Kathryn Kent giờ cũng là tội sao?”
“Cô với Owen Quine là sao?”
“Tôi không muốn nói tới lão già khốn nạn đó,” cô nói, lồng ngực phập phồng. “Nhưng chuyện lão làm với tôi… những thứ lão làm… giả vờ… nói dối… cái đồ chó đẻ dối trá…”
Nước mắt lại rơi lã chã xuống gò má, cô nàng giờ như điên dại. Bàn tay vuốt đỏ thắm bấu lấy mái tóc, chân đập xuống sàn nhà, cô ta co người đổ tới đổ lui, tru tréo. Strike nhìn cảnh đó mà phát rầu, sau ba mươi giây, hắn lên tiếng:
“Cô có chịu ngậm…”
Nhưng Robin liếc hắn, trừng mắt. Cô rút một mớ khăn giấy từ trên bàn, dúi vào tay Pippa.
“Cảm… cảm ơn.”
“Em uống trà hay cà phê hả Pippa?” Robin ân cần hỏi.
“Cho xin… cà phê…”
“Trời đất, Robin, cô ta vừa cố đâm tôi một nhát đó!”
“Nhưng có đâm được đâu, phải không?” Robin nói, loay hoay với ấm đun.
“Không lẽ năng lực kém,” Strike nói tiếp như không, “thì thoát tội sao!”
Hắn quay lại chỗ Pippa, nãy giờ vẫn há hốc miệng nghe hai người nói chuyện.
“Cô theo dõi tôi làm gì? Cô cố chặn tôi làm chuyện gì? Tôi nói cho cô biết – đừng tưởng chỉ vì Robin đây mủi lòng…”
“Anh làm việc cho mụ ta!” Pippa hét lên. “Con mụ bệnh hoạn vợ góa của Owen! Giờ thì vét sạch tiền của lão rồi, phải vậy không – tụi tôi biết mụ ta thuê anh làm gì, tụi tôi đâu có ngu!”
“‘Tụi tôi’ là ai vậy?” Strike hạch, nhưng đôi mắt sẫm màu của Pippa lại hướng về phía cửa. “Tôi thề có Chúa,” Strike nói, đầu gối hắn nhức nhối điên cuồng, hắn nghiến răng nghiến lợi, “nếu cô dám ra cửa một lần nữa tôi sẽ gọi cảnh sát, tôi sẽ khai hết rồi đứng đó nhìn cô đi tù vì tội cố ý giết người. Đi tù thì chẳng vui gì đâu, Pippa à,” hắn bồi tiếp. “nhất là khi cô còn chưa phẫu thuật.”
“Cormoran!” Robin nạt.
“Chỉ nói sự thật vậy thôi,” Strike đáp.
Pippa co người lại trên ghế sofa, giương mắt nhìn Strike, kinh hãi không che giấu.
“Cà phê đây,” Robin dõng dạc, tiến lại từ phía sau bàn, đặt cốc cà phê vào bàn tay móng dài của cô gái. “Cứ kể hết cho ảnh nghe đi, kể quách cho rồi, Pippa à. Kể đi.”
Mặc dù Pippa có vẻ bất ổn và hung hăng, Robin vẫn thấy mủi lòng. Cô ta dường như không hề nghĩ đến hậu quả của chuyện cho Strike một nhát dao. Robin chỉ có thể giả định rằng Pippa hẳn có chung một tính cách với em trai Martin của cô, có lẽ là ở mức cực đoan. Trong gia đình, Martin là người không bao giờ nghĩ đến hậu quả gì cả, lại vô cùng liều lĩnh, số lần ra vào khoa cấp cứu của nó nhiều hơn tất cả các anh chị em khác gộp lại.
“Tụi tôi biết mụ ta thuê anh để gán tội cho tụi tôi,” Pippa lào khào.
“Ai,” Strike gào lên, “mụ ta là ai, mà tụi tôi là ai?”
