Phật Tội

Chương 5: Nhân sinh hà đàm tình



Nàng chém xiên quạt quỷ, một bóng quỷ dật dờ bên mép quạt, gương mặt đờ đẫn, “Hồng Đường, về bảo với Hồng Thế Phương: ‘Ngươi hận ta rất nhiều, hơn ngươi cũng chẳng sao; nếu không thiết sống thì mau chết đi, liên luỵ người khác phải vì mình vào sinh ra tử nào đáng mặt nam nhân?’ Còn lão, không có gan xuống thuyền động thủ thì về đi cho sớm, đừng có ở đây nhiều lời.”

Hồng Đường thoáng biến sắc, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Lục Cô Quang cũng kệ lão, Nhậm Hoài Tô đứng một bên vẫn rất an tĩnh, cứ như thể chẳng thấy diễn biến trên sông. Nàng liếc về phía y, âm thầm bất mãn, cường địch chắn đường mà y không hề để lộ chút kinh ngạc.

Có lẽ những chuyện không liên quan đến việc ‘cưới vợ’ hoặc Vô Ái Hồn, y đều không quan tâm và cũng không muốn ra tay. Nang thường xuyên bị kẻ thù tìm tới cửa, đó đều là chuyện của nàng, đâu liên quan gì đến y cơ chứ?

Y là một thi mi chưa tỉnh giấc.

Không có cảm tình, không phải người sống, chỉ có một cái xác ohaf hoạt động theo điềm trời mà thôi.

Mũi tên bắn lên từ con thuyền lớn giữa dòng sông xé gió vút qua, cánh quạt của nàng xoẹt qua một vệt sáng đen, hoá mũi tên thành bột phấn. Ngay thời khắc nàng ra tay, nhóm người trên thuyền lần lượt xuất chiêu. Họ sợ sức mạnh của quạt quỷ nên không dám lại gần, đủ các loại ám khí phi đao bay thắng tới, mang theo vật thể phục ma của đủ các môn các phái, nào hạt châu, nào bùa, nào chú thuật.

Lục Cô Quang ngồi trên lưng ngựa vung quạt, nghe vang vọng tiếng quỷ ma rên xiết, bóng đen bốc lên dật dờ, dần dần khuếch tán, một cái bóng có hình đầu lâu bùng ra từ quanh thân nàng, bổ về phía con thuyển lớn. Ám khí của đám người trên thuyền tất thảy đều rơi xuống, tan thành tro bụi trong vùng bóng, ai nấy cả kinh thất sắc, thi nhau né tránh. Đương lúc bóng đen hình đầu lâu sắp nuốt gon cả con thuyền, Ma Đà thình lình thét lớn, một tia sét đột ngột nháng lên, cả con thuyền bốc cháy phừng phừng, ngọn lửa lan dọc dòng nước, trườn dần lên bờ, trong chớp mắt người trên thuyền kêu la thảm thiết, cháy thành than. Sức mạnh của mười mấy oan hồn nhập vào lửa đỏ, ngọn lửa nhanh chóng vây mấy vòng quanh Cô Quang và Nhậm Hoài Tô, lập loè kỳ dị.

Nàng kinh ngạc nhìn Ma Đà vung tay giết mười mấy người để tăng cường phục ma trận. Cô Quang định thần nhìn lại, thấy ngọn lửa vẽ thành ba vòng quanh mình và Nhậm Hoài Tô, vết lửa ngoằn ngoèo uốn khúc, tạo thành một phục ma chú vĩ đại. Ma Đà hẳn đã dùng vật dẫn lửa vẽ sẵn trên đất trước khi nàng tới, một khi nàng bước vào vòng, lão lập tức giết người lấy sức mạnh oan hồn trấn áp.

Chẳng ngờ lão hoà thượng tự xưng là kẻ hàng yêu trừ ma này thủ đoạn lại tàn độc đến vậy. Nàng không biết hình vec của Ma Đà là chú ngữ gì, chỉ trông thấy bóng đen hình đầu lâu bị hoả chú ảnh hưởng, nhạt dần đi, Ma Đà đứng trên con thuyền đang gãy đổ chắp tay niệm chú, lửa chảy rừng rực trên người, lão không chỉ sát nhân phục ma, còn định hiến tế cả bản thân, dù có chết cũng phải giết Lục Cô Quang.

Nàng trơ mắt nhìn đăm đăm con thuyền đang dần chìm vào nước, hoà thượng trên thuyền thành người lửa nhưng vẫn đứng sừng sững, không ngừng niệm chú.

Ngọn lửa nóng cháy đột nhiên bốc cao… Ma Đà đã chết, linh hồn kẻ bày trận giờ đã nhập trận, khiến phục ma càng thêm vĩ đại, bỏng rát hơn cả Tam Muội Chân Hoả, quyện với Phật khí và oán khí. Nàng đứng trong trận mà không thấy nóng, cúi đầu nhìn, trông thấy trong ngực áo có vật lấp lánh sáng, một mùi hương trong lành và thanh đạm bao bọc lấy nàng, Phật hoả ma hoả bên ngoài có dữ tợn đến mức nào cũng không thể làm tổn thương nàng dù chỉ là một cộng lông sợi tóc.

Nàng bỗng thấy hơi buồn cười, thực sự buồn cười…

Đó là Cực Nhật Châu.

Kẻ mang Cực Nhật Châu, không sợ lửa nóng, khinh nhờn bóng tối.

