Giấy kia vỏn vẹn đôi tờ
Mà ra tang chứng ai ngờ được đâu…
John Websiter
The White Devil
Brocklehurst, cô thư ký vướng nghi án cắm sừng, vẫn còn bị cảm nằm nhà. Người tình kiêm sếp của cô Brocklehurst, đồng thời là thân chủ của Strike phàn nàn rằng cảm vặt thôi mà làm quá, Strike thấy ông ta cũng có lý. Bảy giờ sáng hôm sau Strike ngồi im trong hốc tường kín đáo đối diện căn hộ của cô Brocklehurst ở khu Battersea. Mặc áo khoác, choàng khăn, đi găng, hắn ngáp sái cả quai hàm khi cái lạnh thấm lên da thịt, rồi ăn đến chiếc bánh McMuffin kẹp trứng thứ hai – sáng nay trên đường đi hắn kịp mua ba chiếc ở hiệu McDonald.
Đã có cảnh báo thời tiết cực xấu cho cả vùng đông nam Anh quốc. Tuyết dày, ánh xanh sẫm trong bóng tối phủ khắp con đường. Những bông tuyết đầu tiên trong ngày là là rơi xuống từ bầu trời không đốm sao. Hắn ngồi đợi, thi thoảng lại ngọ nguậy ngón chân để khỏi bị tê cứng. Cư dân tòa nhà lần lượt rời khỏi đó đi làm, dò bước trầy trật về phía ga tàu điện hoặc chui vào xe nổ máy, tiếng động cơ dường như nghe ồn ào hơn trong không khí im ắng đặc quánh buổi sáng sớm. Từ các cửa sổ phòng khách đối diện, ba cây thông Noel lấp lánh nhìn hắn. Ngày mai mới bắt đầu tháng mười hai nhưng các thể loại đèn neon màu cam quýt, lục bảo và xanh dương đã kịp lòe loẹt nhấp nháy. Hắn dựa vào tường, mắt dán lên khung cửa sổ căn hộ của cô Brocklehurst, tự cược xem liệu cô ta có rời khỏi nhà trong thời tiết như thế này không. Đầu gối của hắn vẫn còn đau muốn chết, nhưng tuyết đã làm chậm bước chân của hết thảy thế gian, giờ ai cũng chậm chạp như hắn. Strike chưa bao giờ thấy cô Brocklehurst đi giày gót thấp hơn một tấc. Thời tiết như thế này có khi cô còn đi lại khó khăn hơn cả hắn.
Tuần rồi cuộc tìm kiếm hung thủ giết Quine dường như đã lấn át tất cả những vụ còn lại, nhưng hắn phải giữ nhịp công việc, nếu không dễ mất cần câu cơm như chơi. Người tình của cô Brocklehurst là một đại gia giàu có, rất có khả năng sẽ tiếp tục thuê hắn nếu hài lòng. Gu của vị này là các cô tóc vàng trẻ trung, một loạt các cô như thế (theo như lời đại gia vô tư thổ lộ với hắn trong cuộc hẹn đầu tiên) đã vét của ngài khá nhiều tiền bạc và quà cáp đắt tiền rồi cao chạy xa bay, hoặc phản bội ngài. Nhưng dường như sau đó đại gia cũng chẳng tiến bộ hơn về khoản nhìn người. Vậy nên sắp tới Strike sẽ tha hồ bám đuôi các cô Brocklehurst tương lai. Có lẽ chính sự phản bội đó lại khiến đại gia thấy phấn khích, Strike nghĩ thầm, hơi thở của hắn bốc khói trong không khí lạnh như băng; hắn từng biết nhiều tay đàn ông như thế. Nhất là những kẻ chơi gái rồi đâm ra mê như bị bỏ bùa.
Chín giờ kém mười, rèm cửa giật nhẹ. Từ dáng ngồi thảnh thơi, nhanh như cắt, hắn đưa máy ảnh chụp ban đêm giấu sẵn một bên hông lên.