“Leonora Quine!” Pippa nói.”Tụi tôi biết mụ ta là người như thế nào, dám làm những việc gì! Mụ ta căm tôi và Kath, nên việc gì cũng làm được, để gán tội cho tụi tôi. Chính mụ ta giết Owen, rồi bây giờ tìm cách đổ vấy cho tụi tôi! Anh muốn nói gì thì nói, sự thật là vậy!” cô ta hét vào mặt Strike, hắn nhướng mày lên tuốt giữa trán. “Mụ ta điên lắm, ghen nổ đĩa – không thể chịu được chuyện ông chồng đi gặp tụi tôi, giờ đây còn thuê cả anh đi chọc ngoáy lung tung để mà gán tội cho tụi tôi!”
“Tôi không biết cô bị hoang tưởng hay…”
“Tụi tôi biết hết rồi!” Pippa hét lên.
“Câm miệng. Trừ thủ phạm ra không ai biết Quine đã chết khi cô bắt đầu rình mò tôi. Cô bám đuôi tôi ngay trong ngày tôi tìm ra xác chết, tôi biết cô đã theo dõi Leonora cả một tuần trước đó. Tại sao?” Và khi cô ta không trả lời, hắn lặp lại: “Lần cuối: tại sao cô đi theo tôi từ nhà Leonora?”
“Tôi nghĩ anh sẽ dẫn tôi tới chỗ lão,” Pippa đáp.
“Tại sao cô muốn biết ông ấy ở đâu?”
“Để tôi giết quách lão cho rồi!” Pippa hét lên. Lần này Robin càng tin chắc rằng tính khí của Pippa y hệt Martin, gần như chẳng biết dè dặt gì cả.
“Mà tại sao cô muốn giết ông ta?” Strike hỏi tiếp, như thể cô ta vừa nói một câu gì đó rất đỗi bình thường.
“Vì những thứ lão viết về tụi tôi trong cuốn sách kinh tởm khốn nạn đó! Anh biết rồi còn gì – anh đã đọc rồi – Epicoene – lão khốn nạn, khốn nạn…”
“Bình tĩnh lại đã nào! Vậy lúc đó cô đã đọc Bombyx Mori rồi sao?”
“Đúng vậy, đương nhiên là tôi…”
“Cũng là lúc cô bắt đầu bỏ phân chó vào hộp thư nhà Quine?”
“Cứt đi thì cứt lại!” cô ta gào lên.
“Hóm quá ta. Vậy cô đọc cuốn sách khi nào?”
“Kath đọc chỗ viết về tụi tôi trên điện thoại, rồi tôi ghé qua, rồi…”
“Chị ta đọc cho cô nghe khi nào?”
“Khi chị ấy về nhà, thấy bản thảo la liệt trên thảm chùi chân. Toàn bộ bản thảo. Làm cửa kẹt mãi mới mở được. Lão nhét qua khe cửa nhà chị ấy, có thư kèm,” Pippa Midgley nói. “Chị ấy có cho tôi xem.”
“Thư viết gì kia?”
“Viết là ‘Đã đến lúc tính sổ cho cả hai ta. Chúc vui! Owen!’”
“Lúc tính sổ cho cả hai ta?” Strike lặp lại, nhướng mày. “Cô biết ý ông ta là gì không?”
“Kath không nói nhưng tôi biết là chị ấy hiểu. Chị ấy tan nát,” Pippa nói, ngực phập phồng hổn hển. “Chị ấy… chị ấy là một người tuyệt vời. Anh không biết Kath. Với tôi, chị ấy như một người mẹ. Tụi tôi gặp nhau ở khóa học viết văn, tụi tôi… thành…” Cô ta hụt hơi, rên rỉ, “Lão là đồ khốn nạn. Lão nói dối với tụi tôi chuyện lão đang viết gì, lão nói dối… chuyện gì cũng dối…”
Cô ta lại khóc lóc, tru tréo nức nở. Robin thấy hơi lo lo khi nghĩ đến tay Crowdy ở nhà dưới, cô nhẹ nhàng nói:
“Pippa, cứ kể với tụi tôi ông ấy nói dối chuyện gì đi. Cormoran chỉ muốn nghe sự thật, anh ấy không cố gán tội cho ai cả…”
Robin không biết liệu Pippa có nghe mình hay tin lời mình hay không. Có lẽ cô ta chỉ muốn nói hết cho thỏa nỗi lòng, cô nàng hít một hơi sâu, rùng mình rồi làm luôn một tràng:
“Lão nói tôi như đứa con gái thứ hai của lão, lão nói vậy với tôi; tôi kể cho lão nghe mọi chuyện, lão biết chuyện mẹ tôi tống cổ tôi khỏi nhà, biết hết. Rồi tôi cho lão xem cuốn tự truyện của tôi, lão rất… rất tử tế, quan tâm thực sự. Còn nói là sẽ tìm cách giúp tôi xuất bản… rồi nói với cả tôi và Kath rằng lão đưa tụi tôi vào cuốn… cuốn sách mới của lão. Lão nói rằng tôi là một… một ‘linh hồn lạc lối đẹp đẽ’, nói vậy đó,” Pippa hổn hển, miệng liên tục mấp máy, “rồi lão giả vờ… vờ đọc một đoạn cho tôi nghe, đọc trên điện thoại… Rất… rất hay rồi tôi đọc được cuốn sách… lão dám viết như vậy… Kath cũng có trong đó… hang động… Điểu tinh Harpy và Epicoene.”
