Công Lý Thảo Nguyên

50 …đã ngăn cản hắn cán nát Oyun một thể khi chạy qua.



Gantulga đứng khóc trong bóng tối lờ mờ của căn nhà kho ngổn ngang những dụng cụ, bàn thợ và những chiếc mô tô bốn bánh cũ bị dỡ tung ra. Nguyên cả một đống những món đồ tạp nham treo lủng lẳng vào các thanh xà, và một chiếc xe đạp cũ thậm chí còn được treo lên tường gỗ bằng hai cái móc sắt gỉ. Giữa đống bừa bộn đó, nằm tả tơi ngay trên sàn, là thân hình bầm giập của Oyun. Khuôn mặt cô hằn rõ những cú đánh. Làn da bên gò má bị đấm vỡ sưng phồng lên quanh các vết thương, và một trong những chiếc răng bị vỡ đã xé rách bờ môi bị biến dạng của cô. Oyun đã bị hành hạ tàn nhẫn và sưng vù khắp người, từ bụng và hai đầu gối cho tới mô trong hai bên đùi. Hai bên vú và mông của cô bị cứa rách vì những cú cắn đã chuyển sang tím bầm và vàng ệch. Một gã đê tiện gần như đã cắn đứt một bên núm vú của cô. Ở khắp những chỗ mà đám lưu manh đã dùng sức để giữ lấy cô, ở hai cánh tay, trên đôi chân, trên hai cổ tay, hai mắt cá chân, trên vai, ở hông, đâu đâu cũng có những mảng tụ máu lớn loang lổ ngả màu hạt dẻ pha sắc tím. Mái tóc cô bết máu vì những cú đá, và các ngón tay cô xanh mét vì bị giẫm dưới gót ủng của chúng.

Gantulga đờ người ra. Cậu không thể nói cũng không thể nhúc nhích chút nào. Cậu chỉ có thể khóc, nghĩ rằng cô đã chết trước mặt mình.

“Thế nào, cậu nhóc điển trai,” Oyun phều phào trong khi không thể ngước mắt nhìn về phía cậu ta,. “thân hình trong mơ của chị đã làm em thành thế kia à?”

Cậu nhóc biết cô đã kéo mọi sự chú ý về mình để che chở cho cậu. Cô đang cố bỡn cợt để cậu khỏi nghĩ tới những đau đớn cô đang phải chịu đựng.

“Chị không sao chứ?” cậu nhóc ngớ ngẩn hỏi, không dám lại gần.

“Em làm gì ở đây hả, cộng sự?”

“Nghe này, Oyun, đừng có giận em, em đã nói với bọn chúng là em cũng muốn có phần của mình…”

“Phần gì của em cơ?”

“À thì… phần của em với chị… ý em là… em làm bọn chúng tin rằng em muốn… chị biết rồi đấy, hiếp chị một tí!”

Cô cố gắng mỉm cười, nhưng đôi môi sưng phồng chỉ khiến khuôn mặt cô biến dạng thành một vẻ nhăn nhó đau đớn.

“Về chuyện đó chẳng phải em hơi tự phụ quá sao, cộng sự?”

“Thì đúng rồi, em cố ý làm ra vẻ như thế. Em bảo bọn chúng là em chưa bao giờ thực sự làm chuyện đó cả. Rằng em quá nhút nhát và quá xấu hổ nên không dám làm chuyện đó trước mặt cả đám. Vì thế bọn chúng đã để em ở lại độc một mình với chị và không có ai theo dõi chúng ta cả…”

“Cừ lắm, cậu nhóc. Vậy thì chúng ta cần khẩn trương rời khỏi đây.”

“Đợi đã, không cần phải gấp gáp đến thế, chúng ta có thời gian để cân nhắc một chút.”

“Em nghĩ thế à? Chúng sẽ không thể kiềm chế việc đến xem chiến công của em được lâu đâu, tin chị đi.”

