Yeruldelgger về tới khu trại vào đầu buổi sáng. Chiếc xe của ông chạy xuống triền dốc, xóc nẩy cho tới tận ven hồ, rồi sau đó đánh lái để leo lên đồi. Khi thấy cánh phụ nữ ngồi túm tụm ngoài hiên căn nhà gỗ đầu tiên, ông dừng xe đi bộ tới bên họ. Mấy người phụ nữ dõi theo thân hình lực lưỡng của ông leo dốc lên chỗ họ bằng những bước chân nặng nề. Colette đã gia nhập cùng ba người phụ nữ nấu bếp. Họ đã bày ra ngoài hiên một cái bàn giản dị đẹp đẽ cho bữa sáng. Một giỏ bánh mì mới nướng, ruột bánh vàng ươm, được cắt thành từng khoanh to bằng bàn tay. Hai lọ to đựng mứt việt quất gần như có màu đen và rất ngấu đường. Một bát rau trộn kem đặc quánh với sữa bò yak được đánh vào buổi sáng, trong đó chiếc thìa gỗ được cắm nằm thẳng đứng. Một ấm trà bơ muối bốc hơi nghi ngút. Yeruldelgger im lặng bước lên mấy bậc cấp của hàng hiên rồi ngồi vào bàn. Một trong hai cô gái trẻ làm bếp lập tức đẩy giỏ bánh mì về phía ông, trong khi bà lão đứng dậy rót trà. Ông hân hoan cảm nhận vị trà nóng bỏng trên môi với hàng nghìn ký ức thời thơ ấu. Khi ông đặt tách xuống, bà lão áp một bàn tay lên bàn tay ông.
“Ổn cả chứ?” bà hỏi như thể sự hiện diện của ông vốn đã trả lời cho câu hỏi rồi.
“Ổn cả…,” ông vừa nói vừa quay sang bà lão,. “tôi đã làm những gì bà muốn. Giờ thì bà có thể làm những gì bà muốn với cuộc đời mình.”
“Hắn có phải chịu đau đớn nhiều không?”
“Có lẽ hắn vẫn còn đang đau đớn…”
“Hắn chưa chết sao?” bà lão nổi nóng.
“Bà yên tâm, nếu còn chưa chết, hắn hẳn đang cầu mong được chết đi. Chúng ta không nói về chuyện đó nữa, được không. Bây giờ bà đã tự do, và nơi này thuộc về bà. Hãy làm gì đó đẹp đẽ với nó để xóa đi tất cả những điều bất hạnh này. Và cầu nguyện cho linh hồn tôi, cũng như cho những gì tôi đã làm cho bà.”
“Nghe này, tôi muốn…”
“Bà hãy cầu nguyện cho linh hồn tôi, thế thôi.”
Họ ăn sáng không nói một lời. Những người phụ nữ ở khu trại trìu mến đưa mắt nhìn phong cảnh xung quanh, như khi ta nhẹ nhàng đưa lưỡi cọ vào cái lỗ nơi một cái răng đã bị nhổ đi và đang đau nhức. Một cơn đau vẫn hiện hữu, song đã không còn như cũ. Đó là một cơn đau mà người ta biết sẽ lắng dịu rồi biến mất. Vẫn đau, nhưng là cơn đau bình phục.
Một lát sau, Yeruldelgger đi lên chỗ căn lều của ông. Đám Hàn Quốc đã rời đi. Từ lần ghé qua của chúng chỉ còn lại một cái hố to đầy than hồng dưới lớp tro. Mấy người phụ nữ hẳn đã coi việc dọn dẹp và ném hết các vỏ chai cũng dấu vết khác mà đám người này để lại là một bổn phận danh dự. Ông bước vào lều, không hề để mắt tới Adolf vẫn bị trói gô cả chân lẫn tay. Ông thấy đống hộ chiếu để trên cái bàn nhỏ liền cầm ra ném vào đống than.
“Ông có quyền làm việc này sao?” Colette, lúc đó đã đi theo ông, lên tiếng hỏi.
“Không,” Yeruldelgger đáp. “Tôi chỉ muốn gây thêm chút rắc rối cho chúng. Cho đám đó và Đại sứ quán của họ. Để toàn bộ chuyện thối tha này bị phát giác và bại lộ.”