“Vậy là hôm đó Kathryn về nhà, thấy bản thảo la liệt trên thảm chùi chân, phải không?” Strike hỏi. “Về nhà từ đâu? Đi làm về sao?”
“Đi chăm bà chị đang hấp hối về.”
“Khi nào vậy?” Strike hỏi, lần thứ ba.
“Ai thèm quan tâm là khi…”
“Tôi quan tâm đấy!”
“Phải hôm ngày chín không?” Robin hỏi. Cô đã kịp mở trang blog của Kathryn Kent trên máy tính, màn hình đặt khuất tầm nhìn từ ghế sofa nơi Pippa đang ngồi. “Hôm đó có phải là thứ Ba, ngày mùng chín không hả Pippa? Thứ Ba sau hôm tối pháo hoa đó?”
“Đúng vậy… đúng rồi, tôi nghĩ là đúng hôm đó!” Pippa đáp, ngỡ ngàng trước cú đoán trúng chóc của Robin. “Đúng vậy, hôm lễ pháo hoa Kath không ở nhà vì Angela ốm nặng…”
“Làm sao cô biết hôm đó là hôm lễ pháo hoa?” Strike hỏi.
“Vì Owen nói với Kath rằng đêm đó lão không… không thể gặp chị ấy được, vì phải chơi pháo hoa với con gái,” Pippa đáp. “Rồi Kath buồn lắm, vì lão đã hứa sẽ bỏ vợ con mà! Lão hứa với chị ấy, hứa rằng cuối cùng sẽ bỏ bà vợ chằn tinh đó, vậy mà hôm đó lại nói rằng phải ở nhà đốt pháo hoa với bé kh…” Cô ta nín bặt lại, nhưng Strike nói nốt hộ.
“Với bé khờ?”
“Chỉ nói đùa thôi mà,” Pippa lẩm bẩm, có vẻ xấu hổ. Cô ta tỏ ra ân hận vì dùng từ đó, hơn là ân hận chuyện cố đâm cho Strike một nhát. “Tôi với Kath hay đùa vậy thôi, Owen cứ đem con gái ra viện lý do vì sao lão không thể đến với Kath được…”
“Vậy đêm đó không gặp Quine thì Kathryn làm gì?” Strike hỏi.
“Tôi qua nhà chị ấy. Rồi có điện thoại báo là chị Angela đang nguy kịch, nên chị ấy đi luôn. Angela bị ung thư. Di căn tùm lum.”
“Lúc đó Angela ở đâu?”
“Ở bệnh viện điều dưỡng dưới Clapham.”
“Kathryn đi bằng gì xuống đó?”
“Chuyện đó thì liên quan gì?”
“Cứ trả lời câu hỏi quách đi, được không?”
“Tôi không biết – chắc đi tàu điện. Rồi chị ấy ở lại với Angela ba đêm, ngủ trên nệm dưới sàn bên cạnh giường bệnh, vì người ta cứ tưởng Angela chết đến nơi rồi, nhưng cứ thoi thóp vậy nên Kath về nhà thay đồ, về tới nơi thì thấy đám bản thảo vung vãi trên thảm chùi chân.”