Cô Brocklehurst đứng bên cửa sổ, chớp nhoáng khoe thân hình chỉ mặc mỗi nịt ngực và quần lót với đường phố phủ tuyết mờ mịt – kiểu hàng họ đã “tút” kỹ thế kia có lẽ cô cũng chẳng cần nai nịt chống đỡ làm gì. Từ căn phòng tối phía sau lưng một người đàn ông ở trần bụng phệ tiến đến. Ông này đưa tay vồ lấy một bên ngực cô Brocklehurst, cô cười khúc khích, vẻ mắng yêu. Cả hai quay vào trong.
Strike hạ camera xuống, xem kết quả. Bức hình nặng ký nhất mà hắn chụp được cho thấy rõ cánh tay và bàn tay của một người đàn ông, gương mặt cô Brocklehurst nghiêng qua một bên, đang cười, nhưng gương mặt người tình của cô vẫn bị khuất bóng. Strike đoán là ông ta sắp sửa rời khỏi đó để đi làm, vậy là hắn cất máy ảnh vào túi áo trong, chuẩn bị tinh thần trầy trật bám theo và ăn nốt chiếc bánh McMuffin cuối cùng.
Y chóc, chín giờ kém năm phút, cửa trước nhà cô Brocklehurst mở tung, người tình xuất hiện; ông ta chẳng giống gì thân chủ của Strike cả, ngoại trừ tuổi tác và vẻ lắm của. Ông ta đeo túi da bóng lộn vắt chéo qua người, đủ lớn để đựng một chiếc áo sơ mi sạch và bàn chải đánh răng. Gần đây Strike thường xuyên gặp kiểu túi này, cứ nhìn thấy là hắn lại nghĩ ngay Túi-qua-đêm-của-dân-ngoại-tình. Đôi uyên ương tận hưởng một nụ hôn kiểu Pháp trên bậc cửa, bị cắt ngang bởi cái lạnh như băng và lượng vải vóc vô cùng ít ỏi trên người cô Brocklehurst. Rồi cô trở vào bên trong, ông Bụng Phệ tiến về phía ga Clapham Junction, chưa gì đã nói điện thoại, hẳn đang thanh minh rằng sẽ đi làm trễ vì tuyết. Strike đợi ông ta đi khoảng gần hai chục mét rồi mới trồi ra từ nơi ẩn nấp, tì người lên cây gậy mà Robin đã tử tế đi nhặt lại cho hắn từ Ngõ Denmark chiều hôm trước.
Theo dõi kiểu này dễ như ăn kẹo. Bụng Phệ chỉ tập trung nói điện thoại, chẳng thèm để ý gì khác. Cả hai cùng đổ bước xuôi theo dốc thoải trên phố Lavender Hill, cách nhau chưa đến hai mươi mét, tuyết vẫn rơi mải miết. Bụng Phệ trượt chân mấy lần, đôi giày hẳn là hàng thủ công. Khi cả hai đến ga tàu Strike vẫn dễ dàng bám theo đối tượng. Bụng Phệ vẫn bô lô trên điện thoại. Strike đứng chung toa, giả vờ đang đọc tin nhắn để đưa điện thoại lên chụp ảnh.
Ngay lúc đó, Robin cũng vừa nhắn tin cho hắn.
Người đại diện của Michael Fancourt vừa trả cuộc gọi – MF nói là rất mong gặp anh! Ông ấy đang ở Đức nhưng sẽ về nước ngày 6 này. Câu lạc bộ Groucho, mấy giờ tùy anh. Rx.
Thật là kỳ lạ, Strike nghĩ thầm trên con tàu rầm rập tiến về Waterloo. Những kẻ đã đọc Bombyx Mori đều tha thiết gặp hắn. Từ khi nào mà những kẻ tình nghi lại háo hức muốn ngồi xuống nói chuyện với thám tử đến thế? Ngài Michael Fancourt tiếng tăm muốn gì từ một cuộc phỏng vấn với tay thám tử đã tìm ra xác của Owen Quine?