“À, cái đó thì đúng là không. Em đã nói với bọn chúng là ở tuổi này của quý của em rất bé, trong khi chuyện đó nhiều khả năng sẽ phải cần thời gian, chị hiểu chứ? Thêm nữa, lại còn đôi nạng và mấy tảng bó bột của em nữa! Vậy là chúng bảo em là chúng hiểu, em có thể thoải mái thời gian, cả đêm cũng được nếu cần.”

“Em quả thực là ranh ma đấy, cộng sự! Nhưng điều đó cũng không cho em quyền được rửa mắt như em đang làm đâu. Cởi trói cho chị, và tìm cho chị thứ gì đó để tránh chuyện thân hình trong mơ của chị rốt cuộc lại sẽ khiêu khích chú nhỏ của cậu.”

“Này, em đã nói bé chỉ là để câu giờ thôi đấy nhé, chỉ thế thôi! Bởi vì…”

“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ xem tới chuyện đó sau. Tìm cho chị vài món quần áo hay thứ gì đó để che thân và cởi trói cho chị đi.”

Gantulga cởi dây trói, trào nước mắt khi thấy hai cánh tay Oyun sưng vù vì tụ máu. Cô muốn tự mình đứng dậy và từ chối sự giúp đỡ của cậu nhóc, rồi ngượng ngùng yêu cầu cậu lục lọi khắp trong nhà kho để tìm quần áo. Cả người cô đau nhức, mỗi sợi cơ đều thắt lại vì đau đớn, và những bước đi đầu tiên làm cô thấy như bụng mình bị xé ra.

“Xem này, em tìm thấy cái này,” Gantulga vừa nói vừa quay trở lại, tay cầm theo mấy bộ quần áo rằn ri quân đội cũ kỹ dính đầy dầu mỡ, hẳn là được dùng để mặc khi sửa chữa máy móc.

“Cái này được đấy,” cô vừa nói vừa tựa mình vào chiếc bàn thợ,. “lát nữa chị sẽ mặc một bộ. Nếu lũ khốn đó quay trở lại, tốt nhất chúng nên thấy chị còn ở trần, nếu không…”

“Nếu chúng quay lại, em sẽ giết!” Gantulga thề.

“Chị cũng thế, em yên tâm, nhưng trong trường hợp đó tốt hơn hết chúng ta nên tìm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí được.”

Cậu nhóc lại lục lọi nhà kho lần nữa và để ra một bên vài cái tuốc nơ vít và một bi đông xăng. Sau đó, khi nhấc một tấm bạt lên, cậu phát hiện ra một chiếc mô tô bốn bánh phủ đầy bụi và đã bị dỡ ra một nửa.

“Này, cộng sự, đây chẳng phải mô tô của chị sao?”

“Mô tô của chị á?”

Oyun bám víu vào tất cả những gì có thể giúp cô đứng thẳng để tới xem chiếc xe, và thứ cô thấy dưới tấm bạt đã đem lại cho cô chút sức lực và can đảm. Đó đúng là kiểu xe cô đang tìm. Cái xe đã bị tháo mất nhiều thứ, và từ chuyện này cô đoán bọn chúng đã dùng nó làm nguồn cung cấp phụ tùng thay thế. Xét tình trạng của đèn pha nhỏ bên trái, nó sẽ không thể mang thay vào đâu được. Lớp thủy tinh của nắp đèn đã bị vỡ, mặt nạ bị móp. Oyun khó nhọc vươn tay về phía cái đèn pha, nhưng đôi chân đã phản bội cô, và cô ngã khuỵu gối xuống đập người vào chiếc mô tô cũ. Gantulga đang định lao tới nâng cô dậy thì nghe thấy ai đó lại gần bên ngoài và gõ liên hồi vào cửa.

“Này, cậu nhóc thép, có xoay xở được không hay chú mày muốn tao giúp hoàn tất công việc?”