“Tại sao cô chắc là chị ta về đến nhà hôm thứ Ba?” Robin hỏi. Strike vừa định hỏi đúng câu đó, hắn nhìn cô ngạc nhiên. Hắn vẫn chưa biết chuyện ông cụ trong hiệu sách và hố đen ở Đức.
“Vì tối thứ Ba hàng tuần tôi làm việc ở tổng đài điện thoại,” Pippa nói, “khi tôi đang đi làm thì Kath gọi, khóc như mưa như gió. Chị ấy xếp lại bản thảo, rồi đọc được lão viết gì về tụi tôi…”
“Vụ này hay quá,” Strike nói, “vì Kathryn Kent khai với cảnh sát là bà ấy chưa hề đọc Bombyx Mori.”
Vẻ kinh hãi trên gương mặt của Pippa, nếu vào lúc khác, hẳn vô cùng hài hước.
“Anh dám gạt tôi!”
“Đúng thế, cô cũng khó nhằn lắm chứ chẳng vừa,” Strike nói. “Đừng có mà liều,” hắn nói tiếp, chặn ngay lại khi cô ta vừa dợm đứng dậy.
“Lão là thứ rác rưởi!” Pippa hét lên, giận sôi sùng sục, bất lực. “Lão lợi dụng tụi tôi! Giả vờ quan tâm đến tác phẩm của tụi tôi, rồi lợi dụng từ đầu đến cuối… lão già dối trá khốn nạn… Tôi cứ tưởng lão hiểu cuộc đời tôi – lúc đó lão nói chuyện với tôi hàng tiếng đồng hồ, động viên tôi viết – còn… còn nói là sẽ giúp tôi xuất bản sách…”
Strike tự dưng thấy mệt bã cả người. Hắn rùng mình nghĩ đến các thứ hoang cuồng trong sách của Pippa.
“… lão cứ dỗ ngon dỗ ngọt, để tôi kể hết những chuyện riêng tư thầm kín, còn Kath nữa – những thứ lão viết về Kath – hai người không hiểu được đâu – tôi mừng là mụ vợ chằn tinh đã giết phứa lão! Nếu mụ ta chưa ra tay…”
“Tại sao,” Strike hỏi tiếp, “cô cứ nói rằng vợ Owen giết ông ấy?”
“Vì Kath có bằng chứng!” Im lặng trong vài giây.
“Bằng chứng gì kia?” Strike hỏi.
“Muốn biết lắm chứ gì!” Pippa rú lên, cười man dại. “Thôi đừng có mơ!”
“Nếu chị ta có bằng chứng thì tại sao còn chưa đi báo cảnh sát?”
“Vì thương hại!” Pippa rú lên, “thứ như anh làm sao mà…”
“Tại sao,” một giọng ủ dột vang lên từ bên ngoài cánh cửa gương, “tới giờ vẫn còn la hét?”
“Chết mẹ,” Strike buột miệng khi bóng dáng của Crowdy đang áp vào cửa gương.
Robin chạy ra mở cửa.
“Xin lỗi anh Crow…”
Pippa thoắt nhảy ngay khỏi ghế sofa. Strike cố chụp lấy cô ta nhưng đầu gối hắn gập lại, đau đớn kinh hoàng khi hắn bổ người về trước. Cô ta đẩy Crowdy ra một bên rồi biến mất, bước chân rầm rập trên cầu thang.
“Kệ cô ta!” Strike nói với Robin đang chuẩn bị đuổi theo. “Ít ra tôi cũng giữ được con dao rồi.”
“Dao?” Crowdy gầm lên. Phải mất đến mười lăm phút hai người mới thuyết phục được tay hàng xóm đừng có báo lại với chủ nhà (Những ồn ào sau vụ Lula Landry từng khiến tay họa sĩ ăn không ngon ngủ không yên. Crowdy cứ sợ rằng sẽ có thêm một sát thủ khác đến tìm Strike, và biết đâu sẽ đi nhầm vào văn phòng của anh ta).
“Lạy thánh mớ bái,” Strike thốt lên sau khi đã thuyết phục được Crowdy rời văn phòng. Hắn ngồi phịch xuống sofa; Robin ngồi bên máy tính. Hai người nhìn nhau được vài giây thì phá ra cười.
