Công Lý Thảo Nguyên

51 …khi tất cả mọi người đều cần đến chú?



Khi đi qua bức tường nhỏ ở lối ra khỏi Sanzai, Yeruldelgger đã nghĩ đó là ánh chớp của một cơn dông không mưa sau những ngọn thông rụng lá. Trong vài giây, vụ nổ làm phủ lên kính chắn gió của xe ông một lớp bụi mỏng mờ đục màu vàng. Khi đường nét của cảnh vật hai bên con đường đã hiện ra trở lại trong đêm, ông hiểu ra quầng sáng bùng lên trên đỉnh ngọn đồi không phải là cơn dông. Đó là một vụ nổ. Trong một khoảnh khắc lơ đãng bởi quầng sáng khiến ông tò mò, Yeruldelgger đột nhiên thấy một chiếc xe đang đỗ ở giữa đường đằng trước mình. Ông đoán đó cũng lại là một người đi đường ngạc nhiên về vụ nổ. Ông chạy chậm lại và nhìn thấy hình dáng người lái xe đang đứng gần chiếc xe. Ông lập tức cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. Người đó đã để các đèn pha lớn của chiếc xe bật sáng. Trong luồng sáng, Yeruldelgger nhận ra một chiếc mô tô, hay thứ gì đó giống như vậy. Đột nhiên, một cái bóng kỳ dị xuất hiện từ bóng tối và xô vào người đàn ông, làm người này loạng choạng né sang bên. Trong cùng khoảnh khắc đó, Yeruldelgger nhận ra hình thù một khẩu súng trong bàn tay người đàn ông, và thấy một thân người đổ vật dựa vào chiếc mô tô. Nhưng cái bóng kỳ dị vừa nhảy bật lên đã hiện ra trong luồng sáng đèn pha xe của ông và lao thẳng về phía ông.

Ông chỉ vừa kịp có thời gian đánh lái thật gấp để tránh Gantulga đang cuống cuồng trên chiếc xe đạp cũ không phanh của cậu nhóc, mấy cục bó bột và đôi nạng vung vẩy loạn xạ. Một chiếc nạng đập vỡ gương chiếu hậu bên trái, và cái thân người kỳ dị bay bổng qua nóc ô tô trong cú ngã như màn nhào lộn ngoạn mục. Qua gương chiếu hậu, Yeruldelgger thấy cậu nhóc bị nuốt chửng trong màn đêm đang đỏ quạch lên vì ánh đèn xe khi ông phanh lại. Ông lập tức chạy tới giúp và tìm thấy cậu nhóc nằm ngửa trong một rãnh do vết bánh xe tạo ra cách đó hai mươi mét.

“Gantulgal Gantulga! Không sao chứ?”

“Oyun, hắn đã giết chị Oyun!”

“Cái gì? Cháu nói sao cơ?” Yeruldelgger vừa nói vừa quay về phía thân người nằm trước chiếc mô tô. “Đó là Oyun sao?”

“Vâng! Gã đó đã giết chị ấy. Gã đi ô tô đó, hắn đã bắn chị ấy!”

Yeruldelgger quay đầu lại, vừa kịp thấy chiếc ô tô kia biến mất trong màn đêm.

“Đừng cựa quậy! Nhất định không được cựa quậy, chú sẽ quay lại lo cho cháu. Đừng có nhúc nhích phân nào đấy, nghe chưa?”

Ông chạy tới chỗ thân hình nữ thanh tra trẻ. Khi phát hiện ra khuôn mặt sưng vù méo mó của cô, ông cố kìm mình không ứa nước mắt để giữ được tỉnh táo. Cô gái bất tỉnh, bị trúng đạn vào giữa ngực với một vết thương không chảy nhiều máu. Ông cố nhớ lại xem đây có phải là một dấu hiệu tốt hay không, rồi quyết định không bận tâm tới chuyện đó. Ông thử kiểm tra mạch ở cổ tay, nhưng không thấy. Ông lại tìm mạch ở động mạch cảnh, và cũng không thấy. Ông vẫn kiên quyết tìm cho được một động mạch nào đó có chút lưu thông máu, và cuối cùng cũng tìm thấy một mạch đập yếu ớt.

“Chị ấy chết rồi ạ?” Gantulga hỏi đằng sau lưng ông.

“Chú đã bảo cháu không được nhúc nhích rồi cơ mà! Không gãy gì chứ?”

“Có ạ, một mảng bột và một cái nạng. Chị ấy chết rồi sao?”

“Không, cô ấy vẫn còn sống. Nhanh lên, giúp chú nào, chúng ta mang cô ấy đi. Cháu sẽ kể cho chú nghe những gì đã xảy ra.”

