Yeruldelgger đi thẳng vào quán bar được trang trí bằng những lá cờ có hình thập ngoặc và ảnh chân dung Hitler. Ông xô đẩy rồi tảng lờ hai gã mặc quân phục đen của lính Waffen SS và đi thẳng tới chỗ nhân vật ông biết là chủ nơi này.
“Xin chào, Adolf!” ông buông lời.
– Heil Hitler! – tay kia tươi cười đáp với động tác chào kiểu Quốc xã rất kịch.
Yeruldelgger cho hắn một cái tát nên thân vang vọng khắp quán. Tay kia loạng choạng tại chỗ trước khi mất thăng bằng và ngã chổng kềnh trong đống ghế.
“Đế chế mới sẽ phải tạm thiếu mày một thời gian, führer trên răng dưới cát tút ạ!” vị cảnh sát trưởng chế nhạo trong lúc còng tay hắn không chút nể nang.
Đã nhiều năm nay, cảnh sát theo đội nhóm nhỏ công khai tuyên bố khuynh hướng Quốc xã này. Năm năm trước, gã tự xưng là Adolf Sói đã mua lại quán bar tọa lạc giữa trung tâm thành phố này và trang trí nó theo các màu sắc của Đế chế Thứ Ba. Từ đó, nơi này trở thành tụ điểm của đám người khó chịu, đồng thời cũng trở thành một điểm ghé chân bắt buộc của du khách tại Oulan-Bator mới. Chính phản ứng bất bình thái quá của một số du khách đã đánh động nhà chức trách, cũng như các bài báo đầy phẫn nộ xuất hiện trên báo chí phương Tây mà ban Văn hóa của sứ quán Mông Cổ tại nước ngoài báo cáo về ngày càng thường xuyên hơn. Nhưng trong luật Mông Cổ không có điều khoản nào cấm một nơi như nơi này tồn tại. Và nói thật lòng, Yeruldelgger, cũng như phần lớn người Mông Cổ, chẳng biết gì về những tội ác bọn Quốc xã đã gây ra tại châu Âu. Chính vì muốn cố gắng tìm hiểu sự phẫn nộ dữ dội của một số khách du lịch Pháp mà ông đã tới Trung tâm Văn hóa Pháp lần đầu tiên để tìm hiểu. Và cũng do những gì ông đã đọc và thấy mà gã đàn ông vừa bị ông còng tay không chút nương nhẹ khiến ông thấy buồn nôn.
“Làm sao chúng ta có thể lờ đi cuộc tàn sát sáu triệu người Do Thái chứ?” hồi đó ông đã phẫn nộ hỏi.
“Bởi vì đó không phải là lịch sử của chúng ta,” Solongo buồn bã đáp.
“Sáu triệu người chết, làm sao lại không phải là lịch sử của cả chúng ta được?”
“Hàng trăm triệu người chết trong lịch sử và nhiều người khác gần với lịch sử của chúng ta hơn. Lịch sử của người Do Thái không phải lịch sử của chúng ta. Toàn bộ cuộc chiến tranh của họ cũng không phải là của chúng ta!”
“Nhưng dù sao cũng là sáu triệu người bị tàn sát!”
“Em biết,” Solongo đã trả lời. “Em hiểu, và em không thanh minh gì cả. Em chỉ nói với anh là nếu chúng ta không biết gì về chuyện đó, thì bởi vì đó không phải là lịch sử của chúng ta. Lịch sử của chúng ta trong thời gian đó là cuộc tàn sát tăng sĩ, là việc phá hủy đền chùa, là việc cấm đoán ngôn ngữ của chúng ta. Có bao nhiêu người châu Âu biết những chuyện đó, Yeruldelgger? Và không nên trách cứ họ, vì đó cũng không phải lịch sử của họ.”
Khi đó vị cảnh sát trưởng đã ngầm tán thành lý lẽ của Solongo, cho dù ông luôn khó lòng tự thuyết phục bản thân rằng sáu triệu cái chết lại không phải là chuyện của tất cả mọi người. Cô bạn ông đã nói tiếp, mắt đẫm lệ, để giải thích với ông rằng giờ đây lịch sử của người Do Thái là mối quan hệ giữa họ với Palestine, và trong khoảng thời gian đó ba triệu người chết dưới chế độ Khmer Đỏ ở Campuchia và cả triệu người Tutsi bị đe dọa tại Rwanda trong vài tháng cũng không thực sự là một phần trong lịch sử của họ nữa.