Strike xuống tàu ngay sau Bụng Phệ, tiếp tục bám theo giữa đám đông trên nền nhà lót gạch ướt nhẹp trơn trượt ở ga Waterloo, dưới những khung xà nhà màu kem và vòm kính gợi nhớ đến dinh thự Tithebarn. Ra khỏi ga, giữa trời lạnh, Bụng Phệ vẫn vô tư ra rả trên điện thoại. Strike nối gót theo ông ta dọc theo những vỉa hè xôm xốp khó đi, những cục tuyết màu nhờ nhờ bám cứng phần rìa. Cả hai đi qua những tòa nhà văn phòng vuông vức toàn kính và bê tông, dân làm tài chính tấp nập ra vào như kiến, ai cũng mặc áo khoác nâu xám ảm đạm. Cuối cùng Bụng Phệ rẽ vào bãi đỗ xe của một trong những tòa nhà văn phòng lớn nhất, đi thẳng đến xe riêng. Có vẻ như ông ta đã tính kỹ nên để chiếc BMW ở văn phòng thay vì đậu bên ngoài căn hộ của cô Brocklehurst. Strike dõi mắt theo, nấp sau một chiếc Range Rover ở vị trí thuận tiện. Hắn thấy điện thoại trong túi rung lên, nhưng hắn không cầm máy, ngại sẽ gây sự chú ý. Bụng Phệ có chỗ đỗ xe gắn bảng tên riêng. Sau khi lấy ra vài món từ cốp xe ông ta đi thẳng vào tòa nhà. Strike tha hồ dung dăng qua phía bên kia tường nơi có bảng tên ông giám đốc, chụp một pô đầy đủ tên họ chức danh cho thân chủ được tường tận.
Sau đó hắn quay về văn phòng. Trên tàu điện hắn mở điện thoại kiểm tra. Cuộc gọi nhỡ là của Dave Polworth, thằng bạn nối khố từng làm mồi cho cá mập.
Polworth từ đời nào vẫn gọi Strike là “Diddy tí ti”. Mọi người vẫn nghĩ rằng hẳn anh chàng có ý nói ngược (trong suốt những năm tiểu học Strike luôn là đứa to xác nhất khóa và thường là cả khóa trên nữa), nhưng thực ra biệt danh đó có gốc gác từ chuyện mẹ con nhà hắn cứ thi thoảng lại bỏ xứ ra đi rồi quay về, đúng kiểu giang hồ rày đây mai đó. Vậy là cậu nhóc Dave Polworth khi đó đã thích thú reo lên rằng Strike chẳng khác gì một tên “didicoy” chính hiệu – như kiểu người ta vẫn gọi dân du mục ở Cornwall.
Strike gọi lại ngay khi xuống tàu. Hai mươi phút sau, đến khi bước vào văn phòng, hắn vẫn còn nói điện thoại. Robin nhìn lên, vừa định mở miệng, nhưng thấy Strike đang bận, cô chỉ mỉm cười, quay lại màn hình máy tính.
“Giáng Sinh về quê chứ?” Polworth hỏi Strike lúc hắn bước vào văn phòng trong, đóng cửa lại.
“Có thể,” Strike đáp.
“Làm vài ve dưới quán Victory đi?” Polworth giục giã. “Rồi ngủ với em Gwenifer Arscott lần nữa?”
“Tao chưa bao giờ,” Strike đáp, (vụ này vốn là chuyện đùa từ xưa nay giữa hai thằng) “Ngủ với Gwenifer Arscott.”
“Ờ, vậy thì ráng cú nữa đi Diddy, biết đâu lần này trúng mánh. Cũng tới lúc ẻm biết mùi đời rồi. À, nói tiếp chuyện mấy em tao với mày chưa bao giờ đụng tới…”
Polworth tiếp tục kể lại những kỷ niệm hài hước nghịch ngợm về bạn bè của cả hai ở St. Mawes. Strike cười nhiều đến nỗi bỏ qua luôn tín hiệu “cuộc gọi khác đang chờ”, cũng không thèm kiểm tra xem là ai gọi.