“Có nguy cơ là sẽ dài đấy ạ,” Gantulga thở dài trong lúc cố hết sức giúp Yeruldelgger đặt Oyun nằm xuống băng ghế sau trong xe của ông.

“Vừa hay, chúng ta sẽ phải chạy xe ít nhất một giờ trên đường.”

“Chú nghĩ chị ấy có cầm cự được không? Chúng ta không thể dừng lại ở đâu đó gần hơn được ạ? Ở đâu đó, một phòng khám, hay chỗ nào đó kiểu như thế?”

“Không, chúng ta đưa cô ấy tới bệnh viện của Solongo. Bây giờ chú chỉ còn tin vào cô ấy nữa mà thôi.”

“Chị ấy bị nặng lắm phải không ạ?”

“Chú không biết gì cả. Cô ấy bị trúng một phát đạn vào vùng tim, nhưng còn sống và không chảy máu nhiều.”

“Đó không phải là dấu hiệu tốt sao ạ?”

“Chú không biết gì hết. Chẳng biết quái gì hết!”

Cậu nhóc khó nhọc chui vào xe ở phía ghế cạnh lái, với mấy chỗ bó bột đã vỡ, còn đôi nạng thì cong queo. Thậm chí trước khi cậu nhóc kịp đóng hẳn cửa xe, Yeruldelgger đã đánh xe lách giữa hai cái rãnh sâu trong bóng tối rồi quay đầu xe chạy xuống phía Sanzai.

“Cháu trông thấy kẻ bắn Oyun chứ?”

“Không ạ, cháu xin lỗi, cháu lúc đó đang mải kiểm soát cái xe đạp chó đẻ đấy.”

“Này! Nói năng cho cẩn thận khi nói với chú đấy, hiểu chưa?”

“Chú biết hắn là ai không?”

“Ai?”

“Kẻ đã bắn chị ấy?”

“Theo cháu, nếu chú biết thì chú có hỏi cháu không hả?”

“Ai mà biết được! Để có xác nhận tận mắt chẳng hạn.”

“Xác nhận tận mắt à? Cháu tìm đâu ra mấy thứ đó vậy hả?”

“À thì, những nhân chứng tận mắt, đó luôn là thứ người ta tìm trong các series truyền hình về cảnh sát, không phải sao ạ?”

“Chúng ta không phải đang ở trên truyền hình, cậu nhóc. Chúng ta đang ở trong thực tế. Trong thực tế khốn kiếp!” Yeruldelgger bật rủa, rồi lập tức nhìn sang Gantulga ở bên cạnh. “Chú biết, đừng nói gì hết, đừng có nói gì cả. Chú là chú, còn cháu là cháu. Và chú nói những gì chú muốn, còn cháu thì không!”

“Cháu có nói gì đâu!” cậu nhóc bực mình.

“Không, nhưng cháu sắp!”

“Vậy là chúng ta không biết ai đã bắn Oyun.”

“Không, và chúng ta cũng không có nhiều manh mối để tìm hắn. Hắn lái một chiếc xe Đức. Một chiếc Mercedes nếu chú nhìn đúng, nhưng chú thậm chí còn không có phản xạ xem biển số xe. Quả thực là chúng ta chẳng có gì nhiều…”

“Thế còn cái này, chú nghĩ nó có thể giúp chúng ta không?”

Yeruldelgger ngạc nhiên đưa mắt nhìn bàn tay trống không Gantulga chìa về phía mình. Ông sắp sửa chẳng thấy chuyện này có gì tức cười thì cậu nhóc, lắc lắc chỗ bó bột của mình làm thứ gì đó lăn từ bên trong ra lòng bàn tay. Đó là một vỏ đạn, có vẻ là cỡ 9 li…

“Cháu tìm thấy nó ở đâu?”

“Sau lưng chú một quãng, dưới đất, lúc chú tìm mạch của Oyun.”

“Đây là vỏ viên đạn gã đó đã bắn vào cô ấy hả?”

“Còn có thể là thứ gì khác nữa, chú có thấy bài tập bắn đĩa hay hội chợ nào không?”

“Này, bớt tinh tướng đi một chút, cậu nhóc, hiểu chưa hả? Đừng có nói thế với chú. Cháu trả lời những gì chú hỏi và đừng có bình phẩm, đồng ý chứ?”

“Rõ, thưa sếp. Đây chắc chắn là vỏ viên đạn mà gã đó đã bắn vào chị Oyun, thưa sếp!” Gantulga ngoạc mồm ra theo kiểu lính hải quân.

Yeruldelgger cố kìm không bật cười trước vẻ chắc chắn của cậu nhóc. Anh bạn nhỏ này quả là đáng ngưỡng mộ.