Nàng ngoảnh lại nhìn, Nhậm Hoài Tô không có Cực Nhật Châu, y nhất định sẽ bị lửa phục ma thiêu đốt. Nhưng Cô Quang lại thấy sắc mặt y bình tĩnh hiền hoà, y phục quanh thân thậm chí không bốc lấy một sợi khói, dường như còn tự tại hơn nàng.

Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt như rồng giận hổ gầm, nuốt hết khoảng không gian rộng vài chục trượng.

Nhưng tận đến khi cỏ cây trong phạm vi vài chục trượng ấy đã cháy thành than, nước sông cũng ngả đỏ, cá tôm chết sạch, thỏ chạy ưng rơi… hai kẻ đứng giữa tâm trận, hai kẻ đáng chết nhất, hai kẻ nhẽ ra nên hoá thành tro bụi từ lâu, vẫn yên lành.
Không mảy may thương tổn, thậm chí hai con ngựa họ cưỡi cũng không mất dù chỉ một sợi lông.

Nếu xác Ma Đà chưa cháy hết, ắt hẳn không nhắm nổi mắt.

Con thuyền của Hồng Đường chỉ lánh thật xa, bây giờ đang chậm rãi cập bờ.

Nhìn thảm trạng của bờ sông sau trận lửa, lại nhìn Lục Cô Quang yên ổn thảnh thơi, Hồng Đường nói năng càng thận trọng hơn vừa nãy ba phần, “Lục cô nương, thiếu gia đối với cô nương tuyệt không ác ý. Hy vọng cô nương nể tình từng ngụ ở Hồng gia vài ngày mà gặp thiếu gia nhà ta một lần.”

“Không.” Nàng quả quyết cự tuyệt.

Mặt Hồng Đường giần giật, Lục Cô Quang mạnh như vậy, đánh hẳn nhiên không lại, nói lại càng không xong, uổng lão ba mươi năm làm tổng quản Hồng gia, cũng bó tay hết cách. Lão chợt chú ý thấy bên cạnh Lục Cô Quang còn có một người, người này bạch y tuấn mã, vẫn luôn đứng cạnh Cô Quang, chưa từng cất lời nói chuyện.

Nhân vật này là ai? Lão chắp tay cất tiếng hỏi thăm, “Vị công tử này… cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, dẫu Lục cô nương không có tình với thiếu gia nhà ta, cũng mong cô gặp thiếu gia nói thẳng một lời, cắt đứt ý niệm của thiếu gia.”

Câu “Không đi” lạnh lùng còn chưa kịp vuột khỏi miệng, nàng đã thấy Nhậm Hoài Tô gật đầu. Cô Quang thoáng sững sờ, quên cả mình định nói gì.

Không ngờ y lại nghe!

Còn rất nghiêm túc gật đầu… Nàng kinh ngạc há hốc miệng, thấy hơi dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn y, “Người có ý gì?”

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.” Y tư thái an tường, ngữ điệu ôn hoà, vô cùng nghiêm túc.

“Chuyện của ta và Hồng Thế Phương cần ngươi gật đầu?” Nàng cười nhạt, “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Y rất nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hoà nhã, vẫn buông một câu rất ôn tồn, “Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp.”

Nàng đầy một bụng cười nhạt và giễu cợt, nhưng đột nhiên lại không thể nào nói ra, kẻ này rõ ràng là một thi mị, nhưng dáng vẻ nghiêm trang, ánh nhìn chừng như chứa đựng cảm tình, chừng như thực sự biết thương xót thế nhân, quan tâm người khác… thực sự rất đẹp.

Trái tim nàng rung động, không dưng muốn ngắm nhiều hơn.

Cho nên nàng cũng không dưng im lặng, không dưng lên thuyền, không dưng cùng Nhậm Hoài Tô đi một chuyến tới Hồng gia.

Hồng gia ở Giang Bắc năm mươi năm trướclà thế lực có máu mặt trên giang hồ, song con cháu bất tài, tới nay gia nghiệp tuy lớn nhưng lại không còn oai phong xưa. Hiện nay gia chủ Hồng gia là Hồng Khương vì tẩu hoả nhập ma khi luyện công mà ngã bệnh liệt giường, sắp xuôi tay về trời. Hồng Khương sinh được hai con trai, con trưởng Hồng Phóng ham mê tửu sắc, ba năm trước giành hoa khôi thanh lâu với người ta bị đánh nội thương nghiêm trọng, chạy chữa năm ngày không khỏi nhắm mắt bỏ cha đi trước. Người con thứ Hồng Thế Phương là hy vọng duy nhất của Hồng gia, cũng là người duy nhất có thể nối dõi tông đường. Hồng Thế Phương từ bé đã khiêm tốn nhã nhặn, cả võ công lẫn văn tài đều thuộc hạng giỏi giang trên giang hồ, khác hẳn anh mình. Không biết làm sao năm ngoái y có dịp chạm mặt Lục Cô Quang ở Uất Sơn, từ đó kết thành nghiệt duyên. Lục Cô Quang không tính là xinh đẹp, càng khó có thể coi là lan tâm huệ chất, thục đức hiền lương, chẳng hiểu vì sao Hồng Thế Phương vẫn si mê chung tình, một lòng theo đuổi, cuối cùng cũng giành được một dịp mời nàng tới Hồng gia làm khách. Không làm khách thì thôi, làm khách rồi trưởng bối Hồng gai mới thình lình được hay chuyện ái tử si mê yêu nữ, lập tức như lâm đại địch, mời tới mấy chục vị cao thủ giang hồ giao đấu với Lục Cô Quang. Đêm hôm ấy Lục Cô Quang cười nhạt, không đánh mà bỏ đi, từ đó Hồng Thế Phương đổ bệnh.