Rồi ông gọi nhiều cuộc điện thoại. Một để yêu cầu Solongo tới đây cùng một nhóm pháp y để thu thập hài cốt bố mẹ cô bé nọ. Một cuộc gọi khác cho Billy để nhắc nhở cậu ta xử lý gã em trai Gấu và yêu cầu cậu ta đi cùng Solongo. Tất cả những cuộc gọi còn lại, ông thực hiện để cố tìm hiểu xem Saraa đã đi đâu, như ông vẫn làm mỗi khi có thể từ lúc một lần nữa lại bặt tin con gái.
Yeruldelgger lặng lẽ dành phần còn lại của ngày để tận hưởng khu trại. Để quan sát những người phụ nữ đầy biết ơn đang làm bếp, để đi xuống tận hồ nước làm gợn lên đám sóng dài long lanh, để đi tới tận bờ sông ngắm nhìn những con cá hồi lang thang đột nhiên căng mình lao vút đi như một mũi tên bạc. Để ngắm nhìn tất cả quang cảnh nơi này, đồng cỏ dốc, khu rừng, để rồi đột nhiên nhận ra ông đang có mặt ở đúng bối cảnh trong cơn ác mộng của mình. Ông thấy khó lòng tin nổi là mọi thứ lại diễn ra như thế, đúng như ông đã hình dung trong vô thức. Cô bé con chỉ có một mình vì một kẻ đê tiện đã cưỡng dâm mẹ cô bé và giết bố cô bé chỉ để thỏa mãn thú tính của hắn. Gã Hàn Quốc tự cao tự đại lắm tiền đã vô tình giết chết cô bé trong một vụ tai nạn. Một gã cảnh sát tham vọng và thối nát đã tìm cách xóa dấu vết bằng cách phái một kẻ ngu ngốc mang cô bé đi chôn càng xa càng tốt. Và như thể tình cờ, cũng chính gã ngu ngốc đó đã bị một tên khốn khác thao túng để tham gia vào vụ sát hại ba người Trung Quốc…
Yeruldelgger đã có trong tay cái nhìn toàn cảnh về vụ tai nạn cũng như hai chuỗi tội ác. Ông đã phát giác ra mối liên hệ giữa tất cả những biến cố ghê rợn này. Một gã cảnh sát thối nát đã chết, gã còn lại ngồi sau song sắt, ông đã trói gô một kẻ ngu ngốc trong lều mình, và cũng đã trừng phạt kẻ sát hại bố mẹ cô bé. Từ cơn ác mộng của mình, ông đã nhận diện ra bầy hươu, lũ sói, những con cá chép, con gấu, giờ ông chỉ còn phải tóm cổ gã chăn cừu. Kẻ đã khiến hai tay cảnh sát tha hóa can dự vào hai vụ án. Kẻ đã khiến gã ngu ngốc tham dự vào hai tội ác. Kẻ mà, ngoài hai vụ việc này, đã tìm cách giết con gái ông để đẩy ông xa khỏi cuộc điều tra như hắn đã làm năm năm trước. Kẻ vì hắn Oyun đã phải nhận một viên đạn trúng tim. Một kẻ đã quan hệ với đám Hàn Quốc và qua lại với những người Trung Quốc, đã mua chuộc làm tha hóa cảnh sát và thao túng nhóm dân tộc chủ nghĩa. Một kẻ biết rõ tình yêu đến điên cuồng ông dành cho Kushi và Saraa. Tất nhiên Yeruldelgger biết ai là tay chăn cừu trong con ác mộng của ông! Phần vô thức trong ông đã biết điều đó từ đầu, và đã phải cần đến từng ấy kinh hoàng, từng ấy bất hạnh để trí óc ông cuối cũng chịu chấp nhận!
• • •
“Một Tugrik cho những giấc mơ của anh!” Solongo nói.
