Phật Tội

Chương 6: Long ngân khởi thương mang



Thăm Hồng Thế Phương xong, Nhậm Hoài Tô gửi Đan Hà một phong thư, hỏi y có thứ thuốc nào có thể trị “bệnh tương tư” hay không, cầu cho Hồng Thế Phương một loại linh dược cứu mạng. Còn Cô Quang lại bảo Vô Ái Hồn ở Vô Tâm cốc nhất định có thể chữa khỏi bệnh của Hồng Thế Phương, cần phải nhanh chóng đi lấy. Nàng muốn làm gì, Hồng Đường tất nhiên không ngăn nổi, Hồng Khương tuy muốn giết ả yêu nữ hại con trai mình, nhưng bất lực vì đạo hạnh không đủ, có mời bao nhiêu người tới đi nữa chỉ sợ cũng là tìm chết mà thôi. Nếu ả đã buông lời muốn chữa bệnh cho con lão, lại đã có thể ăn nói với con trai, lão tất nhiên chỉ mong nàng đi càng sớm càng tốt.

Vì vậy Lục Cô Quang và Nhậm Hoài Tô bước vào nhà họ Hồng được dăm ba canh giờ đã ra đi, Hồng Thế Phương hôn mê trên giường, không được nhìn Lục Cô Quang thêm lần nào nữa, chẵng biết tỉnh dậy sẽ có cảm giác gì. Lục Cô Quang hiển nhiên hoàn toàn không quan tâm chuyện đó.

Nàng cưỡi ngựa thẳng hướng Nam, Nhậm Hoài Tô che ô cho nàng, suốt dọc đường không ai nói chuyện.

Tâm trạng nàng không tốt, không muốn nói chuyện, trầm mặc rất lâu, liếc nhìn Nhậm Hoài Tô bên cạnh, bất ngờ phát hiện y cũng đang đăm chiêu.

Một người tĩnh như nước lặng và đăm chiêu nói cho cũng nom sẽ khác nhau. Nàng oán hận Nhậm Hoài Tô, cái gật đầu một canh giờ trước của y khiến trong lòng nàng nảy sinh một nỗi oán hận ghi xương khắc cốt. Khác với ý muốn được giết người, đó là một nỗi oán hận khó lòng miêu tả, chỉ trong chớp mắt nàng từ thấy con người này thú vị đến chỉ mong y đi đường vấp té, ăn cơm mắc nghẹn, ra cửa gặp thù, qua sông chìm thuyền, muốn làm gì cũng thất bại, thậm chí còn phải thất bại thật đau, tốt nhất là thất bại một cách tột cùng thảm hại.

Nhưng đương lúc nàng ôm đầy oán hận lại đột nhiên phát hiện người… À không… yêu quái này đang đăm chiêu nghĩ ngợi.

Y đang nghĩ gì?

Nàng bắt đầu tử tế nghiên cứu biểu cảm trên gương mặt Nhậm Hoài Tô, mắt y hơi nheo lại, thần thái tập trung khác biệt hoàn toàn so với khí độ khoáng tuyệt thiên cổ thường ngày. Y nhất định đang suy nghẫm một chuyện gì đó.

Một chuyện không liên quan đến chúng sinh, đại ái, hành thiện, điềm trời, cứu thế…

“Ngươi đang nghĩ gì?” Nàng thình lình cất giọng lạnh lùng.

Y ngẩn trời, tay cầm ô ngoảnh nhìn, trong mắt vẫn còn thần vận đăm chiêu tàn dư, như thể một miếng ngọc sáng rỡ như bình minh đột nhiên rung động tựa sóng nước, dù không muốn trả lời, y vẫn đáp thật thà,”Hồng thí chủ nói, cô từ bé một thân ột mình, không biết tình cảm nhân gian, y muốn bù đắp cho cô tất cả những gì trước kia cô không có.”

Nàng gật đầu, những lời đường mật này, dù chưa từng có ai đủ to gan để nói với nàng, nhưng nàng đã nghe rất nhiều từ những kẻ qua đường.

Chợt thấy Nhậm Hoài Tô chau mày,”Tình cảm nhân gian… là gì?”

Nàng cứng miệng, chẳng ngờ Nhậm Hoài Tô đang suy ngẫm chuyện này,”Tình cảm nhân gian là các loại tình cảm phụ mẫu từ tường, huynh hữu đệ cung, phu thê ân ái, kính lão tôn hiền…”Nàng cũng không ngờ mình có thể rả lời trôi chảy như vậy.

Nhậm Hoài Tô có vẻ không hiểu lắm, nhưng cũng không truy tới cùng, y gật đầu.