Sau một năm nàng lại bước vào trang viên này. Thực ra ấn tượng của nàng với nó cũng giống như ấn tượng với Hồng Thế Phương, hoàn toàn không sâu sắc, chưa từng ghi nhớ. Nhưng nghe có người nhớ thương nàng đến ghi tâm khắc cốt, nhớ đến tím ruột bầm gan, nhớ đến tuyệt vọng, nhớ đến liệt giường, sống không bằng chết, nói cho cùng trong lòng nàng cũng lấy làm vui vẻ lắm.

Giống như chuyện năm ấy nàng đồng ý đến làm khách Hồng gia, có một người muốn tốt với nàng, tình nguyện băng sông vượt núi đi tìm nàng, van vì nàng, trông ngóng được cùng nàng đồng hành, sẵn lòng nói hết thảy những lời mật ngọt trên trên thế gian, sợ nàng không vui dù chỉ là một chút… Thứ cảm giác ấy sao lại không tốt? Cho nên nàng đi cùng y, bước vào Hồng gia.

Thế nhưng, nàng thích cảm giác ấy, đồng thời cũng ghét nó. Nàng chưa từng kỳ vọng Hồng Thế Phương sẽ làm gì đó cho nàng. Ghé Hồng gia làm khách, nàng cũng đã sớm suy đoán xem đây liệu có phải là một cái bẫy. Nhưng suốt dọc đường bàng quan lạnh nhạt, ngoài nỗi si mê và vui sướng điên cuồng không thôi của Hồng Thế Phương, nàng hoàn toàn không nhìn ra gì khác.

Y không nghĩ rằng cha mẹ mình sẽ như lâm đại địch, cũng không đoán được thái độ thành khẩn đến mức hạ mình bé mọn đến vậy lại không đổi được chân tâm mà mình khao khát.

Hồng Thế Phương chẳng qua là một đứa trẻ dại khờ, suốt dọc đường đi Hồng gia, Lục Cô Quang đều lạnh lùng nghĩ thế, không giống Nhậm Hoài Tô.

Giống yêu ma mà không phải người kia cả hành trình đều coi nàng là con trẻ.

Nhưng… giống như trên thế giới không mấy ai ghét bỏ việc được người khác si mê theo đuổi, hẳn thế gian này mấy ai ghét bỏ việc được người khác kiên nhẫn chăm nom, dù có đánh có chửi vẫn không thay đổi, tuyệt không hối hận? Hôm nay mặt trời không ló dạng, nàng cưỡi trên lưng ngựa, Nhậm Hoài Tô đi sát bên, vẫn đang mở ô che cho nàng, bóng râm vững chãi, chưa từng dao động, hệt như trái tim y.

Nàng lén thở dài, đáng tiếc, dù vô oán vô hối thế nào, đều không phải xuất phát từ chính tâm khảm y.

“Lục cô nương, đã tới gia phủ, có thể xuống ngựa rồi.” Hồng Đường và vài người hầu trong Hồng gia cưỡi ngựa phía trước dẫn đường, ngựa nhanh chóng đi vào đại môn một toà thành trấn, Lục Cô Quang ngước đầu nhinwf, trên cổng thành viết ba chữ lớn “Hồng Gia Trấn”. Lần trước nàng tới căn bản không hề lưu ý đây là nơi nào, xem ra nhà họ Hồng có ảnh hưởng rất lớn với chốn này. Ngựa Nhậm Hoài Tô vẫn yên ổn bên cạnh nàng, nàng ngước nhìn cổng thành, còn y chỉ điề tĩnh ôn hoà nhìn về phía trước. Phía trước là một khu chợ phiên nho nhỏ, trong chợ người mua kẻ bán, cách không xa đó có hai cánh cửa khổng lồ sơn son nổi bật, chính là Hồng phủ.

Lục Cô Quang tung mình xuống ngựa, Nhậm Hoài Tô dường như không nhìn nàng, nhưng nàng vừa di chuyển, đế giày vừa chạm đất, tán ô trên đỉnh đầu cũng lập tức ghé qua như hình với bóng, vừa vặn che đi ánh mặt trời. Nàng ngoảnh nhìn, Nhậm Hoài Tô đứng sát bên, y xuống ngựa thế nào, không một ai nhìn rõ.

Hồng Đường âm thầm quệt mồ hôi, cũng may hôm trước không động thủ với hai người họ, Lục Cô Quang quỷ khí đầy người, vốn là cường địch, kẻ áo trắng này cao thâm khôn lường, càng là nhân vật khó lòng đo đoán.

Hai người bước qua cửa son Hồng phủ, Hồng Đường lập tức nói, “Lục cô nương nếu không mệt, có thể ghé phòng thiếu gia thăm hỏi trước không?”

Lục Cô Quang hừ nhạt, “Thăm rồi ta có thể đi?”

Giọng Hồng Đường vẫn vang vọng, không kiêu không hèn, “Chỉ cần cô nương có thể xoá bỏ ý niệm tưởng của thiếu gia, cắt đứt nghiệt duyên, đương nhiên có thể đi.”

Nàng lạnh lùng liếc lão, thế nghĩa là muốn đổ hết tội cho nàng. Nàng muốn đi thì đi, lẽ nào Hồng gia còn có ai đủ khả năng ngăn cản? Nếu như không phải… nàng nhìn Nhậm Hoài Tô, hậm hực nghĩ, nếu không phải vì kẻ đánh không lại, đuổi không đi này, nàng há phải đứng đây.