“Đừng nói mày quay lại với Cáu Tiết Tiểu Thơ rồi đó chứ?” Dave hỏi, đó cũng là biệt danh anh chàng dành cho Charlotte.
“Không có,” Strike đáp. “Cổ chuẩn bị lấy chồng… bốn ngày nữa,” hắn tính.
“À, vậy thì coi chừng đó Diddy, kiểu gì Tiểu thơ cũng sẽ trở lại ghé thăm. Tao không ngạc nhiên nếu tiểu thơ bùng lần này. Nếu tiểu thơ lấy chồng trót lọt thì mày mới yên tâm được, bồ tèo à.”
“Ừ,” Strike nói. “Đúng thế.”
“Vậy hứa rồi nha?” Polworth nói. “Giáng Sinh về quê đó? Bia ở quán Victory?”
“Ừ, sao không,” Strike đáp.
Thêm vài câu bông lơn tục tĩu, Dave trở lại làm việc còn Strike, vẫn cười nhe răng, kiểm tra điện thoại và thấy có cuộc gọi nhỡ của Leonora Quine.
Hắn bước ra văn phòng ngoài, vừa đi vừa gọi hộp thư thoại.
“Tôi đã xem lại phỏng vấn Michael Fancourt,” Robin phấn khích nói, “tôi nhận ra chỗ anh…”
Strike đưa tay lên ra hiệu im lặng khi giọng ngang phè của Leonora vang lên bên tai, lần này nghe rất bồn chồn hoang mang.
“Cormoran, tôi bị bắt mẹ nó rồi. Tôi không biết tại sao – chả ai chịu nói gì cả – cứ vậy đưa tôi tới đồn. Họ đang đợi mời luật sư gì gì đó. Tôi không biết làm gì giờ – Orlando đang ở với Edna, tôi không – tóm lại là giờ tôi ở đây…”
Một vài giây im lặng rồi tin nhắn chấm dứt.
“Mẹ kiếp!” Strike buột miệng, lớn tiếng đến nỗi Robin giật bắn cả người.
“MẸ KIẾP!”
“Chuyện gì vậy?”
“Leonora bị bắt rồi – tại sao bà ta lại gọi tôi mà không gọi Ilsa? Khốn thật…”
Hắn bấm số của Ilsa Herbert rồi đợi.
“Ê Corm…”
“Tụi nó bắt Leonora Quine rồi.”
“Cái gì?” Ilsa kêu lên. “Tại sao? Chẳng lẽ vì miếng giẻ rách trong hầm đó?”
“Có lẽ họ có thêm thứ gì khác.”
(Kath có bằng chứng…)
“Giờ bà ấy ở đâu hả Corm?”
“Đồn cảnh sát… Chắc là Kilburn, chỗ đó gần nhất.”
“Trời đất ơi, tại sao bà ấy không gọi mình?”
“Cóc biết. Bà ấy nói rằng tụi nó đang tìm luật sư gì đó…”
“Không ai liên lạc với mình cả – Lạy Chúa trên cao, chẳng lẽ bà ấy không suy nghĩ gì sao? Tại sao không đưa tên mình ngay cho họ? Mình đi ngay đây, Corm à, mình sẽ nhờ người khác làm nốt việc. Hôm nọ tụi nó còn nợ mình…”
Hắn nghe một loạt những tiếng thình thịch, giọng nói văng vẳng, tiếng bước chân nhanh của Ilsa.
“Khi nào có tin tức gì thì gọi cho mình nhé,” hắn nói.
“Có thể sẽ lâu đó.”
“Trễ mấy cũng được. Cứ gọi.”
Ilsa dập máy. Strike quay lại nhìn Robin, trông cô hoảng hốt.
“Ôi không,” cô khẽ thốt lên.
“Tôi gọi cho Antis đây,” Strike nói, lại bấm điện thoại tiếp.
Nhưng bạn cũ của hắn không muốn chia sẻ thông tin gì cả.