Đó hẳn cũng là một trong những biểu hiện của “Cô nương nói có lý”? Nàng lại nổi ác niệm, lạnh lùng nói,”Ngươi đã từng biết đến tình cảm nhân gian bao giờ chưa? Hoài Tô đại sư.”

Nhậm Hoài Tô thoáng khựng lại, nhưng không nói gì, tiếp tục cầm ô đi tới.

Nhưng nàng cảm thấy mình thắng cuộc, loài thi mị lại lịch không rõ ràng, đến xuất thân của mình cũng quên sạch, thì làm sao mà biết cái gọi là tình cảm nhân gian? Thứ quý hiếm ấy đến nàng còn chưa được nếm trải, huống chi là một thi mị như y?

“Ta còn nhớ…”Nhậm Hoài Tô đi một bên đột nhiên cất tiếng, ngữ điệu ôn tồn bình thản, chừng như chưa từng chịu đả kích gì,” Có một đêm trời rất lạnh, bên ngoài lều trại mênh mông băng tuyết, gió núi thét gào, dã thú trong núi đều chết rét cả.”

Y… vẫn nhớ? Nàng giật mình kinh ngạc, hoảng hốt nhìn loài thi mị trước mắt, sao y còn có thể nhớ được điều gì? Sau khi trở thành thi mị, mọi chuyện lúc sinh thời sẽ bị lãng quên sạch sẽ, người sống và yêu quái là hai thứ khác biệt hoàn toàn, sao y còn có thể nhớ? Lại còn lều trại cơ chứ! Sao y nhớ được rõ ràng nhường ấy? Nằm mơ ư? Thi mị sao có thể nằm mơ?

Nhưng ngữ điệu Nhậm Hoài Tô không hề khác thường ngày, hoàn toàn không biết mình vừa nói một chuyện vô cùng ghê gớm,”Có người đưa đến món thịt nóng hôi hổi.”

Lòng nàng bồn chồn, tiện miệng phụ hoạ,”Giữa trời tuyết, có thịt nóng ăn, tất nhiên là dễ chịu. Có người quan tâm đưa thịt cho ngươi, đó tất nhiên là vì cái tình với ngươi.”

Y tiếp,”Đó là thịt đùi của… chính y.”

Nàng thình lình ghìm cương cứng lại, cau mày,”Nhậm Hoài Tô, ngươi rốt cuộc nhớ được những gì? Liệu có phải ngươi… đã đọc cuốn sahcs chí quái nào hay không, hay nghe ai đó kể lại rồi nhớ nhầm?”

Trong căn lều giữa trời tuyết, có người đưa đến cho y món thịt nóng hổi, nhưng đó là thịt đùi người? Một câu chuyện dùng để doạ người của thuyết thư tiên sinh ư? Hay y từng gặp loài quỷ ăn thịt người?

Sắc mặt y trở lại bình thường, nom nhẹ nhõm hơn nét đăm chiêu vừa rồi,”Chỉ thế thôi.” Đôi mắt y trong vắt, không gợn dù chỉ một làn sóng nhở, rõ ràng dù là băng tuyết hay món thịt người nóng hổi đều không thể khuấy động tâm tình y, y chỉ ôn hoà nói,”Từ đây đến Vô Tâm cốc còn ba mươi dặm, cô có mệt không?”

Y tưởng nàng dừng lại vì mệt.

Nàng im như tượng, thái độ bình lặng của y nói rõ rằng y tuyệt không chút dao động đối với chuyện mà mình “nhớ được”, tuyệt không ngờ vực.

Điều đó chứng tỏ: Y thực sự nhớ.

Dù điều y nhớ chỉ là một hình ảnh rời rạc và ngắn ngủi, đất trời ngập trong tuyết trắng, lều trại, thịt người,… nhưng cũng khiến nàng nảy sinh một nỗi kinh ngạc và mối hoài nghi mãnh liệt đối với ‘quá khứ’ của y.

“Nhậm Hoài Tô, ngoài thịt người, ngươi còn nhớ gì nữa không?” Nàng ngoảnh lại, bình tĩnh nhìn xoáy vào y, “Phật tổ của ngươi lẽ nào không dạy cho ngươi từ sớm rằng, hoà thượng không được ăn thịt?”

Y lại chẳng giận hờn, cũng không kích động,”Hết rồi.”Hết rồi? Nàng trầm ngâm, cũng không truy vấn nữa.