Yeruldelgger đang nằm ngửa duỗi dài trên cỏ, ánh mắt nhìn hút lên các đám mây. Ông quay đầu sang và thấy cô đứng cách mình hai mét. Cô nhìn ông, đứng nổi bật trên nền trời mênh mông, và trái tim thấy vỡ lẽ ra rằng gần đây ông đã cho phép mình được yêu. Ông cũng tự nhủ cô xứng đáng được như thế và hít căng lồng ngực thứ không khí vô tận của đất nước vĩ đại nơi ông thuộc về trước khi trả lời cô trong hơi thở ra thật sâu.
“Anh không mơ!”
“Em biết,” cô vừa nói vừa ngồi xuống cỏ bên cạnh ông,. “anh đang đặt tên cho các đám mây!”
“Anh không biết điều gì kìm anh lại không cho anh lột hết những gì em đang mặc ra để ôm em trần truồng cùng lăn xuống tận hồ rồi làm tình với em trong làn nước lạnh.”
“Có lẽ là việc có chừng một chục cảnh sát đang từ trên kia quan sát chúng ta và chờ lệnh anh!”
Yeruldelgger ngửa đầu ra sau và thấy chừng một chục cảnh sát đang treo người trên đôi chân bám vào một bầu trời bằng cây cỏ màu xanh lục phía trên một không gian trống trải màu xanh lam. Ông bật rủa, nhỏm người lên để ngồi dậy, đưa hai lòng bàn tay hộ pháp lên xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi, rồi nắm lấy bàn tay Solongo chìa ra để giúp ông đứng lên.
“Vậy là có vẻ anh chia sẻ căn lều của mình với một người sống chung nữa à?” cô hỏi trong khi leo ngược lên phía khu trại.
“Không, bọn anh đã chia sẻ một cuộc cắm trại theo phong cách hoang dã, nửa trong ô tô, nửa dưới trời sao.”
“Dù thế nào đi nữa, sau đêm nay, anh sẽ không còn cần tới người ở cùng nữa đâu, dù là cho công việc!”
“Thôi nào, đó là một cô gái đáng mến. Anh đã đưa cô ấy lánh đi vì cô ấy đã giúp anh tóm được Chuluum, và anh muốn bảo vệ cô ấy.”
“Em biết, em đùa thôi mà. Cô ấy tên là gì nhỉ?”
“Cô ấy tên là… cô ấy xưng tên là Colette, nhưng kỳ thực anh không biết tên thật cô ấy là gì nữa!”
“Yeruldelgger, hoặc anh đã thực sự thô lỗ với cô ta, hoặc anh là một kẻ dối trá đáng ngưỡng mộ với em! Anh thực sự không biết tên cô gái sao?”
“Có lẽ anh đã đọc qua tên cô ấy trong hồ sơ, nhưng quên mất và cũng chẳng hỏi lại cô ấy. Anh nghĩ trước nhất vì anh là một gã đàn ông mệt nhoài.”
“Vừa đúng lúc: tất cả chuyện này đã kết thúc rồi, phải không nào? Vài mảnh ghép nho nhỏ nữa cần thu thập ở chỗ này chỗ kia, nhưng anh có thể để Billy và nhóm điều tra mới của cậu ta phụ trách chuyện đó vào lúc này, anh không nghĩ vậy sao?”
“Không, chưa đâu. Anh cần Erdenbat, và không ai khác ngoài anh có thể tới đó.”
“Erdenbat? Lần cuối cùng anh tới bắt ông ta, một tay cảnh sát tha hóa đã thiếu chút nữa thủ tiêu anh bằng phát đạn vào gáy!”
“Phải, nhưng mọi thứ đã thay đổi. Từ đó đến giờ, anh đã biết lão trực tiếp chịu trách nhiệm về cái chết của Kushi cũng như mưu toan sát hại Saraa.”
“Em tin anh, nhưng điều này không làm thay đổi gì những nguy hiểm anh sẽ gặp phải nếu tới bắt ông ta.”
“Điều đã thay đổi, Solongo, đó là lần này anh không tới để bắt lão…”
Họ im lặng đi tiếp cho tới khu trại. Khi hai người đang đi về phía căn lều, Yeruldelgger thấy Colette từ trong lều đi ra, cầm theo mấy món đồ của cô.
“Cô đi đâu vậy?” ông ngạc nhiên hỏi, nhìn cô gái thì ít mà chủ yếu là nhìn Solongo, cô nhún vai nhướng mày ra hiệu với ông là cô không có liên quan gì trong chuyện này.