“Đừng để chúng hành hạ chị thêm nữa, cộng sự, van em đấy,” cô gái trẻ năn nỉ.

“Cứ tin vào em, và thứ lỗi cho em.”

“Thứ lỗi vì cái gì cơ?”

“Vì cái này,” Gantulga vừa nói vừa túm tóc cô.

“Em làm gì thế?” Oyun rên rỉ khi phát hiện ra cậu nhóc đã tụt quần xuống tận mắt cá chân.

Khi gã kia tung chân đá cửa mở ra, hắn thấy Gantulga đang quay lưng về phía mình, cặp mông phơi ra, đang hì hục áp sát vào mông cô gái còn một tay tóm chặt lấy tóc cô để buộc cô ưỡn hông ra.

“Này, biến khỏi đây! Ông anh đã hứa sẽ không ai quấy rầy thằng em, thế nên biến đi!” cậu nhóc làm bộ tức giận hét lên.

“Chú mày đang làm cái quái gì ở sát cái mô tô thế? Chú mày đã cởi trói cho cô ả à?”

“Sao, ông anh tin là có thể làm được khi cô ta thì bị trói vào cái cột, còn thằng em thì phải xoay xở với đôi nạng và mấy miếng bó bột à? Em làm cái gì em có thể làm, thế nên mời ông anh để em yên và biến đi!”

“OK, oK!” gã kia xin lỗi. “Tao chỉ muốn nói với chú mày là bây giờ cả đám ngoài kia ngủ hết rồi, và tao cũng sắp kềnh đây. Khi chú mày xong xuôi, đừng có quên trói ả lại cẩn thận. Gọi tao nếu chủ mày cần, hoặc đánh xỉu ả đi nếu ả gây rắc rối cho chú mày!”

Gã đóng sầm cửa căn nhà xưởng vào, và Gantulga giữ nguyên tư thế thô thiển của mình trong thời gian cần thiết để chắc chắn là hắn đã bỏ đi đâu đó ngủ cho giã rượu.

“Ồ, em không nghĩ là em đang hơi lợi dụng à?” Oyun thì thầm ở tư thế quỳ chống cả hai chân hai tay, mông áp vào bụng cậu nhóc, hông ưỡn lên.

Cậu nhóc lập tức nhảy bật ra sau, loạng choạng vì cái quần đã tụt xuống.

“Ôi, em xin lỗi, em xin lỗi!” cậu nhóc ấp úng. “Em không muốn… nghĩa là ngược lại em muốn… mà đấy, chị hiểu rồi còn gì…”

“Em đúng là thằng nhóc con khốn kiếp bị ám ảnh, đúng vậy!” cô gái vừa rủa vừa khó nhọc đứng dậy.

“Không, không, Oyun, em thề với chị! Chỉ là để… Mặt khác em thậm chí còn không…”

“Chị đùa thôi!” cô trấn an cậu nhóc. “Em quả là cậu bé đáng kinh ngạc. Em đã thực sự tự tin trong cú vừa rồi, cũng như mọi lần từ khi chị em mình quen nhau. Chị lại chịu ơn em rất nhiều một lần nữa rồi. Cám ơn nhé, cộng sự!”

Một cảm xúc đột ngột và mạnh mẽ đã làm những lời cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng Oyun. Điều cô bắt đầu cảm thấy với cậu nhóc này quả là điên rồ. Một cảm xúc trìu mến pha lẫn ngưỡng mộ, một nhu cầu muốn bảo vệ cậu nhóc đồng thời được cảm nhận cậu ta ở bên cạnh cô. Cậu ta hiểu mọi thứ rất nhanh, con người cũng như tình huống!

“Chị muốn cái này đúng không?” cậu nhóc nói sau khi dùng đầu ngón tay cạy ra mấy mảnh thủy tinh vỡ mắc trong gioăng của đèn pha bị vỡ. “Em đoán chị Solongo sẽ có thể tìm cách xác định được xem mấy mảnh này và những mảnh vỡ thu được trên chiếc xe đạp của cô bé có cùng thuộc một chiếc đèn pha không, phải không nào?”