Thi mị là loài yêu vật do con người gặp phải một nỗi đau đớn không thể tưởng tượng nỗi biến hoá thành, dù trong điển tịch ghi lại nó là một loài quái vật cực kì tàn nhẫn, lạm sát sinh linh vô tội, cũng không có nhân tính, không có những thi mị giữ được chút kí ức rời rạc lúc sinh thời như Nhậm Hoài Tô…

Dù ký ức đó cũng không phải chuyện gì vui vẻ, nhưng nói cho cùng thi mị là một loài dị biệt do người không thể chịu đựng nỗi đau khổ mà yêu hoá, cho nên việc vẫn nhớ chút ký ức không vui hẳn không hể lạ thường?Nàng cầm cương giục ngựa thả chậm bước, bóng ô của Nhậm Hoài Tô luôn vững chãi che trên đầu nàng, bất kể thế nào, luôn che được ánh mặt trời cho nàng. Nàng bỗng thở ra một hơi thật dài, thôi vậy…

Nàng lạnh lùng liếc Nhậm Hoài Tô, kẻ này rõ ràng là cao thủ trong cao thủ, lúc sinh thời gặp phải nỗi đau khổ tột cùng, hiện giờ biến thành thế này, thực ra… cũng hơi đáng thương.

Dù nhìn ngang nhìn dọc thế nào Nhậm Hoài Tô cũng chả dính dáng gì đến hai chữ “đáng thương” cả.

Vào lúc đó, bầu trời tạnh ráo bỗng ùn tùn mây đen, một đám mây mù đen đặc chừng như bị cuồng phong từ bốn phương tám hướng thổi tới, tụ lại trên một đỉnh núi ở phía xa, ngay sau đó là sấm nổ đì đùng, chớp xé ngang trời, đỉnh núi chỉ mọc vài gốc cây khô héo, bị sấm chớp đánh xuống mà không bén lửa, rõ là có chuyện dị thường. Mơ hồ nghe trong mây đen có tiến kêu ù ù, một vật gì đó đang quay cuồng giữa mây, khiến đám mât cuộn lên từng đợt, cảnh tượng bầu không dường địa ngục.

Ngay cả Nhậm Hoài Tô cũng phải ngước nhìn trời, Lục Cô Quang sớm đã biến sắc, tiếng kêu trong mây đen lại vọng tới, nàng trầm mặc hồi lâu, nghiến răng thốt lên,”Long ngâm!”

Phải, vật lạ quay cuồng trong đám mây chính là một con rồng thân như ánh chớp, quanh người ánh tím lập loè!

Rồng là một loài cổ lão cực kì hiếm gặp, ngàn năm mới xuất hiện ở trần gian một lần, hiện tai đột nhiên trời giáng mây mù, xuất hiện một con tử long thế này, đủ thấy gần đây quả nhiên núi non biến động, thiên địa thất thường, mới có giống ngàn nă hiếm gặp này hiện thế, cũng khó nói là điềm lành hay điềm dữ.

Đương lúc Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang ngửa đầu trông, con tử long lập loè ánh chớp ấy xoay vần một hồi, sau một tiếng ngâm động trời, thân hình khổng lồ đâm đầu lao thẳng xuống ngọn núi nãy giờ bị sét liên tiếp đánh trúng, chớp mắt biến mất giữa mất gốc cây khô trên đỉnh núi.

Mấy gốc cây khô đột nhiên bùng lên vài đợt sáng tím rồi lập tức tắt ngấm, lại im lìm hệt như những gốc cây khác, dường như chẳng có gì đổi thay.

Đám mât mù trên bầu không cũng nhanh chóng tan hết sau khi con rồng biến mất, trời quang mây tạnh, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Lục Cô Quang oán hận nhìn mấy gốc cây khô, hận đến mức gần như sắp nghiến nát cả răng,”Tử Linh thụ!”

Nhâm Hoài Tô cũng chăm chú nhìn mấy gốc cây.

Loài cây khô ấy mọc trên đỉnh ngọn núi cách Vô Tâm cốc ba mươi dặm về trái, Tử Linh thụ là vật chí dương, ngoài vật ngự quỷ Huyết Lưu Hà, Tử Linh thụ càng là khắc tinh của lệ quỷ, mấy gốc Tử Linh thụ hiếm gặp này sinh trưởng trên núi, chỉ sợ mấy chục dặm xung quanh nó, những vật mang “quỷ khí” bước vào đều hoá thành tro. Mấy gốc cây này vừa rồi còn có tử long góp sức, uy lực càng không tầm thường, nàng hằn học nhìn đăm đăm mấy gốc cây nọ một hồi lâu, cuối cùng giật cương quay lưng,”Thôi vậy, chúng ta đi.