Chợt nghe mấy ngón tay ấm áp, nàng giật mình nhìn xuống, thấy Nhậm Hoài Tô đang nắm tay mình, trong lòng đang thầm khó hiểu, lại nghe y nói, “Cứu một mạng người…”

“Còn hơn xây bảy tầng tháp.” Nàng tiếp, gương mặt dâng lên một ý cười trào phúng. Hoá ra y nắm tay nàng chỉ vì sợ nàng giũ áo bỏ đi, giống yêu vật này cũng thật là biết lo cho người khác.

Nghe nàng tiếp lời, Nhậm Hoài Tô mỉm cười, cứ như thể đang vui mừng vì nàng nhớ được câu nói ấy. Lục Cô Quang cười nhạt, trừ mấy câu nhảm nhí của Phật tổ nhà ngươi, ngươi còn biết nói gì khác nữa không? Ý cười trên mặt nàng càng trở nên lạnh giá, thi mị giết người như ma toàn thân vấy máu mà nói hệt như thanh cao thánh khiết lắm!

Thật là nực cười!

Hồng Đường tất nhiên không biết trong lòng Cô Quang nổi sóng, lão dẫn hai người đến trước một gian phòng yên tĩnh, “Thiếu gia ở bên trong.”

Gian nhà ngói xanh tường đỏ, rất mực tao nhã, trong viện có một hồ sen, gió nhẹ phơ phất thổi, ùi thảo mộc ngát thơm phất qua ngang mặt, càng thêm nổi bật xuất trần.

Lục Cô Quang vung quạt, biến ra vô số điểm lân tinh hộ thể, chậm rãi đưa bước vào viện. Trong viện không có hảo hán giang hồ đến phục kích yêu nữ, chỉ có mùi thuốc thang trang nhã phảng phất đó đây, như thể đã thấm đầy trong từng phân từng tấc, từng cây cột gỗ lan của khu đình viện này.

Hồng Thế Phương thực sự sắp chết ư? Nàng đẩy mở cửa phòng.

Nhậm Hoài Tô vẫn luôn theo sau, khi nàng mở cửa, y cũng xếp ô.

Trong phòng ấm áp, đang giữa tiết giao mùa xuân hạ mà vẫn bày chậu than, lúc mở cửa, trừ mùi thuốc, thơm phức xông vào mũi còn có mùi thịt.

Mùi thịt hầm.

Còn là mùi của một món thịt hầm vừa tới, ngửi thấy liền cảm giác được hương vị của món thịt tan ra trên môi lưỡi.

Gần như ngay lập tức, nàng thấy đói, định thần nhìn lại: Mùi thịt lạ lùng trong căn phòng bệnh đến từ một lò lửa góc phòng. Loại lò đất màu đỏ cỡ nhỏ vốn dùng để hâm rượu mới, lúc này phía trên kê một niêu hầm to bằng cái cốc, từ đó mùi thơm bốc ra nức mũi.

Trong phòng bày một cái bàn bát tiên, bên trên xếp đầy chai lọ, không dưới mười tám mười chín loại, mùi thuốc phát ra chính từ đây. Lục Cô Quang nhìn kẻ đang nằm trên giường bằng ánh mắt kì dị: Sắc mặt xanh xao, gầy trơ xương, chỉ có hơi thở mong manh để phân biệt y và người chết, đã bệnh tới mức này còn có tâm trạng mà ăn thịt?

Người nằm trên giường dù đã nhợt nhạt như xác chết nhưng vẫn là một công tử mặt mày đoan chính, nghe có người vào, y vốn vẫn thức, bèn hé mắt nhìn. Trông thấy Lục Cô Quang, sắc mặt y bỗng ửng hồng. Hồng Thế Phương nhìn nàng chằm chằm, không mảy may nhúc nhích, cũng không nói gì. Rất lâu sau, y nhắm mắt, thì thào tự nhủ, “Quả nhiên… Người sắp chết… Những gì nhìn thấy đều không thực…”

“Ngươi mắc bệnh gì?” Lục Cô Quang cau mày hỏi. Nàng chẳng cần biết vị Hồng thiếu gia này ví sao mà ủ ê buồn bã, không thiết sống đến mức nói ra câu vừa nãy, tuyệt vọng tới độ nào mới khiến y ngỡ rằng tất thảy chỉ là ảo giác… Nàng không phải không biết tình y sâu nặng, nhưng hơi sức đâu mà quan tâm.

Hồng Thế Quang nghe nàng hhoir xong ngồi bật dậy, “Cô Quang?”

Nàng lạnh lùng nhìn y, “Ừ.”Đôi mắt Hồng Thế Phương bỗng sáng rỡ, như thể sức sống mất tích lâu ngày chợt trở về, “Cô Quang, cô trở lại… thăm ta đấy ư? Cô không trách ta nữa ư? Cô… tha thứ cho ta rồi ư?” Hồng Thế Phương loạng choạng bước xuống, bước quẩn mấy vòng mới sung sướng lao về phía niêu thịt ở góc tường, “Cô Quang… Ta mỗi ngày, mỗi ngày đều ngóng cô quay lại, cô xem… cô thích ăn thịt, ta tìm trù nương học nghề, mỗi ngày… mỗi ngày đều tự tay chuẩn bị một niêu thịt, đợi cô trở về. Ta nấu hết niêu này đến niêu khác, bất kể là ngày hay đêm… chỉ cần cô về nhất định là có ngay…” Y không kể thịt hầm trong niêu là thịt gáy loài bò hoang dã mọc lông toàn thân dưới chân núi Thiên Sơn, mỗi con chỉ được một miếng nhỏ, suốt một năm nay y cứ hầm như thế, niêu thịt be bé đó Hồng gia tốn kém không biết bao nhiêu là kể.