“Tao đã cảnh cáo mày rồi, Bob à, tao nói trước rồi mà. Chính bà ấy ra tay.”
“Mày có bằng chứng gì?” Strike hỏi
“Không nói được đâu Bob à, xin lỗi nhé.”
“Phải Kathryn Kent cung cấp không?”
“Tao không nói được.”
Không buồn đáp trả câu chúc tụng thường tình của Anstis, Strike đập máy.
“Khốn nạn!” hắn thốt lên. “Khốn nạn hết biết!”
Leonora giờ đây ở một nơi mà hắn không thể chạm tới. Strike lo lắng, nghĩ đến phong cách hậm hực của bà ta, cả thái độ thiếu thiện chí với cảnh sát, hẳn sẽ làm ngứa mắt nhân viên điều tra. Hắn mường tượng ra bà ta càm ràm rằng Orlando phải ở một mình, rồi hỏi khi nào thì mới chịu thả cho mình về với con gái. Hẳn bà ta phật ý vì cảnh sát dám can thiệp vào cuộc sống buồn tẻ tội nghiệp của mình. Hắn lo lắng nghĩ đến chuyện Leonora không hề biết giữ ý; hắn muốn Ilsa đến đó, càng nhanh càng tốt, trước khi Leonora dại dột thốt ra những câu bình phẩm về ông chồng vô tích sự suốt ngày bồ bịch. Hắn muốn Ilsa có mặt trước khi bà ta lặp lại lời khai khó tin, rằng bà ta chẳng biết gì về sách vở của Owen cho tới khi in ấn đàng hoàng, và trước cả khi bà ta kịp loay hoay giải thích vì sao lại quên khuấy mất là mình còn một căn nhà nữa, nơi tàn tích của ông chồng thối rữa đã vài tuần.
Năm giờ chiều. Vẫn không có tin tức gì của Ilsa. Nhìn ra bầu trời tối dần và màn tuyết bên ngoài, Strike giục Robin ra về.
“Nhưng anh sẽ điện cho tôi khi có tin chứ?” cô nài nỉ hắn, mặc áo khoác và choàng chiếc khăn len dày qua cổ.
“Ừ, đương nhiên rồi,” Strike đáp.
Nhưng mãi đến sáu giờ ba mươi Ilsa mới gọi cho hắn.
“Không thể tệ hơn được nữa,” Ilsa bắt đầu. Nghe giọng cô mệt mỏi, căng thẳng. “Họ có hóa đơn thẻ tín dụng của vợ chồng Quine. Ghi là mua đồ bảo hộ, ủng cao su, găng tay và dây thừng. Đều mua qua mạng và thanh toán bằng thẻ. À, còn cả áo choàng burqa nữa.”
“Bồ nói giỡn sao.”
“Không hề. Mình biết bồ nghĩ bà này vô tội…”
“Đúng vậy,” Strike đáp, ý rõ ràng rằng Ilsa đừng mất công thuyết phục hắn nghĩ ngược lại làm gì.
“Thôi được rồi,” Ilsa mệt mỏi đáp, “sao cũng được, nhưng để mình nói bồ nghe: bà này không biết tự cứu mình. Rất hung hăng, cứ khăng khăng là chính Quine mua mấy thứ đó. Áo choàng burqa, trời đất ơi… Loại dây thừng mua bằng thẻ giống hệt như dây thừng trói xác. Họ hỏi vậy tại sao Quine lại muốn mua áo burqa hay đồ bảo hộ đủ dày để chống hóa chất, bà ta chỏng lỏn: ‘Tôi làm sao biết hả?’ Cứ nói một câu bà ta lại hỏi khi nào thì về nhà với con gái được; cứ như bà ta chẳng hiểu gì cả. Mấy thứ đó được đặt mua cách đây sáu tháng, gởi về phố Talgarth – nói thật thiếu điều tìm ra kế hoạch viết tay nữa thôi… Bà ta nói không hề biết Quine định kết thúc cuốn sách ra sao, nhưng cái Anstis bạn của bồ…”
“Cũng có ở đó à?”