Vô Ái Hồn sinh trường ở dưới chân ngọn núi kia, dù là nàng hay Nhậm Hoài Tô đều không thể đặt chân vào phạm vi mấy mươi dặm xung quanh Vô Tâm cốc, chỉ đành thôi. Huống nữa trrong lòng nàng có linh cảm, không có Vô Ái Hồn cũng không sao. Đoạn tâm tuyệt tình, lãng quên nhân tính, trở thành hệt như Nhậm Hoài Tô, vậy thì có gì tốt?

Làm con người chỉ có cái xác rỗng, hoặc làm một con quỷ không hồn, lẽ nào… sẽ vui hơn hiện tại?

Nàng cảm thấy Nhậm Hoài Tô không vui, dù dường như y cũng chẳng cảm nhận được gì cả.

Không có Vô Ái Hòn cũng chẳng sao, lấy được rồi cũng chưa chắc nàng sẽ nuốt, điều không cam lòng duy nhất là đã to mồm đòi lấy, đã to mồm đòi nuốt, kết quả không đủ bản lĩnh để nhìn thấy dù chỉ một cọng cỏ.

Điều đó làm nàng rất ấm ức, huống gì nàng đã ra điều kiện rặng chỉ khi Nhậm Hoài Tô lấy được Vô Ái Hồn nàng mới chấp nhận làm vợ y. Hiện tại trời không chiều lòng người, Vô Ái Hồn nhất định không thể lấy được, giao ước ấy hẳn nhiên không còn giá trị, họ sắp ai đi đường nấy.

Nhậm Hoài Tô muốn cưới nàng làm vợ là có mưu đồ của y, nhưng hiện tại nàng không mấy kháng cự, vì nàng chưa muốn chia tay Nhậm Hoài Tô.

Đương lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên phát hiện trên lưng con ngựa bên cạnh không còn người cưỡi, nó đang thả mấy bước về một bên, dáng điệu vô cùng thong dong… Nhậm Hoài Tô đâu?

Nàng ngoảnh phắt lại, chỉ thấy một bóng người đang lao về phía đỉnh núi nọ, vạt áo tung bay, tư thái ai tưởng, y chỉ nói,”Đợi ta trở lại.”

“Này!” Nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã thấy bóng lưng áo trắng như nước chảy mây trôi khuất lấp trong cánh rừng trước mắt, nàng sững sờ một lúc, thót người xuống ngựa, hết về phía cánh rừng bạt ngàn,”Nhậm Hoài Tô! Tên ngốc này! Quay lại mau!”

Gió núi im lìm, cây lá xào xạc, Nhậm Hoài Tô hẳn nhiên không quay đầu.

Nàng đờ đẫn đứng ngoài rừng cây, ngửa đầu ngây dại nhìn mấy gốc Tử Linh thụ trên núi.

Gã ngốc Nhậm Hoài Tô không biết mình là thi mị.

Lệ quỷ một khi dám bước chân vào phạm vi dương khí của Tử Linh thụ, sẽ bị thiêu đốt thành nắm tro tàn.

Nhưng y là thi mị… Y khác tiểu quỷ bình thường…

Cho nên có lẽ… y sẽ bị dương khí thiêu đốt nhưng… không chết?

Nàng bình tĩnh suy đoán đủ các khả năng… rốt cuộc y sẽ bị đốt thành một đống máu thịt bầy nhầy lẫn lộn, hay bị đốt thành bộ xương khô vẫn còn có thể tự do hành tẩu? Hoặc bị đốt thành một luồng khói đen giết người? Hoặc là… đốt cháy lý trí y, khiến y thức tỉnh, trở thành một thi mị chân chính, đủ sức mạnh để trực tiếp mở quỷ môn?

Y không biết kết cục của mình, vì nàng sai y đi lấy Vô Ái Hồn, y liền đi. Y tuân thủ ước hẹn, muốn cưới nàng làm vợ, thế nên dù nàng nói thôi, nhưng y không chịu thôi.

Chuyện cưới nàng làm vợ thực sự quan trọng thế sao? Nàng bỗng thấy mặt hơi nóng lên, ngóng về phía cánh rừng. Nàng mong Nhậm Hoài Tô cảm giác được uy lực của Tử Linh thụ sẽ nhanh chóng trở về, Vô Ái Hồn… Vô Ái Hồn chẳng qua chỉ là một loài cỏ độc vớ vẩn mà thôi.

Vốn không đáng cho bất cứ ai liều mạng lấy cho bằng được.

Nàng đợi y trở về.

Hai con ngựa trắng nhởn nhơ ăn cỏ trên con đường mòn, nắng dần nhạt bớt, trời ngả về chiều, nàng đã xuống ngựa từ lâu, khép lại tán ô trên đầu, một mình đứng im lìm tại chỗ.