“Bà cụ đã dành cho em căn nhà gỗ gần hồ nước trong vài ngày, cô gái đáp.” Như thế hai người sẽ được riêng tư hơn!
“Chuyện đó rõ vậy sao?” Yeruldelgger ngạc nhiên.
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện chúng tôi là một cặp ấy?”
“Chuyện đó đã rõ cả khi chị ấy không có mặt ở đây rồi!” Colette đáp và dịu dàng mỉm cười với ông. “Thực ra, cho dù chuyện này không làm ông quan tâm mấy, tên thật của em là Altantsetseg. Nghĩa là trong cuộc sống thực, vì khi hành nghề thì ông biết tên em là Colette theo kiểu Pháp rồi.”
“Hoa Vàng ư? Hợp với em đấy!”
“Chuluum có nói với em trong một tối tâm sự là ông nói được một chút tiếng Pháp. Có thể ông biết Colette nghĩa là gì trong tiếng Pháp chăng?”
“Không,” Yeruldelgger giải thích. “Ở đó những cái tên của họ không có nghĩa.”
“Không thể nào,” Altantsetseg thất vọng khăng khăng,. “cái tên này nhất định phải nói lên điều gì đó chứ!”
“À có đấy, em nói đúng,” ông chữa lại khi nhớ tới tên một cuốn tiểu thuyết trong thư viện của Trung tâm Văn hóa Pháp. “Cái tên đó có nghĩa là cây lúa mì non.”
Niềm hân hoan đầy tự hào rạng rỡ trên khuôn mặt cô gái trẻ cho phép ông tha thứ bản thân về lời nói dối nho nhỏ của mình.
Buổi chiều đã gần tàn. Yeruldelgger gọi Solongo và Billy vào trong lều để điểm lại tình hình. Ông kể cho họ về khám phá ghê rợn của mình trong rừng, cũng như mối liên quan giữa vụ sát hại bố mẹ cô bé với hai vụ án kia. Hiện tại họ đã có hồ sơ hoàn chỉnh về chiếc xe, địa điểm xảy ra vụ cưỡng dâm và giết người, quá trình vận chuyển xác nạn nhân vào rừng, gã em trai đồng lõa của hung thủ, đồng thời là kẻ đã tháo dỡ nội thất chiếc xe ra rồi mang nó xuống bán tại Oulan-Bator, tay Kazak đã mua chiếc xe, bán lại nó cho Khüan, kẻ sau đó lại bán nó cho ông lão buôn bán sắt vụn ở Altanbulag. Họ cũng có những bằng chứng vật chất thu được tại nhà em trai Gấu, cũng như bằng chứng vật chất di truyền tìm thấy trên phần xác xe đã thoát khỏi vụ hỏa hoạn ở chỗ ông lão buôn bán sắt vụn.
Về cái chết của cô bé, họ đã có lời chứng của Chuluum chống lại Mickey, những bức ảnh Mickey chụp vói Park Kim Lee, các bằng chứng vật chất về mối liên hệ giữa chiếc mô tô bốn bánh gây tai nạn với tay Hàn Quốc, và họ có trong tay gã Adolf trứ danh, đang bị trói gô trong xó, kẻ đã chôn sống cô bé tội nghiệp trong khi tưởng đứa trẻ đã chết, và gã có thể giúp họ thiết lập mối liên hệ với Erdenbat.
Cuối cùng, về vụ sát hại mấy người Trung Quốc, họ đã có danh tính và nghề nghiệp các nạn nhân, họ có Adolf cũng đám Quốc xã nửa mùa của gã, đám này rốt cuộc sẽ phải thú nhận việc chúng tham gia ngụy tạo hiện trường một vụ tội ác phân biệt chủng tộc và tình dục. Họ còn thiếu mối liên hệ trực tiếp với Chuluum, nhưng không ai nghi ngờ chuyện hắn chính là kẻ tổ chức vụ thảm sát, và rất có thể là tay súng chuyên nghiệp đã bắn hạ ba người Trung Quốc trước khi để xác họ lại cho cơn cuồng loạn căm hận của nhóm Adolf. Những lời tiết lộ từ Colette không đủ chính xác để thiết lập mối liên hệ này, song chắc chắn đã đủ tin cậy để bắt đầu điều tra về hắn. Dù thế nào đi nữa, cho dù bộ mặt thật của Mickey chẳng mấy chốc nữa sẽ xuất hiện trong quá trình điều tra, Chuluum vẫn là một gã cảnh sát đã sát hại đồng nghiệp đang nằm trong tay cảnh sát, và hắn sẽ phải mở miệng.