Lục Cô Quang liếc niêu thịt, giọng khinh khỉnh, “Đây đâu phải nhà ta, sao ta phải về? Hồng Thế Phương, người nhà ngươi hận ta, muốn giết ta, đó là chuyện của người ta, không liên quan đến ngươi, ta phân biệt rõ. Huống chi Hồng gia phái người truy sát, không ít kẻ chết dưới tay ta, chuyện này ngươi không có gì phải xin lỗi, hoàn toàn không liên quan đến ngươi.”

Nàng nói rất hiển nhiên, bình thản thẳng thắn, đối với nàng đây chẳng qua là một chuyện cỏn con, không dính dáng đến dù chỉ một sợi tóc của Hồng Thế Phương. Nhưng Hồng Thế Phương nghe vậy sắc mặt trắng bệch, y vì chuyện Hồng gia truy sát nàng mà đau khổ trọn một năm trời, tưởng mình tổn thương nàng ghê gớm, chỉ hận không thể chết đi, kết quả… Kết quả kỳ thực trong lòng nàng, y thậm chí không có cả tư cách để bị nàng oán hận? Nếu thật sự là như vậy, chẳng thà ngày ấy y thực sự rắp tâm hại nàng…Y kích động, mặt mày đỏ lựng, bỗng nghe nàng hỏi, “Ngươi bị bệnh gì?” Nàng rốt cuộc vẫn quan tâm đến y! Lập tức bệnh một cũng biến thành mười, huống gì y thực sự bệnh thập tử nhất sinh, Hồng Thế Phương hé miệng vừa định đáp, bỗng thấy trước mắt tối xầm, ngất xỉu.

Nàng cau mày nhìn người đột nhiên ngã xuống, hỏi một câu mà cũng ngất được? Không phải vừa nói chuyện yên ổn hay sao? Quạt quỷ trong tay nàng rậm rịch, kẻ nằm dưới đất tử khí nặng nề, khiến quỷ phệ hồn bồn chồn khó nén, quả nhiên là bệnh tình nguy kịch. Nàng sơ qua nhìn Hồng Thế Phương, rồi ngoảnh lại hỏi Nhậm Hoài Tô, “Ngươi thấy y thế nào rồi?”

Nhậm Hoài Tô nhìn niêu thịt chăm chăm, vừa nhìn vừa đáp, “Tương tư thành tật.” Y đang học lại cách dùng từ hôm ấy của Hồng Đường.

Nàng cau mày chặt thêm, không mảy may nảy ý đỡ Hồng Thế Phương dậy, chỉ hỏi, “Tương tư là cái gì?” Khoé môi nàng hiện lên một ý cười lạnh lẽo, “Rốt cuộc là nghĩ cái gì mà bệnh đến như vậy?”

Nhậm Hoài Tô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, “Ta không biết trong lòng Hồng thí chủ… Hồng gia thiếu gia nghĩ gì.”

“Tương tư là như thế nào?” Nàng hỏi.

Nhậm Hoài Tô vô cùng nghiêm túc lắc đầu, “Ta không biết.” Y không quan tâm gì đến chủ đề “tương tư” hay “tương tư thành tật”, đưa tay chỉ niêu thịt ở góc tường, “Món này rất thơm.“

Giờ đến lượt nàng lấy làm lạ, nhìn y cổ quái, trên dưới trái phải soi xét mấy lượt… Thi mị cũng biết phân biệt thịt hầm có thơm hay không ư? Lẽ nào không phải chỉ có cảm giác với việc giết người có nhanh hay không, có nhiều hay không? Còn có hứng thú với cả mùi thịt thơm ư? Thật là ghê gớm… Nếu chuyện này dẫn dắt Nhậm Hoài Tô, về sau y giết người xong đột nhiên nảy ý gom hết lại đi hầm canh, nhân gian này hẳn sẽ triệt để biến thành địa ngục?

Nàng vừa ngẫm nghĩ đầy ác ý, vừa lơ đãng gật đầu, “Ừ, rất thơm.”

Nhậm Hoài Tô bước lại nhìn ngó thêm một lúc, bê sang đặt lên bàn, “Ăn đi.”

Y bê rất tự nhiên, nói năng cũng tự nhiên, nàng ngạc nhiên nhìn gương mặt y… biểu cảm y cũng rất tự nhiên, nàng trỏ niêu thịt, “Ăn đi.”

“Y chuẩn bị lâu như thế, là đợi cho cô ăn.” Y bằng lặng như một làn nước mùa thu, dù có ném vào một vạn viên cuội vào cũng không hề gợn sóng, lúc nói chuyện ôn tồn thậm chí còn rất ấm áp, “Cô đói rồi.”

Ngươi mà cũng biết thế nào là đói ư? Cô Quang hậm hực nghĩ, niêu thịt hầm ấy thực sự đầy sức quyến rũ, nàng bưng lên bắt đầu ăn, mắt nhìn Hồng Thế Phương, Nhậm Hoài Tô an tĩnh đứng cạnh nàng, cũng không mảy may có ý đỡ cái người đang sóng soài dưới đất lên giường nằm.

Ăn gần hết niêu thịt, nàng vẫn chằm chằm nhìn Hồng Thế Phương, đột nhiên suy nghĩ, “Nhậm Hoài Tô, ngươi có cách nào biết được y đang nghĩ gì hay không?”

Nhậm Hoài Tô ậm ờ, liếc nhìn nàng, chừng như có phần ngạc nhiên.