Nhậm Hoài Tô vẫn chưa trở về.

Bốn bề lạnh ngắt, chỉ mơ hồ tiếng trùng kêu yếu ớt, nàng không cảm giác được quỷ khí, nơi có Tử Linh thụ mọc lên quỷ mị nào dám ghé? Không có quỷ khí, quạt quỷ cũng yên tĩnh đến bất ngờ, càng làm cho nàng cảm nhận rõ rệt rằng mình đang một mình.

Trước đây nàng có vạn quỷ bầu bạn, còn hiện tại, nàng chỉ có một mình.

Trăng non vừa mọc, sao trời dần hé, nàng nghĩ Nhậm Hoài Tô hẳn đã chết từ lâu, bằng không vì sao y không trở ra? Nếu không phải vào rừng mà là một người khác hoặc một quỷ khác, chỉ e nàng đã quay đầu đi thẳng, tuyệt không đứng đây chờ đợi.

Nàng nghĩ y chết rồi, tan thành cát bụi rồi, nhưng nàng vẫn đứng yên đó.

Không biết vì sao, nàng không thể bỏ y mà đi được.

Bóng đêm phủ xuống mỗi lúc mỗi dày, trong áo nàng có thứ gì dần toả ra ánh sáng, Lục Cô Quang bỗng chấn động toàn thân: Cực Nhật Châu! Nàng có Cực Nhật Châu! Vật này có thể chống lại lửa nóng, có lẽ có thể bảo vệ nàng đi vào Vô Tâm cốc, ngăn được dương khí của Tử Linh thụ.

Nàng cho tay vào ngực áo, nắm lấy viên ngọc ấm nhuận, có lẽ Nhậm Hoài Tô thực sự đã chết rồi? Một thi mị chưa thức giấc bị giết bởi gốc Tử Linh thụ được bảo hộ bởi tử long, đó chính là ý trời… Không ai giết nổi thi mị, cho nên ý trời giết y, tránh y giết người vô tội làm loạn cõi trần. Nàng lần từng bước về phía cánh rừng, đi thẳng theo hướng ngọn núi, trong bóng tối ánh sáng của Cực Nhật Châu càng trở nên rạng rỡ và êm đềm. Cô Quang cảm nhận được dương khí của Tử Linh thụ, nhưng trong sự che chở của ánh sáng toả ra từ viên ngọc, nàng không quá khó chịu, âm thầm hối hận: Nếu nhớ ra công dụng thần kỳ của viên ngọc này sớm hơn, vừa nãy đáng nhẽ nên vào rừng cùng y.

Nếu ý trời muốn giết chết Nhậm Hoài Tô, nàng hy vọng… tối thiểu cũng có thể nhặt xác y về.

Lần từng bước vào trong, mỗi bước đều mong gặp được thi thể Nhậm Hoài Tô, nhưng cũng mong mãi mãi không trông thấy, cứ phí công suốt dọc đường như thế. Khi Lục Cô Quang vừa trờ tới gần chân nũi, thình lình nghe thấy một tiếng nổ lớn trên đỉnh núi, ầm một tiếng, một đống lửa điên cuồng phừng phừng bốc lên.

Nàng kinh ngạc ngước đầu…

Tử Linh thụ!

Tử Linh thụ đang bốc cháy!

Mặt nàng biến sắc, ban nãy sấm chớp ầm ầm, tử long va chạm, Tử Linh thụ vẫn không bắt lửa, hiện giờ sao lại bốc cháy? Là ai đốt?

Ngay vào lúc ngọn lửa trên đỉnh núi bốc lên, có tiếng nổ rất to vọng tới, âm thanh gãy toát răng rắc của thân cây truyền về từ phía xa, những đốm lửa tàn tung toé như mưa bay xuống từ đỉnh núi, nom tựa pháo hoa. Dù có là tiều phu nơi sơn dã cũng nhìn ra, có ai đó đã châm lửa đốt gốc Tử Linh thụ trên đỉnh nũi, bẻ nát vụn rồi ném thẳng xuống núi.

Một kỳ cật ghê gớm đến mức này trong trời đất… Nàng khiếp hoảng nhìn những đốm lửa tung bay giữa không trung, nguồn khí chí dương có thể khiến vạn quỷ sợ hãi đến run rẫy trong trời đất… Bảo vật có một không hai, trong ngọn lửa và những trận gió đêm này, đã hoá thành hư vô cả.

Những ngọn lửa Tử Linh thụ đang tung bay.
Giữa những tia lửa tứ tán và hơi khói mù mịt phủ kín ngọn núi cùng sơn cốc, giữa làn khói đen dày đặc và khói bụi sặc sụa, có người bước ra từ lửa khói.