Yeruldelgger cũng tóm tắt những gì ông điều tra được về mối liên hệ giữa vụ mưu sát Saraa và vụ sát hại Kushi năm năm trước với hai vụ án trên. Và tất nhiên cả vai trò của Erdenbat mà nhiều manh mối chỉ ra chính lão là kẻ đạo diễn tất cả, song họ lại không thể có được bằng chứng vật chất trực tiếp chống lại lão.
“Solongo, em có mang hạt cườm mà em kể với anh theo chứ?”
“Nó đây,” cô vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một túi ni lông nhỏ đã niêm phong và đưa cho Yeruldelgger.
Ông dùng ngón tay cầm cái túi lên rồi giơ nó lên ngang tầm mắt để nhìn rõ hơn. Hạt cườm hình cầu hoàn hảo, màu sắc có độ sâu và độ đậm đáng chú ý.
“Đây là cái gì vậy?”
“Neoclymium. Một nguyên tố đất hiếm…”
“Neodymium,” Yeruldelgger vừa thì thầm vừa nhìn chằm chằm hạt cườm. “Anh sẽ giữ lại!”
Ông cho cái túi ni lông nhỏ được niêm phong vào túi rồi chuyển sang chuyện khác nhưng cả Solongo lẫn Billy đều không dám nhắc nhở ông rằng đây là một bằng chứng tin cậy trong vụ sát hại Kushi.
“Đã quá muộn để vào rừng thu nhặt hài cốt. Sáng mai cũng không được đi quá sớm. Đó là giờ ưa thích của lũ gấu. Tôi khuyên mọi người nên vào rừng vào cuối buổi sáng, vừa đi vừa khua khoắng thật ầm ĩ và tìm lấy một hai thợ săn người vùng này đi cùng. Ở quanh đây, mọi người đều ít nhiều có săn bắn trộm cả. Từ bìa rừng, đường đi được đánh dấu bằng một cành cây bị bẻ gãy nửa chừng sau khoảng hai mươi bước chân. Ngược lại, tôi muốn báo trước với mọi người: lũ gấu có nguy cơ đã bị kích động ít nhiều vì bữa ăn cuối cùng của chúng. Vào giờ này, hẳn chúng đã ngấu nghiến một nửa kẻ đã cưỡng dâm và sát hại bố mẹ cô bé. Những gì còn lại của hắn chắc sẽ không được đẹp mắt cho lắm.”
Ông lần lượt nhìn thẳng vào mắt họ để không còn chút hiểu nhầm nào về những gì ông vừa ám chỉ.
“Billy, tôi để cậu thực hiện toàn bộ phần công việc tư pháp và cảnh sát. Solongo, em phụ trách phần khoa học. Hai người đã làm việc rất tốt cùng nhau, hãy tiếp tục, chúng ta đã gần tới đích rồi. Ngày mai, từ sáng sớm, tôi sẽ lên đường đi Terelj. Đã đến lúc bắt Erdenbat trả giá cho Kushi.”
“À, vừa hay, về Erdenbat,” Billy chen ngang,. “tôi đã thiết lập mạng lưới người cung cấp tin để cố gắng tìm kiếm Saraa. Hai trong số họ cho hay cô ấy đang ở chỗ ông ta…”
“Ở trang trại à?”
“Những nguồn tin đó không nói chính xác. Họ chỉ nói ‘ở chỗ Erdenbat’.”
“Vậy thì càng thêm lý do để tôi tôi đó.”
“Ông có muốn ai đó hỗ trợ không?”
“Không. Đây là chuyện giữa lão và tôi. Đã từ lâu rồi, quá lâu rồi…”