Nàng bê niêu thịt, nhìn Hồng Thế Phương đăm chiêu, “Ta muốn biết… tương tư là gì, y nói nhớ ta, thích ta… Đấy là cảm giác thế nào…” Nàng ngước nhìn Nhậm Hoài Tô, “Rốt cuộc cụ thể là nghĩ gì? Ngươi cũng không biết có phải không?”

Nhậm Hoài Tô gật đầu, y thực sự không biết.

“Lẽ nào…” nàng trỏ vào đầu Hồng Thế Phương, “Ngươi không tò mò?”

“Không.” Y bình thản đáp.

Lục Cô Quang chán nản, đi nói chuyện với một thi mị về việc có tò mò hay không, bị trả lời như thế là đáng đời. Một cái xác không hồn, đến giết người cũng vô cảm, còn mong y biết tò mò ư? Quả nhiên quá giống người, khiến nàng lại thỉnh thoảng quên mất y chỉ là một con quái vật. Cô Quang trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô.

Một ác quỷ đội lốt con người!

“Ngươi nói ngươi có thể biết y nghĩ gì, “nàng chỉ vào đầu Hồng Thế Phương, “Lôi ra ta xem thử xem, y yêu ta như thế nào.”

Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, bộ óc dường như vạn năm chưa từng đụng đến của y cuối cùng cũng hơi động. Nghĩ Hồng Thế Phương cứ nằm mãi dưới đất như thế là không tốt, y bèn đưa tay bế người đặt lên giường.

“Cô Quang, hợp chưởng với ta.” Y áp một tay lên đỉnh đầu Hồng Thế Phương, một tay đưa về phía Lục Cô Quang, “Ta cho cô thấy y nghĩ gì.”

Nàng hiếu kỳ áp năm ngón tay vào tay y.

Ngón tay Nhậm Hoài Tô dài và mềm mại như nữ tử, nàng đâm ra thấy ngón tay mình còn thô ráp hơn, trong lòng càng tò mò, nhìn kỹ lại. Ngón tay y dài, xương cốt hình dạng rất rõ rệt, dường như vì lâu ngày không ra nắng, không làm việc nặng, nên xương ngón tay đã hơi biến dạng.

Tay rộng ngón dài, xương ngón cái bàn tay phải hơi lệch.

Đó là dấu vết khó xoá bỏ của việc cầm nắm vật gì đó lâu ngày.

Là gì được nhỉ?

Nghi vấn lướt vụt qua đầu nàng, nàng nghe nói nhà Phật có thuật chuyển dời ý thức, nhưng chưa từng thấy thi mị cũng có môn công phu kỳ diệu này, đương lúc nghĩ lung tung, cảm thụ của Hồng Thế Phương đã theo bàn tay của Nhậm Hoài Tô truyền sang đây.

Thứ đầu tiên nàng cảm nhận được là nhịp tim cuồng loạn, máu nóng sục sôi, mà không biết chỗ nào để phát tiết.

Nàng trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, trông thấy gương mặt nhan sắc như ngọc, trước này vốn thản nhiên không chút gợn ấy cũng dần trở nên hồng ửng, hẳn nhiên là tâm cảnh Hồng Thế Phương cũng ảnh hưởng đến y, sau đó nàng nghĩ: Tên yêu quái lúc này nom cũng đẹp đấy.

Qua một hồi sau, trong lòng nàng mơ hồ hiện ra một cảnh tượng: Một nữ tử dung mạo rất giống mình đứng bên cửa sổ, ngoài song mây gió mênh mang, sương giăng mờ ảo, nàng ngoảnh lại, khẽ nói một câu gì đó.

Nói, rồi lại nói…

Nhưng mãi mà không nghe rõ, một lúc sau, nàng mới nghe ra nàng ta đang nói,” Thế Phương, kỳ thực… trước khi chàng quen ta, ta đã biết chàng từ lâu, ta… ta hiểu chàng là chính nhân quân tử, hiểu chàng…”

Lục Cô Quang cau mày, chỉ thấy kỳ quặc, ảo ảnh trong đầu Hồng Thế Phương vẫn đang tiếp diễn, nữ tử rất giống nàng nhoẻn miệng cười nói đã sớm biết y là người hiếu thuận phụ mẫu, trân ái huynh hữu, nên lần chạm mặt năm xưa ở Uất Sơn cũng là do nàng cố ý tìm tới gặp y, thực ra trong lòng mến y từ lâu.

Đôi mày cau chặt của Lục Cô Quang chợt nhướng cao, nhưng ảo ảnh trong lòng Hồng Thế Phương đã thay đổi, biến thành một đêm trời tối đen như mực, người con gái ấy và Hồng Thế Phương đứng áp lưng nhau, đối mặt với rất nhiều kẻ địch diện mạo mờ nhoà, nữ tử tay vung quạt quỷ, đánh đâu thắng đó; Hồng Thế Phương một kiếm tung ra, như rồng bay vạn dặm, chớp mắt giết địch vô số. Những mũi tên từ bốn phương tám hướng xé gió lao tới, nữ tử kêu lên một tiếng, “Thế Phương, chàng đi mau, ta đoạn hậu!” Hồng Thế Phương thét dài, cao giọng quát,”Không, nàng đi trước!”

Lục Cô Quang càng lúc càng thấy cổ quái, vào ngay lúc ấy, ánh mắt Nhậm Hoài Tô cũng dần chuyển qua, hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đầy ngỡ ngàng, tâm tư Hồng Thế Phương không chỉ mình nàng không hiểu.