Yeruldelgger thường xuyên rùng mình ớn lạnh trước ý nghĩ về thế giới ích kỷ và vô liêm sỉ này. Và bất chấp những lý lẽ của Solongo, hồi đó ông đã không thể nào thôi bận tâm tới cái ổ tân Quốc xã nhỏ bé này và nhanh chóng khám phá ra một nhóm thanh niên thiếu hiểu biết và vô học, mang tính dân tộc chủ nghĩa nhiều hơn phát xít, và với đám này thì Hitler, cũng giống như Thành Cát Tư Hãn đối với phương Tây, là một anh hùng ngoại quốc hơi tàn nhẫn song đã đem tới sự vĩ đại và lòng tự hào cho dân tộc mình. Adolf Sói không thấy ở Hitler một kẻ diệt chủng, cũng như người phương Tây không coi Thành Cát Tư Hãn là thủ phạm gây ra hàng triệu cái chết trong cuộc vây hãm Bagdad. Một kẻ độc tài mà vì y, trên suốt hàng trăm kilomet đường từ nơi y qua đời trong cuộc vây hãm Ninh Hạ cho tới nơi y được an táng, tất cả những ai bị bắt gặp đều bị giết với lý do những người này sẽ hạnh phúc và tự hào được phụng sự y ở thế giới bên kia! Kẻ đã phá hủy hai nghìn giáo đường Hồi giáo ở Ba Tư cùng vô vàn cuốn sách và bản thảo vô giá. Những gã tân Quốc xã kiểu Mông Cổ ngớ ngẩn này thậm chí còn chẳng chỉ ra được vị trí nước Đức trên quả địa cầu và tin chắc như đinh đóng cột rằng Hitler đã xây dựng nên một Đế chế nghìn năm cho đến giờ vẫn còn tồn tại thông qua thành công kinh tế của nước Đức hiện nay.
Yeruldelgger bắt đầu lo ngại về cái hạt nhân nho nhỏ này khi ông nhận thấy nhiều nhóm dân tộc chủ nghĩa đủ thể loại tới từ châu Âu hay các nước cộng hòa mới thành lập thuộc Nga ngày càng thường xuyên hơn chỉ với mục đích duy nhất là gặp đám này. Ông đã cảnh báo lên cấp trên, và không thành công. Mông Cổ phát hiện ngành du lịch như nguồn thu nhập thứ hai sau khai khoáng, và bởi thế sẽ không có chuyện làm xấu đi hình ảnh quốc gia. Quan điểm không chính thức của cấp trên là những trò nhố nhăng đó chỉ làm vài người nước ngoài khó chịu và chẳng có gì bất hợp pháp cả. Thế nên có thể mặc kệ chừng nào chúng chưa dẫn tới những vi phạm hay những tội được quy định trong luật pháp Mông Cổ. Yeruldelgger thậm chí còn nhận được lệnh từ Mickey Đại Bàng Xanh là không được điều tra về đám này. Theo anh ta, mọi hiện diện công khai của cảnh sát có thể bị nhìn nhận như phân biệt đối xử và khiêu khích. Thế nên làm vậy có thể gây ra tác dụng ngược, khiến đám người kia trở nên cực đoan hơn.
Nhưng hôm nay Yeruldelgger đang phải giải quyết hai người đàn ông Trung Quốc bị cắt mất bộ phận sinh dục, người thứ ba bị chọc cán chổi vào hậu môn, cùng hai cô gái Mông Cổ bị cạo trọc đầu. Tất cả đều bị giết và bị rạch hình ngôi sao Do Thái lên thi thể. Ông cho rằng lần này cấp trên sẽ buộc phải cho phép ông điều tra nhóm u mê đần độn tự xưng là Những Con Sói Xanh này. Vậy nên ông đã tự tổ chức cuộc thăm hỏi quán bar của chúng trước khi cấp trên đồng ý.