“Ừ, chính tay đó hỏi. Anstis cứ hỏi là chẳng lẽ bà ta nghĩ cảnh sát tin được rằng Quine chẳng bao giờ nói chuyện sách vở với vợ con sao. Rồi bà ta nói: ‘Tôi không để ý’, Anstis vặn ngay: ‘Vậy là ông ấy có kể ra cốt truyện?’ Anstis cứ vậy mà làm tới, cố làm cho Leonora đuối, rồi cuối cùng bà ta nói: ‘À, thì ổng có nói gì đó về con tằm bị luộc.’ Anstis chỉ cần có vậy đã chắc chắn rằng bà ta nói dối từ đầu tới cuối, rằng bà ta biết tỏng cốt truyện. À, rồi họ còn phát hiện ra đất bị đào xới sau vườn.”
“Cá với bồ họ sẽ tìm ra một con mèo đã chết, có tên là Ông Ị,” Strike gầm gừ.
“Có vậy cũng chẳng ngăn được Anstis,” Ilsa đoán. “Anh ta chắc chắn chính bà ấy làm, Corm à. Họ có quyền giữ bà ấy đến mười một giờ sáng hôm sau. Mình chắc kiểu gì họ cũng sẽ buộc tội bà ấy.”
“Nhưng họ chưa có đủ căn cứ,” Strike giận dữ bác lại. “Chứng cứ ADN ở đâu? Rồi nhân chứng ở đâu?”
“Vấn đề là chỗ đó, Corm à, không có chứng cứ gì khác, tờ hóa đơn thẻ tín dụng khá là nặng ký. Nghe này, mình đứng về phía bồ,” Ilsa kiên nhẫn. “Nhưng bồ muốn mình nói thật không? Mình nghĩ Anstis đang đoán bừa, mong là trúng. Hẳn anh ta thấy bị áp lực từ phía báo chí. Với cả nói thẳng ra, anh ta còn lo lắng chuyện bồ cứ lảng vảng quanh đó, chỉ chực cơ hội nhảy vào qua mặt.”
Strike rên lên bực tức.
“Vậy họ lấy hóa đơn thẻ tín dụng sáu tháng trước ở đâu ra? Không lẽ mất bao nhiêu thời gian lục lọi phòng ông ấy đến giờ mới tìm ra sao?”
“Không,” Ilsa đáp. “Tờ hóa đơn nằm ở mặt sau một bức vẽ của cô con gái. Nghe đâu mấy tháng trước con bé tặng bức tranh cho một người bạn của ông ấy. Người này sáng nay đã đem nộp cho cảnh sát, khai là chỉ mới vừa phát hiện ra đằng sau có gì. Bồ nói gì đó?”
“Không có gì,” Strike thở dài.
“Nghe như ‘Taskent’”
“Cũng gần vậy đó. Thôi mình để bồ nghỉ, Ilsa… cảm ơn nhiều ha.”
Strike ngồi vài giây trong im lặng, giận sôi người.
“Khốn nạn,” hắn khẽ văng ra giữa văn phòng tối om.
Hắn biết chuyện gì đã xảy ra. Pippa Midgley, vừa hoang tưởng vừa hoảng loạn, khăng khăng rằng Strike đã được Leonora thuê để tìm cách gán tội cho người khác. Vậy là chạy khỏi văn phòng hắn, cô ta đã thẳng đến chỗ Kathryn Kent. Pippa sau đó thú thật đã tiết lộ chuyện Kathryn Kent từng đọc Bombyx Mori, rồi giục chị ta dùng ngay chứng cứ có được để tố Leonora. Và Kathryn Kent xé ngay xuống bức vẽ của cô con gái người tình (Strike tưởng tượng hẳn chị ta đã đính nó lên tủ lạnh bằng miếng dán nam châm), rồi chạy thẳng ra đồn cảnh sát.
“Khốn nạn,” hắn lặp lại, lớn tiếng hơn, rồi bấm số gọi Robin.