“Đây là một bằng chứng rất tốt, công sự, chú hy vọng chúng ta có thể tìm hiểu được gì đó từ nó!” ông khen ngợi bằng giọng của các người hùng Mỹ.

“Cháu đã dùng một viên sỏi để đẩy nó nhét vào trong chỗ bó bột. Mồ hôi của cháu chắc đã làm tạp nhiễm những dấu vết ADN có thể có của kẻ đã bắn nó, nhưng vết vân tay thì không.”

Yeruldelgger quay sang cậu nhóc và không giấu nổi ngạc nhiên. Cậu nhóc này, đất nước này, và thậm chí cả thế giới chưa bao giờ thôi khiến ông ngạc nhiên. Vậy là bây giờ trên khắp thế giới, cho tới tận đất nước của thảo nguyên và những cánh rừng rải rác các mái lều quê hương ông, ai cũng nói năng như cảnh sát khoa học hình sự ở Las Vegas hay Miami vậy.

Rồi im lặng ngự trị trong xe, và cả hai người, mắt rưng rưng, chỉ còn nghĩ tới Oyun đang nằm bất động trên băng ghế sau. Sau một hồi lâu im lặng, Yeruldelgger bảo Gantulga kể cho ông nghe những gì đã xảy ra. Cậu nhóc kể lại cho ông tất cả thật chi tiết, giọng nói bề ngoài dường như vô cảm, như thể cậu đang náu mình sau một bản tường thuật các biến cố thực tế để không bị khuất phục trước ký ức kinh hoàng, nhất là về những gì cô gái trẻ đã phải chịu đựng. Yeruldelgger lắng nghe nhưng không rời mắt khỏi con đường đang hiện ra từ bóng tối hư vô trong quãng sáng đèn pha. Chỉ có hai hàm răng nghiến chặt lại theo mỗi chi tiết bạo lực để lộ cơn phẫn nộ của ông.

“Chú đoán kẻ bắn chị Oyun trên đường chính là ông chủ chúng chờ đợi!” ông nói, và ngạc nhiên thấy mình đang trò chuyện với cậu nhóc như với một cộng sự thực thụ.

“Cháu cũng đoán vậy,” cậu nhóc xác nhận.

“Cháu chắc là không thể nhận ra hắn chú?”

“Không, hắn đứng ngược luồng sáng đèn pha xe.”

“Nếu cháu nhớ lại được một chi tiết nào đó, cháu…”

“Tất nhiên là cháu sẽ nói với chú!” Gantulga đột ngột gắt lên. “Chú đang nghĩ gì nữa đây! Chú coi cháu là đứa thế nào chứ! Chúng ta đang nói về chị Oyun đấy! Gã đó đã bắn giữa ngực chị ấy, chú không tin là cháu cũng muốn bắn hắn hay sao?”

Yeruldelgger đạp mạnh phanh và chiếc xe quay ngang trượt đi một quãng dài trong khi ông cố hết sức kiểm soát tay lái.

“Này, bình tĩnh lại nào, Gantulga. Chú không hề nghi ngờ cháu dù chỉ một giây, cháu hiểu chứ? Chú không biết nhiều cảnh sát dày dạn kinh nghiệm lại có thể xử sự cừ như cháu ở trên kia, vì thế bây giờ đừng suy sụp, được chứ? Hậu quả của toàn bộ chuyện này sẽ còn làm cháu chấn động lâu nữa, chàng trai ạ, nhưng cháu cần phải vững vàng, vì chưa có gì kết thúc cả, hiểu chưa?”

“Ôi chết tiệt!” cậu nhóc thốt lên khi nhìn ra băng ghế sau thay vì trả lời ông.

Yeruldelgger ngoái lại nhìn và thấy cú đạp phanh gấp của ông đã làm thân hình Oyun trượt xuống sàn xe. Ông lao vọt ra khỏi xe để mở cửa sau, trong khi Gantulga, bị vướng víu bởi mấy cục bó bột và đôi nạng, loay hoay chui ra khỏi ghế của mình. Khi đến lượt cậu nhóc mở được cửa sau bên kia ra, hai người cố gắng bê thân hình Oyun đặt lại lên băng ghế. Yeruldelgger luồn hai tay xuống dưới lưng cô gái để nâng cô dậy mà không có nguy cơ vô ý chạm phải các vết thương của cô, nhưng ông không có tư thế thuận lợi cũng không thể túm tay vào đâu để làm việc đó. Ông đành quyết định luồn hai tay xuống dưới hai bên nách cô, rồi đan chéo hai bàn tay ra trước ngực cô.