“Em đoán đúng đấy, cộng sự, nhưng bây giờ chúng ta đã biết sẽ không có ai tới đây nữa, có lẽ em nên đưa bộ đồ cho chị thay vì làm thay công việc của chị!”

Gantulga đưa bộ đồ rằn ri cho cô, và giúp cô mặc vào. Cô tựa vào cậu nhóc không chút e thẹn ngượng ngùng mỗi khi có một cử động làm cơ thể cô giật lên đau nhói. Rồi cô tìm được một tư thế đứng ít đau đớn nhất sau đó bảo Gantulga nghĩ về kế hoạch chạy trốn. Vào lúc này, có vẻ như cả đám côn đồ đã ngủ cả, nằm lăn ra bất cứ chỗ nào sau khi bị vodka hạ gục. Nhưng cô không quên việc chúng đang đợi chuyến tới thăm của ông chủ, kẻ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Lúc này, điều khẩn cấp là phải trốn càng nhanh càng tốt.

•   •   •

Được Gantulga giúp đỡ, cô đi một vòng quanh nhà xưởng. Cô nhặt nhạnh những đoạn đây, một cái mỏ hàn nhỏ, một bao diêm của Tổ Đại Bàng, một hộp to đinh ba chân, một can xăng, một con dao cắt thảm… Hai người nghĩ ra một kế hoạch vô cùng liều lĩnh, và cậu nhóc lập tức chui ra ngoài nhà xưởng, cầm theo dây và đinh. Khi cậu quay lại, Oyun đã kịp xem xét chiếc mô tô cũ một lần nữa. Cô đã tìm thấy tấm kim loại khắc số khung của chiếc xe, dùng một chiếc tuốc nơ vít to cạy nó ra rồi nhét vào túi áo ngực bộ đồ rằn ri đang mặc, sau đó Gantulga kể cho cô nghe những gì cậu đã làm. Cô những muốn lấy lại chiếc điện thoại di động của mình hẳn đang nằm lăn lóc đâu đó gần đống lửa giữa những mảnh quần áo bị xé rách của cô. Hai người nhất trí rằng chuyện đó quá nguy hiểm. Gantulga tháo chiếc xe đạp xuống, lẳng lặng dắt nó ra ngoài, rồi cậu quay lại lấy can xăng và cùng nó biến mất vào màn đêm. Thật may, lúc này những đám mây đen nặng nề đang che khuất mặt trăng.

Oyun đến lượt mình cũng ra ngoài và đi bộ tới chỗ chiếc mô tô bốn bánh đỗ gần lối vào khu trại nhất. Đằng sau cô, Gantulga đi vòng vèo giữa những chiếc xe khác, vừa đi vừa để can xăng ra đằng sau mình.

“Nhóc con, mày làm gì đó?”

Cậu nhóc quay lại. Gã đã để cậu ở lại một mình với Oyun đang đứng sau lưng cậu, hai tay chống nạnh. Cậu không thể thấy được khuôn mặt gã trong bóng tối, nhưng Gantulga nhận ra qua dáng điệu gã này là gã đang nghi ngờ và có vẻ đe dọa.

“Ông anh còn muốn em làm gì nữa? Em tè! Sau khi làm vụ đó ông anh chưa bao giờ mót tè hay sao hả?”

“Mày tè hả?” gã kia nhắc lại. “Với một căn xăng trong tay sao?”

“Thì phải rồi!” cậu nhóc, lâm vào thế bí, buông thõng như thể việc đó là đương nhiên.