Loáng cái, cảnh tượng lại thay đổi, xuất hiện trạch viện Hồng phủ, nữ tử nọ vận toàn gấm vóc, Hồng Thế Phương tay khoác eo nàng, dịu dàng thủ thỉ bên tai nàng,”Cô Quang, nàng cô đơn từ nhỏ, không hiểu tình cảm thế nhân, từ nay về sau, cha mẹ ta cũng là cha mẹ nàng, những gì trước đây nàng không có được, Hồng gia của ta đều sẽ cho nàng, ta sẽ thương mến nàng, không phụ rẫy tình nàng.”

Lục Cô Quang cười nhạt, cha mẹ ngươi là cha mẹ ngươi, sao có thể là cha mẹ ta? Nàng lạnh lùng nhìn Hồng Thế Phương nằm đó, cặp phụ mẫu mời quần hùng bốn phương về dồn ta vào chỗ chết…

Cảnh tượng trước mắt lại hốt nhiên thay đổi, cuồng phong bạo vũ thình lình nổi lên, binh hoang mã loạn, nữ tử nọ một thân một mình thương tích khắp người đổ ập xuống mặt đất lầy lội, gắng gượng bò vào một ngôi chùa đổ, phía sau người nhà họ Hồng cầm kiếm xông tới, nữ tử thét lên thê thiết,”Hồng Thế Phương, ta hận ngươi!”

Kéo dài không dứt, đều là những ảo ảnh như thế, có khi là đêm tân hôn, nữ tử trùm đầu bằng sa đỏ, kiều diễm thẹn thùng mà nhu thuận; có khi là trên thảo nguyên rộng lớn hai người sánh vai lao tới, cầm kiếm giết địch không gì cản nổi; hoặc Hồng gia truy sát, đủ kiểu tình trạng thê thảm và cách chết của nữ tử.

Nhậm Hoài Tô cuối cùng cũng chậm rãi rút tay về, Lục Cô Quang ban đầu vốn vô cùng giận dữ, xem lâu lại chỉ thấy hoang mang, nàng nhìn Nhậm Hoài Tô, hỏi,” Đây là tình yêu khắc cốt, yêu đến sống không bằng chết của y đối với ta?”

Nhậm Hoài Tô chậm chạp lắc đầu, nàng cảm thấy chưa bao giờ y lắc đầu lại khiến nàng thuận mắt như lúc này,” Ta không biết.“

“Người đời hay nói ái tình ái tình, ái tình là ảo tưởng vớ vẩn, mớ ngủ ban ngày như thế này.“ Nàng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Nhậm Hoài Tô,”Nữ nhân y vẽ ra trong lòng nào phải ta.”

Nhậm Hoài Tô gật đầu,”Tất nhiên đấy không phải là cô.”

Không hiểu vì sao, câu nói này của y khiến tâm tình nàng tốt hơn một chút, lại liếc xéo Nhậm Hoài Tô, nàng hỏi,”Ngươi muốn cưới ta, vậy ngươi yêu ta không?”

Nhậm Hoài Tô đáp,“Yêu.”

Nàng hiểu y, so với Hồng Thế Phương hiểu Lục Cô Quang thì Lục Cô Quang hiểu Nhậm Hoài Tô hơn nhiều lắm, nàng nheo mắt,”Vậy ngươi yêu chúng sinh không?”

“Ngã Phật từ bi, tất nhiên là yêu mến chúng sinh.”Ngữ điệu của y vẫn đều đều như vừa rồi, thần sắc bằng lặng.

Nàng hậm hực nói,”Ngươi đã hoàn tục, vậy Phật không còn là của ngươi nữa rồi, ngươi không yêu mến chúng sinh Phật tổ cũng chẳng trách tội.”

Y nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo, cái nhìn cực kỳ chân thành,”Thế nhân đều có bi khổ, bất luận có vào cửa Phật hay không, gặp chuyện bi khổ thì hành thiện, hành thiện tức đại ái.”

Nàng sầm mặt, trỏ cái thây dặt dẹo tính mạng như chỉ mành treo chuông của Hồng Thế Phương trên giường,”Vậy cái gã ốm sắp chết rồi, ngươi mau hành thiện cứu sống y cho ta.” Đại ái, đại ái, rõ là nực cười? Thi mị lại nói chuyện hành thiện, nói chuyện chúng sinh? Đợi đến khi ngươi mất đi lý trí, chúng sinh trên thế gian này đủ cho ngươi giết mấy lượt? Yêu mến chúng sinh? Yêu ta? Hoang đường!

Nhậm Hoài Tô lộ vẻ khó nghĩ,”Ta không thông y thuật, nhưng…” Y muốn nói bản thân không thông y thuật nhưng có quen ột vị danh y, tiêu luyện sư Đan Hà, các loại kỳ đan linh dược trong lò của người đó không chừng có thể trị khỏi tương tư.

Nhưng y chưa kịp nói hết câu, Lục Cô Quang đã vỗ tay kêu lên, “Ta nghĩ ra một cách, Vô Ái Hồn.” Mắt nàng long lanh, “Chỉ cần cho y nuốt Vô Ái Hồn, sau này sẽ quên sạch sành sanh mấy chuyện tình tình ái ái, không phải là xong chuyện hay sao?”

Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, từ tốn nói,“Vô Ái Hồn là độc, không phải thuốc.”