Mái tóc đen xoã dài, áo trắng thùng thình phất phơ trong gió núi, những tia lửa lốm đốm dính trên vải áo.

Tay nàng nắm chặt Cực Nhật Châu, trân trân nhìn những đốm lửa tàn li ti ấy rơi trên áo y, tóc y.

Cảnh tượng lửa tàn cực đẹp, từng đốm nhỏ tắt lịm trên áo và trên tóc, người ấy thần sắc phẳng lặng, chắp tay mà đi, gió núi thổi vạt áo y phấp phới, nàng chừng như lại trông thấy khung xương trắng hoang vu và cổ lão ấy.

Thứ khí thế cô độc ngang tàng mà tráng lệ như sông núi, bộ xương khô cuồng dại mà xinh đẹp, một tư thái tuyệt trần khoáng thế.

Y đến trước mặt nàng, khoé môi thoáng vẽ một nụ cười, tay phải đưa về trước.

Trong lòng bàn tay là một đoá hoa bé bỏng, yếu ớt và bợt bạt, những cánh hoa có màu tái nhợt, cận kề héo úa, nhuỵ hoa đã kết thành quả hửng chín… Một thứ quả mọng màu xanh tím, nom có phần chìm lấp.

“Vô Ái Hồn?”Nàng hỏi gần như thì thầm.

Kẻ ấy nở nụ cười im lìm, siết chặt năm ngón tay, trái cây lập tức nát bấy, giọng nói của y vang vọng bên tai nàng,”Làm vợ ta, há có thể vong tâm tuyệt tình?”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nàng quát,”Nhậm Hoài Tô đâu?”

Y chỉ cười không đáp, bộ y bào ấy, gương mặt tuấn lãng ấy… không trật vào đâu được, y chính là Nhậm Hoài Tô, Nhậm Hoài Tô chính là y.

Huyết Lưu Hà trên cổ Lục Cô Quang lập loè sáng, nàng vung quạt, vạn quỷ đồng thanh rên xiết,”Ngươi là giống gì? Nhậm Hoài Tô đâu?”

Kẻ ấy xoè năm ngón tay, bã của Vô Ái Hồn rơi xuống đấy, chỉ để lại lòng bàn tay nhuốm màu xanh tím, tựa như một thứ máu lạ với sắc màu ma quỷ.”Quái vật.” Y đáp

Nàng thoáng sững người, nàng còn tưởng kẻ này sẽ khăng khăng nói rằng y chính là Nhậm Hoài Tô, nhưng chẳng ngờ y lại đáp hai chữ nọ,”Quái vật?” Quỷ khí trong chiếc quạt trong tay nàng càng nồng đậm, Tử Linh thụ đã bị phá huỷ, quỷ khí không còn chịu trói buộc, có thể ùn ùn tuôn ra bất cứ lúc nào để tấn công kẻ địch, nhưng giống không rõ là người hay quỷ trước mặt nàng đây có thể mở quỷ môn, hoàn toàn không phải chỉ dựa vào quạt quỷ của nàng là có thể đối phó. Nàng thầm sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng,”Là cô hồn dã quỷ theo ám Nhậm Hoài Tô?”

“Ha ha ha ha…”Kẻ ấy cười âm thầm,”Cô hồn dã quỷ?” Y liếc nhìn bã Vô Ái Hồn dưới đất, mớ bã ấy bốc cháy trong câm lặng, tuyệt không còn gì dẫu chỉ là chút tro tàn,”Ta và y há là thứu cô hồn dã quỷ có thể sánh ngang… Cô thấy đấy, tử long trấn trời, Tử Linh cổ mộc… chẳng qua cũng chỉ là thế mà thôi, ta búng ngón tay cũng đủ làm chúng hôi phi yên diệt…”Y cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sát ý buốt giá,”…huống gì nhân gian?”

“Thi ị?” Nàng đứng yên bất động, gắng gượng chống đỡ nỗi sợ hãi chỉ muốn quay lưng đào thoát,”Ngươi là thi mị đã thức giấc ư?”

“Thi mị?”Kẻ ấy bỗng nhiên hỏi lại,”Thi mị là gì?”

“Người trải qua đau đớn tột cùng mà chết, đột ngột thành yêu.”Nàng hững hờ đáp, chăm chú theo dõi sắc mặt y, âm thầm lấy làm lạ… lẽ nào… chính y cũng không biết cái xác này là thân thể thi mị?

Dường như y sững người một thoáng, chậm rãi đưa lên cánh tay phải, xoè năm ngón tay, chăm chú nhìn lòng bàn tay mình,”Thi mị?”