“Tụi mình cũng biết chơi trò vừa đấm vừa xoa đó chứ,” Strike nói.
“Tôi không hề giả vờ,” Robin nói, “Thực sự tôi thấy tội nghiệp cô ta.”
“Tôi biết. Nhưng còn tôi thì sao, tôi bị cô ta tấn công còn gì?”
“Có thực là cô ta muốn đâm anh không, hay chỉ làm màu vậy thôi?” Robin hỏi, nghi ngờ.
“Có thể cô ta nổi hứng lên chứ chưa nghĩ hết được hậu quả,” Strike thừa nhận. “Vấn đề là, nếu bị một đứa màu mè dở hơi đâm hay bị sát thủ chuyên nghiệp đâm thì đều chết cả. Rồi cô ta nghĩ đâm tôi thì được gì…”
“Tình mẫu tử,” Robin nhẹ nhàng nói.
Strike nhìn cô chằm chằm.
“Cô ta bị mẹ ruột từ mặt,” Robin tiếp, “hiện giờ lại đang phải trải qua một giai đoạn khó khăn, là tôi đoán vậy, hẳn đang phải dùng hormone và có Chúa mới biết phải làm những gì nữa trước khi phẫu thuật chuyển giới. Cô ta cứ tưởng mình đã có một gia đình mới, phải vậy không? Cứ tưởng Quine và Kathryn Kent sẽ thành cha mẹ mới. Cô ta có kể rằng Quine nói cô ta chẳng khác gì con gái thứ hai của ông ấy, còn mang cô ta vào sách trong vai con gái Kathryn Kent. Nhưng trong Bombyx Mori ông ấy lại khắc họa hình ảnh của Pippa là kẻ ái nam ái nữ. Ông ấy còn bóng gió rằng mặc dù có vẻ tình cảm cha con thế thôi, nhưng thực chất cô ta muốn ngủ với ông ấy.
“Vậy là người cha mới của Pippa,” Robin tiếp, “đã khiến cô ấy phải thất vọng ê chề. Nhưng người mẹ mới thì vẫn tốt đẹp, vẫn thương con và cũng bị đưa vào sách, vậy là Pippa quyết định ra tay trả thù cho cả hai.”
Trước vẻ mặt ngây ra vì thán phục của Strike, Robin không kìm được, cô cười sung sướng.
“Tại sao cô bỏ học tâm lý giữa chừng vậy?”
“Chuyện dài lắm,” Robin nói, rồi nhìn về phía màn hình máy tính. “Cô ta cũng còn trẻ… khoảng hai mươi tuổi, anh nghĩ sao?”
“Chắc cỡ đó,” Strike đồng ý. “Tiếc là tụi mình còn chưa hỏi đến hành tung của cô ta sau hôm Quine biến mất.”
“Không phải cô ta làm,” Robin nói chắc chắn, nhìn hắn.
“Ừ, có lẽ cô nói đúng,” Strike thở dài, “Ai lại vừa moi ruột xong lại đi vứt phân chó vào thùng thư.”
“Pippa cũng không có vẻ gì là biết âm mưu tính toán cả, đúng không?”
“Nói vậy là còn nhẹ đó,” hắn đồng ý.
“Anh định sẽ gọi cho cảnh sát nói chuyện Pippa chứ?”
“Tôi không biết. Để coi. Nhưng mẹ kiếp,” hắn nói, đập tay lên trán, “tụi mình còn chưa kịp hỏi màn hát hò của Pippa trong sách nghĩa là sao!”
“Tôi đoán được,” Robin nói, sau khi gõ phím lia lịa và đọc kết quả tìm kiếm trên màn hình. “Hát để làm mềm giọng… bài tập thanh quản cho các bệnh nhân chuyển giới.”
“Có vậy thôi sao?” Strike hỏi lại, ngờ vực.
“Ý anh là có vậy mà cô ta cũng tức tối?” Robin nói. “Chuyện riêng tư vậy mà ông ta cũng dám mang ra giễu công khai…”
“Ý tôi không phải vậy,” Strike nói.