Còn nàng cười nhạt,”Nói không chừng hạ độc cho y quên sạch chuyện yêu đương, sau này Hồng gia sẽ có ngày ngóc đầu lên được.” Cô Quang lạnh lùng nhìn Nhậm Hoài Tô, cứ như thể y là ác đồ cản trở họ Hồng chấn hưng dòng tộc.
Nếu Nhậm Hoài Tô tinh ý như Cơ Nhị, không cần nhìn sắc mặt, nghe thanh âm đã biết chẳng qua Lục Cô Quang chỉ nổi hứng thú với việc “Hạ độc cái gã yêu đến sống không bằng chết này cả đời không biết thế nào là tình ái” mà thôi, không liên quan việc sau này Hồng gia có ngóc đầu lên được hay không.

Nhưng y không phải Cơ Nhị, chỉ lặp lại,”Vô Ái Hồn là độc, không phải thuốc.” Y thoáng im lặng rồi nói tiếp,”Tuy ta không thông y thuật, nhưng có quen người tinh thông thuật cứu người, ta sẽ xin thuốc cho Hồng thí chủ.” Sau đó lại nhìn Lục Cô Quang, nói rất nghiêm túc,”Cô không cần lo lắng.”

Nàng tức muốn chết, suýt nữa nghĩ con quái vật này cố y chống đối nàng! Giận quá nên nhất thời không biết phải bộc phát thế nào, thẫn ra hồi lâu mới đột ngột nổi trận lôi đình,”Vô Ái Hồn là kịch độc không phải thuốc, cho nên Hồng Thế Phương không uống được, vậy còn ta thì sao?” Nàng giận đến quên cả lựa lời, trỏ thẳng mặt Nhậm Hoài Tô mà mắng,”Ta thì sao? Ta thì có thể ăn ư? Sao ngươi không cản? Vì y là người còn ta không phải là người sao?”

Câu hỏi vuột khỏi miệng, đến tự nàng cũng sững người kinh ngạc.

Y cũng ngây ra, trong thoáng chốc nàng nhìn thấy trên gương mặt y một thần thái gần như là lúng túng, sau đó Nhậm Hoài Tô trả lời,”Đó là điều kiện để cô đồng ý làm vợ ta.”

“Ngươi biết đó là thuốc độc.”Nàng lạnh lùng nhìn y,”Ngay từ đầu ngươi đã biết đó là kịch độc vong tình vong ái, nhưng ngươi chưa từng hỏi ta muốn có nó để làm gi!”Cô Quang đột nhiên thấy tủi thân khủng khiếp, Nhậm Hoài Tô mang lỗi tày trời, nàng chỉ Hồng Thế Phương, “Hôm nay ngươi mới gặp lần đầu đã suy nghĩ cho y, không đành lòng để y nuốt thuốc độc, còn ta thì sao?” Nàng cười lạnh,”Sao ta chưa từng nghe người nói câu nào rằng Vô Ái Hồn là kịch độc, Cô Quang cô đừng dùng?”

Nhậm Hoài Tô khép hờ mi mắt, im lặng rất lâu, sau đó trả lời,”Cô Quang, dùng Vô Ái Hồn là tâm nguyện của cô.”

Nàng sững sờ.

Phải, nuốt Vô Ái Hồn, quên đi tình cảm, không biết yêu hận, không màng hoan hỉ bi thương, triệt để luân lạc thành quỷ, từ nay làm bạn cùng vạn quỷ… Hoặc hoá thân thành quỷ, hoặc kết liễu cuộc đời, đó là tâm nguyện của nàng.

Nàng chưa từng nói ra, nhưng Nhậm Hoài Tô đã biết.

“Đó không phải là tâm nguyện của ta!” Ngây ra một hồi, nàng quả quyết phủ nhận, nghiến răng nói,”Ngươi thấy ta làm bạn với quỷ, thấy ta không phải người, cho nên căn bản không quan tâm ta có dùng độc dược hay không! Cũng không quan tâm ta rốt cuộc có tình có nghĩa hay vô tâm vô tình! Phật tổ của ngươi dạy ngươi yêu mến chúng sinh, nhưng trong chúng sinh của ngươi vốn không hề có ta! Không có ta!” Nỗi tủi thân của nàng vuột ra khỏi miệng, chút tội ác của mình cũng quên hết, trong mắt nàng Nhậm Hoài Tô chính là kẻ đáng ghét như vậy!

Y sững người, nhắm mắt nghĩ ngợi rất lâu.

Sau đó gật đầu.

Nàng ngẩn người…

Nàng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nói xong những lời này, y không tìm cách an ủi nàng hứa hẹn rằng tuyệt đối không phải không quan tâm nàng, không phải cảm thấy nàng không là người, mà lại gật đầu!

Ý y là gì?

Ý y là… Y thực sự nghĩ nàng không phải người, thực sự không quan tâm nàng có dùng độc dược hay không, trong chúng sinh của y thực sự không có nàng?

Nàng thẫn thờ lui một bước, nhìn gương mặt như ánh bình minh của Nhậm Hoài Tô.

Y toàn thân thánh khí, áo trắng sáng ngời, vững chãi như núi.

Y không nói đùa.

Y chưa từng nói đùa.

Những quan tâm bảo vệ chu đáo ân cần quả nhiên đều là ảo giác, trong lòng quái vật này không có tình yêu, không biết thế nào là quan tâm, cũng vĩnh viễn không hiểu thế nào là thương tổn.

Là nàng quen được nuông chiều, được voi đòi tiên, tưởng có thể đòi hỏi thêm nhiều nữa.

Thật là ngu ngốc!

Nhậm Hoài Tô nhìn Lục Cô Quang chăm chăm.

Nàng đương nhiên không nằm trong chúng sinh, nàng là tội nhân.

Là tội nhân điềm trời chỉ dẫn, cần phải lấy làm vợ, rồi giết đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.