“Vua của lệ quỷ.” Nàng gật đầu, rồi hỏi,”Ngươi cũng không biết mình là thi mị?”

Y ngửa mặt cười dài,”Ha ha ha… ” Tiếng cười mênh mông xa ngái, bầy chim trong rừng hoảng hốt bay lên nháo nhác, cây cối rào rào trút lá,” Hiện tại đã biết rồi. Nhưng có pahir là thi mị hay không, có phải lệ quỷ vương hay không… với ta mà nói, không hề quan trọng. Trong lòng bàn tay y thình lình nhen lên một đốm lửa, ngọn lửa ma quỷ nhảy nhót đổi màu, từ vàng đến tím, từ tím thành đen, khi đốm lửa đen xuất hiện, lòng bàn tay y chợt xuất hiện một lỗ đen nhỏ xíu, trong lỗ đen quỷ khí nanh nọc, gầm rít muốn ra ngoài, một luồng hơi giá rét buốt đến cùng cực tuôn ra, cây cối bốn bề đóng băng trong chớp mắt.

Quỷ môn!

Mặt nàng biến sắc, y dù không biết mình là thi mị nhưng lại có thể mở quỷ môn dễ dàng, sớm đã nắm được sức mạnh của thi mị, thậm chí sử dụng rất nhẹ nhàng, năng lực hơn xa truyền thuyết.

“Lục Cô Quang.”Kẻ ấy nghịch lỗ đen trong tay, thao túng ma quỷ to nhỏ trong quỷ môn,”Cô mang thân xác nửa người nửa quỷ, thiên địa không dung, bị cha mẹ và tộc nhân vứt bỏ, không được nhân thế yêu thương… Nhân gian này phụ cô, liệu cô có muốn… khiến những kẻ phụ cô giống như gốc Tử Linh thụ trên đỉnh núi… tan thành tro bụi, chết không chỗ chôn thây?” Lời cuối của y hơi cao lên, mang theo giọng cười mênh mông mà trầm thấp, như thể khắp đất trời đều đang vọng lại từng câu từng từ của y.

Lời diệt thế.

Còn nàng thực sự như lời y nói, từng có ý nghĩ sao thế gian này không hôi phi diệt yến, biến thành quỷ vực.

Ai ai cũng sợ ta, ai ai cũng hận ta, đến ta cũng khiếp sợ chính mình, mà người xung quanh cứ vui vẻ thế, dường như không ai biết ưu sầu, cho nên… Cõi người này hãy tận diệt đi, loài người đều chết cả đi, vậy thì chẳng ai vui nữa cả.

Không lâu trước đây, nàng thực sự nghĩ vậy.

Nhưng hiện tại nàng không nghĩ thế gian này xấu xa đến thế, ít ra gã người giả Nhậm Hoài Tô không đáng ghét, tên ngốc Hồng Thế Phương cũng rất vô tội.

Cho nên nàng lạnh lùng đáp,”Không muốn.”

Một bàn tay loàng cái siết cổ nàng, kẻ ấy âm trầm hỏi,”Cô không hận ư?”

Nàng quắc mắt nhìn y,”Ngươi là ai? Ta có muốn nhân gian huỷ diệt hay không, ta có hận ai hay không, liên quan gì đến ngươi?”

“Ta đã nói… ta là quái vật…”Y âm trầm cười,”Ta muốn diệt nhân gian, muốn diệt mọi sinh linh, muốn khiến bốn bề đông tây nam bắc, cả vương triều, cả cõi người, đều phải chết…”Y phả một hơi nhẹ bên tai nàng,”Cùng là quái vật, cô không thấy chút cảm giác thân thiết với đồng loại ư? Không cùng suy nghĩ với ta ư?”

Nàng xoè quạt đánh xoạch, chắn giữa mặt y và nàng, không đổi sắc mặt hỏi,”Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Nhậm Hoài Tô.”Y thong thả nhả từng chữ,”Đó là tên ta.”

“Nói xằng!” Nàng nổi giận,”Gã hoà thượng mở miệng là Phật tổ đâu? Ngươi quăng y đi đâu rồi? Tên quái vật muốn diệt thiên hạ nhà ngươi, ngươi hận cái gì ngươi muốn báo thù cái gì liên quan gì đến y? Trả gã hoà thượng ngốc ấy lại đây!” Tay nàng nắm chặt Huyết Lưu Hà, ánh sáng khiển quỷ toả ra rực rỡ, chỉ chớp mắt cả kẻ kia cũng bị bao trùm trong một vùng sáng đỏ.