• • •
Yeruldelgger lệnh cho Oyun điệu Adolf vào phòng hỏi cung và bắt đầu tra hỏi mà không cho hắn biết lý do của cuộc thẩm vấn. Kỳ thực, ông chẳng có gì chống lại hắn. Không có gì liên quan đến hắn, dù gần hay xa, với vụ sát hại mấy người Trung Quốc và hai cô gái, ngoài chuyện hắn tham gia vào một nhóm Quốc xã và mấy ngôi sao Do Thái rạch trên thi thể các nạn nhân. Còn lâu mới là mối liên quan trực tiếp mà pháp luật đòi hỏi. Trong vụ án này, Yeruldelgger chỉ đang làm theo niềm tin về một tội ác phân biệt chủng tộc mang động cơ dân tộc chủ nghĩa, cũng như sự phẫn nộ với nhóm những kẻ ngu ngốc mà người ta đã ngăn cản ông động đến trong thời gian quá lâu này. Adolf là lựa chọn tốt nhất để nện một cú nên thân vào cái tổ của khuynh hướng Quốc xã. Và thêm nữa, nói cho cùng, cái gã tự coi mình là führer này cũng đủ ngốc nghếch để tự buộc chính hắn vào tội gì đó cho phép cảnh sát tạm giữ hắn trong thời gian tiến hành điều tra sâu hơn.
Vậy là Oyun được giao thẩm vấn hắn cùng với Chuluum, Adolf nhanh chóng tỏ ra huênh hoang và ngạo mạn, nhưng điều khiến cô gái trẻ thầm lo lắng chính là sự tự tin cô nhận thấy đằng sau những lời khoác lác của hắn. Gã này không hề sợ. Thoạt đầu, cô vốn nghĩ hắn không sợ cô với tư cách là nữ cảnh sát. Hoàn toàn đúng với tâm lý của những gã dân tộc chủ nghĩa này luôn bộc lộ bản chất của những gã đần độn hợm hĩnh với giới tính đàn ông của chúng. Nhưng dần dần, sau những câu hỏi và câu trả lời, Oyun hiểu ra điều khiến hắn không sợ chính là tình thế của hắn. Gã này không hề sợ việc mình bị cảnh sát công khai thô bạo bắt giữ không lý do. Khi người ta vô tội, họ sẽ phản đối. Gã này thì không. Thậm chí hắn còn có vẻ thích thú với việc bị bắt, và Oyun biết kiểu thái độ này. Đó là cách xử sự của kẻ ngu ngốc cùng cực, hoặc của các thủ phạm đang vờ vịt để chờ thời cơ, hoặc của những kẻ biết chúng không thể bị đụng đến.
“Tôi bị đưa đến đây vì vụ đánh nhau đó phải không?” đột nhiên Adolf hỏi khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
“Phải,” nữ thanh tra chớp cơ hội trả lời, với tất cả sự tự tin có được.
“Là vụ nào cơ?” Adolf khiêu khích.
“Anh biết quá rõ là vụ nào!” Oyun nói dối.
“À, vụ đó à! Gã Hàn Quốc tối hôm nọ chứ gì? Chính hắn đã gây chuyện trước!”
“Thế là thế nào, anh ta đã gây chuyện gì?”
“Thế này nhé, gã ngoại quốc đó bước vào quán bar của tôi để hỏi đường. Thế chẳng phải là khiêu khích hay sao hả?”
“Và đó là lý do để đánh anh ta sao?” Oyun làm ra vẻ phẫn nộ, cô vẫn chưa biết hắn đang nói về cuộc ẩu đả nào.
“Hắn là người Hàn Quốc, như thế là đủ lý do rồi!” Adolf buông thõng với giọng cương quyết.
“Còn người Trung Quốc, anh cũng từng hành hung họ rồi đúng không hả?” cô mạo hiểm.
“Đám người Trung Quốc à, chúng tôi tối nào chả nện chúng nhừ tử, lũ thối tha đó.”
“Tại sao?”
“Vì chúng là bọn Trung Quốc, vì chúng là những kẻ xâm lược, vì chúng cướp bóc tài nguyên của chúng ta, làm suy đồi truyền thống của chúng ta, và vì chúng giống như người của chế độ trước. Chừng đấy đã đủ làm lý do cho cô chưa? Hay cô còn muốn thêm gì nữa?”
“Thế ngày hôm kia, cụ thể là đêm hôm kia, anh cũng hành hung những người Trung Quốc đó phải không?”
“Hôm kia… hôm kia… tôi đã làm gì hôm kia nhỉ?”