“Đợi đã!” ông nói với Gantulga, lúc đó đang cố nhấc chân Oyun lên bằng cánh tay duy nhất còn lành lặn của mình. “Cái gì thế này?”

Yeruldelgger nhẹ nhàng kéo cô gái để tựa người cô vào ông rồi lướt một bàn tay lên ngực cô, lên vú bên trái, ở chỗ vết thương.

“Cô ấy có cái gì đó ở đây này…”

Qua vai Oyun vẫn đang bất tỉnh, cảnh sát trưởng kéo chiếc khóa của bộ đồ rằn ri xuống. Rồi ông luôn tay vào dưới lớp vải ráp của nó để tìm kiếm, có phần ngần ngại, vì cô gái đang mình trần, và ông đang sờ lên vú cô. Nhưng ông không cảm thấy gì khác ngoài một làn da mịn màng, mềm mại bị rách toạc ra từng đường dính máu. Thứ lúc trước ông cảm thấy ở các đầu ngón tay, giờ ông lại cảm thấy trên mu bàn tay. Ông vội rút tay ra khỏi bộ đồ rằn ri, tìm vị trí túi ngực và mở nắp có băng dán đang đậy túi. Yeruldelgger tìm thấy trong túi một tấm kim loại méo mó và bị thủng lỗ vì cú va chạm với viên đạn.

“Cái gì thế này?” ông hỏi Gantulga.

“Cháu nghĩ đây là tấm ghi số khung của chiếc mô tô bốn bánh Hàn Quốc mà chị ấy đang tìm. Chị ấy đã lấy nó mang theo làm bằng chứng,” cậu nhóc bắt đầu giải thích trước khi ngưng bặt. “Ôi! Chú có nghĩ là…”

“Chú hy vọng đúng là vậy, Gantulga! Chú hy vọng là vậy!” Yeruldelgger vừa lẩm bẩm vừa kéo khóa của bộ đồ xuống tận dưới, để lộ ra thân mình và ngực Oyun.

Khi trông thấy thân hình sưng vù, cặp vú bị cào xé bởi những vết cắn đỏ bấm, dấu vết đã mờ bớt của những cú đánh, những chỗ tụ máu loang lổ màu vàng ủng và tím ngắt, ông sững sờ mất một lúc. Nhưng điều ông phát hiện được làm ông reo lên đầy hy vọng.

“Đúng rồi, chàng trai, đúng rồi, nhìn này! Nhìn đây này: gã khốn đó đã bắn trúng tấm kim loại! Thật là trùng hợp không thể tin nổi! May làm sao! Nhìn này, viên đạn đã gần như không xuyên vào!”

Yeruldelgger bật khóc vì vui mừng. Ở mé trên vú bên trái của Oyun, cú va chạm của viên đạn đã làm tấm kim loại hằn vết lên da cô. Chếch sang một chút, ở chỗ viên đạn xuyên qua tấm kim loại, hai người thấy một vết thương có rìa không đều, theo hình dạng nham nhở của miếng kim loại bị xé rách. Nhưng trong vết thương, vẫn có thể thấy bên trong lớp da thịt bị tổn thương khối đầu đạn bị bẹp lại, chưa kịp xuyên sâu quá một centimet vào cơ thể cô gái trẻ. Với sự giúp sức của Gantulga, Yeruldelgger lập tức ôm ngang lưng Oyun để đặt cô nằm thẳng trên băng ghế sau. Rồi hai người chui trở lại vào băng ghế trước xe và ông chuẩn bị nổ máy, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn. Cậu nhóc làm một cử chỉ ngăn ông lại. Cậu nhóc khó nhọc quay người lại, thò tay lách qua giữa hai chiếc ghế cho tới chỗ thân hình bất động của Oyun, rồi kéo khóa kéo của bộ đồ lên để che kín thân hình trần trụi của cô, giữ gìn phẩm giá cho cô dù cô đang bất tỉnh. Yeruldelgger quan sát cậu nhóc đầy trách nhiệm và mạnh mẽ này. Ông xoa đầu cậu để không phải bày tỏ quá nhiều cảm xúc của mình.

“Khá lắm, chàng trai, khá lắm!” ông nói rồi cho nổ máy chiếc xe.

Vài khoảnh khắc im lặng trôi qua, trong quãng thời gian đó cảnh sát trưởng cho xe chạy nhanh, tự nhủ ông thật hạnh phúc khi có được trong đời mình, theo cách này hay cách khác, những con người như Gantulga, Oyun và Solongo…

“Yeruldelgger, cháu hỏi chú một chuyện được không?”

“Tất nhiên rồi, chàng trai! Gì thế?”

“Tại sao chú không có mặt khi tất cả mọi người đều cần đến chú?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.