Hắn nhướng mày nhìn ra phía cửa sổ, nghĩ ngợi. Tuyết đang rơi, dày và nhanh.
Một lúc sau hắn nói:
“Ở hiệu sách Bridlington có gì?”
“Trời đất, đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất!”
Cô kể cho hắn nghe về ông cụ ở hiệu sách, chuyện ông ta lẫn lộn giữa ngày một và ngày tám tháng mười một.
“Lão già ngớ ngẩn,” Strike phán.
“Ai lại nói vậy,” Robin đáp.
“Kiêu căng quá thể còn gì? Cái gì mà thứ Hai nào cũng vậy, tôi đi đến nhà ông Charles bạn tôi…”
“Nhưng làm sao mình biết được hôm đó là ngày xảy ra vụ giám mục Anh giáo, hay vụ hố đen?”
“Ông già kể Charles cắt ngang lời ông ta để nói vụ hố đen khi ông ta đang nói đến chuyện Quine ghé qua hiệu sách, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nhiều khả năng là Quine đến hiệu sách hôm ngày một, không phải ngày tám. Ông cụ nhớ hai chi tiết đó đi liền với nhau. Nhưng ngớ ngẩn nên loạn cả. Ông cụ muốn thấy Quine sau khi ông ta mất tích, muốn giúp cảnh sát xác minh thời điểm chết, vậy là trong tiềm thức cứ cố tìm lý do để liên hệ đến ngày thứ Hai trong khung thời gian gây án, chứ không phải là một ngày thứ Hai chẳng liên quan gì một tuần trước đó, khi chẳng ai quan tâm đến hành tung của Quine cả.”
“Nhưng chuyện Quine nói với ông ta hơi bị kỳ khôi, anh thấy vậy không?” Robin hỏi.
“Ừ “Strike nói. “Mua sách đọc vì chuẩn bị đi nghỉ một thời gian… vậy là ông ta đã dự tính sẽ đi xa, bốn ngày trước khi cãi nhau với Elizabeth Tassel? Chẳng lẽ ông ta đã định trước là sẽ đến phố Talgarth, sau chừng đó năm ai cũng nghĩ Quine ghét cay ghét đắng chỗ đó, cố tránh cho bằng được?”
“Anh sẽ kể lại hết những việc này với Anstis chứ?” Robin hỏi.
Strike khịt mũi, cười gượng gạo.
“Không, tôi sẽ không nói gì với Anstis cả. Mình không hề có bằng chứng thực sự là Quine vào hiệu sách hôm mùng một chứ không phải mùng tám. Mà dạo này Anstis với tôi cũng không vui vẻ gì lắm.”
Im lặng một lúc, rồi Strike làm Robin giật bắn cả người.
“Tôi phải nói chuyện với Michael Fancourt.”
“Tại sao?” cô hỏi.
“Nhiều lý do,” Strike đáp. “Waldegrave có nhắc đến một vài chuyện lúc ăn trưa. Cô liên lạc với người đại diện của ông ấy, hoặc bất kỳ manh mối nào để hẹn gặp được không?”
“Được,” Robin đáp, ghi chú lại. “Anh biết không, tôi đã xem lại cuộc phỏng vấn đó rồi mà vẫn không…”
“Xem lần nữa đi,” Strike đáp. “Tập trung vào. Động não thêm đi.”
Rồi hắn lại im lặng, nhìn lên trần nhà. Không muốn làm ngắt quãng suy nghĩ của hắn, Robin ngồi xuống máy tính, tìm xem ai là người đại diện của Michael Fancourt.
Cuối cùng, Strike lên tiếng khi cô vẫn còn tanh tách gõ phím. “Kathryn Kent có bằng chứng gì để tố Leonora nhỉ?”
“Có khi là chẳng có gì hết,” Robin đáp, tập trung vào những kết quả tìm kiếm trước mắt.
“Mà chị ta chỉ chưa tung ra vì ‘thương hại’…”
Robin không nói gì. Cô đang xem trang web của văn phòng đại diện cho Fancourt, cố tìm ra một số điện thoại liên lạc.
“Hi vọng Kath và Pippa chỉ lại hoang tưởng vớ vẩn,” Strike đáp.
Nhưng hắn thấy lo.