Adolf do dự tỏ vẻ nghĩ ngợi.
“Á không, không phải hôm kia. Hôm kia tôi đã chơi một cô ả suốt đêm.”
“Thế à? Vậy ra vẫn có những cô nàng làm anh thấy hứng thú hả?”
“Đương nhiên!” gã Quốc xã nửa mùa đắc ý.
“Tôi lấy làm thắc mắc vì sao đấy,” Oyun châm chọc.
“Tụt váy cô xuống, cô sẽ hiểu vì sao!”
Bằng mu bàn tay, Chuluum tát cho hắn một cú trời giáng. Hắn lảo đảo trên ghế rồi bấu vội lấy bàn để không ngã lăn kềnh ra.
“Mày cần lịch sự với thanh tra đây và trả lời các câu hỏi của cô ấy. Cứ mỗi lần láo xược mày sẽ được ăn tát. Hiểu chưa?”
“Thì chính cô ta muốn biết mà,” gã Quốc xã nửa mùa huênh hoang.
Hắn chờ đợi một cái tát như trước, nhưng Chuluum lại tát hắn bằng tay kia. Lần này Adolf ngã nhào khỏi ghế và Chuluum nhìn thấy trong mắt hắn thứ anh ta muốn thấy: rất nhiều ngạc nhiên, và một chút sợ hãi. Chuluum cũng đã hiểu là sự tự tin của hắn trước tình thế hiện tại đúng là phiền phức, nhưng sức mạnh của gã này cũng chỉ dừng lại ở đó. Về mặt thể chất, gã khốn đã sợ. Hắn sợ bị nện. Và nếu hắn tham gia vào các cuộc ẩu đả như hắn thích nói, thì chắc chắn không phải là để xông lên hàng đầu. Đúng hơn hắn là loại người ra lệnh, để những kẻ khác đấm đá, rồi cuối cùng xông vào kết thúc khi nạn nhân đã lăn quay ra đất. Chuluum biết mình đã nắm được một điểm yếu của gã hề trước mặt. Oyun cũng đã hiểu điều đó. Cô tiếp tục cuộc thẩm vấn.
“Vậy ngày hôm kia anh đã ở cùng một cô gái.”
“Phải!” Adolf cấm cẳn.
“Vâng, thưa bà thanh tra!” Chuluum chỉnh lại, một bàn tay giơ lên, năm ngón tay xòe hẳn ra.
“Vâng, thưa bà thanh tra,” gã kia vừa trả lời vừa cố kìm cơn tức.
“Và tôi đoán là cô ấy có một cái tên, quý cô say mê những người hùng lãng mạn ấy.”
“Vâng, thưa bà thanh tra!” Adolf trả lời với một thoáng hài lòng trong giọng nói.
“Đừng giả vờ ngớ ngẩn, nói tên ra đi!” Chuluum ra lệnh trong lúc lại giơ bàn tay lên đe dọa.
“Tôi muốn ông ấy dừng đánh tôi!” Adolf quay sang phía Oyun yêu cầu.
Lòng bàn tay đang mở ra của Chuluum đập thẳng vào trán hắn và hắn đổ vật ra sau cùng với cái ghế đang ngồi.
“Quá muộn rồi!” viên cảnh sát lên tiếng trong lúc nhìn hắn nhổm dậy ngồi lại như cũ. “Và bây giờ mày cung cấp cái tên cho bà thanh tra. Và làm ơn hãy lịch sự cho!”
“Này, thỏa thuận trước đâu có thế này!” Adolf lẩm bẩm trong khi đứng dậy.
“Thôi lãi nhãi và trả lời câu hỏi đi!” Chuluum vừa gắt vừa cho hắn một cái tát nên thân nữa.
“Thỏa thuận trước không phải thế này!” Adolf nhắc lại.
“Câm mồm!” viên cảnh sát gắt lên và lại tát hắn.
“Cái gì không được thỏa thuận trước thế này?” Cô đồng nghiệp của anh ta hỏi, lo lắng vì thái độ thô bạo đó.
“Chúng ta cần gì quan tâm!” Chuluum vừa nói vừa tiếp tục nện Adolf. “Điều tôi muốn hắn nói cho chúng ta biết, đó là tên của cô gái, nếu cô ta thực sự tồn tại!”
“Thế nào?” Oyun sốt ruột.