“Mà nhân tiện, cô bé đã giữ cái này khá chặt trong nắm tay bé bỏng của mình,” Solongo vừa nói vừa đưa tay về phía Yeruldelgger.
Cô đã cùng quay lại sở cảnh sát và đi cùng lên tới tận cửa phòng làm việc của ông. Họ đứng nói chuyện ngoài hành lang. Solongo luôn khó lòng dứt khỏi người bạn của cô.
“Cái gì vậy?” ông hỏi trong khi cúi xuống để xem thứ đang nằm trên tay nữ bác sĩ pháp y, đựng trong một túi ni lông nhỏ trong suốt.
“Một chiếc răng khủng long bằng xương.”
“Một cái răng hay một cái xương?”
“Một chiếc răng giả đẽo từ mảnh xương thật.”
“Xương thật ư? Xương thật của con gì?”
“Một mảnh xương khủng long thật.”
Yeruldelgger quan sát một lúc mẩu xương nhỏ được đẽo nằm trên lòng bàn tay Solongo. Ông không thích chạm vào những thứ cổ xưa. Những thứ cổ xưa từ tận sáu mươi lăm triệu năm trước lại càng không. Ông có cảm tưởng là chúng chứa đầy tà khí. Solongo biết vậy và tận dụng tình thế.
“Anh muốn nó không?”
“Để làm gì?” ông vừa hỏi vừa bật lùi lại theo phản xạ.
“Để điều tra!” cô trả lời, giọng cố tạo ra vẻ hiển nhiên.
“Không. Đưa nó cho Oyun để cô ấy ghi lại làm tang vật. Em đã phát hiện được gì từ nó à?”
“Đất. Một thứ đất rất dễ nhận dạng. Vật này được khai quật ở vùng Vách đá Cháy. Căn cứ tình trạng thi thể cô bé, thì việc này xảy ra cách đây khoảng năm năm rồi.”
“Ôi!” vị cảnh sát trưởng thở dài như thể tất cả chuyện này lại tiếp tục làm phức tạp thêm cuộc sống của ông. “Vách đá Cháy nằm cách hiện trường vụ án của chúng ta hơn năm trăm kilomet. Vậy là sẽ phải tới đó điều tra! Ngoài ra còn gì nữa không?”
“Còn,” Solongo trả lời bằng giọng kém vui hơn. “Bộ xương của cô bé đã bị gãy nát hoàn toàn. Khung chậu bị vỡ, xương đùi và xương mác cũng thế. Xương sườn, xương đòn, xương vai, xương cánh tay bị gãy, đều ở cùng một bên, bên phải. Theo quan sát sự phân bố của các đường gãy, không phải cô bé bị ngã. Nó đã bị đâm phải.”
“Bởi cái gì? Em có ý tưởng nào không?”
“Em đã tìm thấy hai mảnh kính vỡ dày nhỏ cắm vào lớp bọc cao su trên bàn đạp của chiếc xe đạp. Nhìn sơ qua thì em đoán là mảnh đèn pha. Em không có phương tiện cũng như ngân hàng dữ liệu để tìm hiểu tới tận nhãn hiệu xe, nhưng em đã lấy mẫu mảnh vỡ gửi cho người quen của em tại BKA* ở Đức. Chúng em có một dạng quy tắc hợp tác.”
“Một dạng quy tắc ư, là gì vậy?” Yeruldelgger lo lắng hỏi, ông không hề biết đến thỏa thuận này.
“Người bạn của em làm việc tại đó. Em thu xếp vài chuyến du lịch dã ngoại cho cậu ta ở Altaï hay Khentii và đổi lại cậu ta cho phép em tiếp cận các trang thiết bị của họ.”
“Ái chà, đáng lẽ phải cử em làm giám đốc sở cảnh sát, Solongo ạ. Hãy làm chính trị đi, rồi em sẽ thành bộ trưởng, nếu không thì tay Sukhbataar hãnh tiến sẽ giành mất đấy!”
Nữ bác sĩ pháp y không trả lời, và Yeruldelgger đoán cô còn điều gì đó muốn nói với ông. Điều gì đó đang giày vò cô.
“Còn gì nữa à?”
“Em không dám nói với anh, việc này sẽ làm anh nổi cáu mất.”
“Xin em đấy, Solongo!”
“Thi thể được bảo quản khá tốt. Có thể nói là đã ít nhiều biến thành xác ướp. Em đã kiểm tra một phần ruột còn lại. Em thấy có đất trong đó. Cô bé đã nuốt đất trước khi chết. Có nghĩa là cô bé còn sống khi bị chôn. Khi đó cô bé bất tỉnh, em hy vọng thế, nhưng còn sống.”
Yeruldelgger lập tức nhớ lại cảnh ông tìm thấy thì thể bé nhỏ. Cách ông quỳ xuống để quan sát bên dưới cái bàn đạp, trong nấm mồ hoang bị những người du mục bới lên. Và khoảnh khắc ông nhìn thấy bàn tay bé nhỏ nhô lên khỏi lòng đất, chìa về phía ông. Như một lời kêu cứu, câm lặng và kinh hoàng.
Cơn phẫn nộ đột ngột bùng lên trong ông, và ông đập mạnh lòng bàn tay vào vách phòng làm việc. Tiếng động và cơn giận dữ trong cử chỉ này làm cả Solongo lẫn những người đang đi lại trong hành lang, những người xa lạ với thảm cảnh của cô bé tội nghiệp, giật nảy mình.