Nhưng y không hề sợ sệt, từ từ ngước mi, liếc nhìn nàng phẳng lặng,”Không ngờ cô chấp nhất vì y… vì y mà không còn hận thù thế giới… ha ha ha ha…” Y lại bật cười, trong tiếng cười không có chút niềm vui mà tràn đầy một thứ ác niệm khó tả.”Cô cũng biết, y chỉ là một gã hoà thượng không cần đến Vô Ái Hồn vẫn vong tâm tuyệt tình mà thôi…”

“Ta biết!”Nàng lạnh lùng nhìn y,”Trả y đây!”

“Cô cũng biết, bất kể quá khứ tương lai, y chỉ biết có Phật tổ?” Y nheo mắt, chừng như đang nổi lên hứng thú,”Nếu rời xa cô, y sẽ không chấp nhất vì cô, cũng không có lòng nhớ cô, y chỉ nhớ Phật của y.”

Nàng sốt ruột trừng mắt,”Không trả người lại đây, ta tức khắc tự kích nổ Huyết Lưu Hà, giết chết ngươi ngay lập tức.”

“Ha ha ha…” Y bật cười,”Nếu đã như vậy, ta trả y cho cô…” Vạt áo y lật phật tung bay trong gió,dừ trong bất động, nhưng trong tư thái đó không hiểu từ đâu tràn ngập ý ỉa mai. Gió nhanh chóng ngừng thổi, vì bốn phía xung quanh y đang dâng lên thứ bóng đen quánh đặc hơn cả khói mây. Lục Cô Quang chứng kiến lạ lùng ấy, trong cái bóng đặc sệt đến chừng như hữu hình, dường như kẻ ấy đã nói lời gì, nhưng nàng không nghe rõ.

Khi vùng bóng tan đi, bầu không sáng trăng treo cao, trước mặt nàng vẫn là người đó, nhưng quanh y gió lành trăng dịu, đôi mắt trong veo, quả nhiên là Nhậm Hoài Tô.Nàng mừng rỡ khôn xiết, vội chạy tới kéo tay y,”Nhậm Hoài Tô!”

Nhậm Hoài Tô ngước mắt, rất nghiêm túc nhìn nàng,”Cô Quang.”Dù y không biết vì sao nàng lại nắm tay y, nhưng không hề cự tuyệt.

“Ngươi không sao là tốt.” Nàng vòng quanh y mấy vòng, xác nhận người này đích xác là Nhậm Hoài Tô, không phải là thi mị đã thức giấc,”Mau đi thôi, chỗ này khó chịu quá.”

“Cô Quang.”Nhưng Nhậm Hoài Tô đứng yên không nhúc nhích, y cho tay vào ngực áo, chậm rãi lấy ra một vật, đặt vào tay nàng.

Nàng há hốc miệng nhìn thứ Nhậm Hoài Tô đặt trong tay mình.

Đó là một quả mọng đã chín màu xanh tím.

Rất quen mắt, y hệt quả vừa rồi bị bóp nát, chỉ chín muồi và tròn đầy hơn.

Ngước lên, Nhậm Hoài Tô dịu dàng nói,”Làm vợ ta.”

Dưới bóng trăng sao, mắt môi y điềm đạm, chân thành, đẹp đến vô cùng.

Má nàng ửng đỏ, nhìn Vô Ái Hồn trong lòng bàn tay, không hiểu vì sao bỗng cúi đầu, nghiến răng,”Ừ.”

Có chơi có chịu.

Nàng nghĩ ngày ấy lời đã nói ra, một khi y làm được, đương nhiên nàng không thể trở mặt nuốt lời.

Cô cũng biết, y chỉ là một gã hoà thượng không cần đến Vô Ái Hồn vẫn vong tâm tuyệt tình…

Cô cũng biết, dù là quá khứ tương lai, y chỉ biết có Phật tổ?

Nếu rời xa cô, y sẽ không chấp nhất vì cô, cũng không có lòng nhớ cô, y chỉ nhớ Phật của y.

Cho dù như vậy, cô vẫn mong y trở về?

Quả nhiên, người không nếm trải quá trình, sẽ không hiểu thế nào là hận, cũng không biết… cái gì gọi là huyễn diệt.

Ta đợi cô hận thù hơn ta, ta đợi cô tuyệt vọng hơn ta, sau đó… cô sẽ cùng ta, nở nụ cười nhìn thế gian này chết đi, chết sạch, cho đến cái ngày chỉ còn cô, chỉ còn ta.

Thiên hạ toàn binh tốt, loài người như kiến cỏ, phóng mắt nhìn ba thước, hết thảy đều hoang vu.

Duy chỉ có cô là đồng loại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.