“Đợi đã, chỗ này còn sặc mùi xăng nữa! Máy làm gì thế hả? Đồ chó đẻ, mày đang tìm cách đốt…”

Câu nói của gã kết thúc trong tiếng òng ọc không thành lời. Oyun đã vụt xuất hiện sau lưng gã và cắt ngọt cổ họng gã bằng con dao cắt thảm. Máu từ động mạch cảnh bắn vọt ra tới tận mặt Gantulga, cậu nhóc kinh tởm bật lùi lại. Can xăng đập vào thanh chắn bảo vệ của một chiếc mô tô bốn bánh, tiếng va vang vọng trong đêm.

“Này, cái chết tiệt gì ngoài đó thế hả?”

Oyun để cái xác không hồn của gã nọ trượt xuống chân mình và chộp lấy hai vai cậu nhóc.

“Không có thời gian để mưu mô đâu, cộng sự. Chúng ta châm lửa rồi chuồn thôi!”

Trong màn đêm, ở phía trảng trống, đám đàn ông vẫn còn say tỉnh giấc trong hỗn loạn. Cô gái trẻ nhìn thấy những tia sáng từ đèn pin của chúng quét qua bầu trời và khu rừng trong cơn hoảng loạn, rồi sau đó dần dần ổn định lại để chĩa về phía họ.

“Bỏ cái can xuống và chạy đi!” cô hét lên. “Nhanh lên, sắp nổ rồi!”

Gantulga chạy mất hút vào màn đêm, và Oyun quẹt nắm diêm để ném vào một trong những chiếc mô tô bị tưới đẫm xăng. Nhưng cánh tay bầm giập đã phản lại cô, các que diêm rơi xuống quá xa chiếc xe để có thể đốt cháy nó. Đám người đã bắt đầu chạy về phía cô. Vừa hét lên để cưỡng lại cơn đau của cả thể xác và tinh thần, cô vừa trườn lên yên chiếc mô tô mà Gantulga đã giữ lại cho cô. Cô nghe thấy giọng Gantulga nhưng không thể nhìn thấy cậu nhóc.

“Oyun, nổ máy nhưng đừng bật đèn pha rồi lập tức lao vào nấp trong khu rừng bên trái chị. Và phải cúi thấp đầu xuống!”

Cho tới lúc này, cậu nhóc vẫn luôn chứng tỏ sự tự tin và sáng tạo tới mức cô tuân theo không chút nghĩ ngợi. Đèn tắt hết, nắm chặt lấy tay lái bất chấp cơn đau, cô lao thẳng vào bìa rừng. Cùng khoảnh khắc đó, cô thấy một chiếc mô tô bốn bánh lao thẳng về phía lối vào khu trại, đèn pha bật sáng trưng, ở xa phía trước cô về bên trái. Rồi cô thấy Gantulga chạy tới đón đầu đám kia mà không tìm cách ẩn nấp.

“Con nhỏ ở đằng kia, nó đang chuồn! Chính là nó, nó đã lấy một chiếc xe, phải đuổi kịp nó!”

Lập tức đám người hung hãn tập hợp lại để tổ chức cuộc săn đuổi. Nấp trong rừng, Oyun theo dõi những chiếc mô tô bốn bánh đầu tiên tưởng rằng chúng đang đuổi theo cô. Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng rú của động cơ rồ ga hết cỡ trong không trung và thấy nhiều luồng đèn pha hoảng loạn chĩa lên trời giữa những tiếng la hét chửi rủa. Những kẻ truy đuổi đầu tiên vừa vấp phải những sợi dây Gantulga chăng ngang đường ở ngang tầm thân người.

Đột nhiên, cậu nhóc đã ngồi áp sát vào cô.

“Làm hay lắm, cộng sự!”

“Ê đợi đã, chưa xong đâu…”

“Cần phải rời khỏi đây. Chúng sẽ phát hiện ra chúng ta thôi. Chắc chắn có kẻ nào đó đã thấy chị phóng vào rừng với đèn hậu sáng lên khi chị phanh.”

“Không chắc đâu, vì em đã dùng nạng đập vỡ mấy cái đèn đó rồi!” cậu nhóc thản nhiên.

“Em đã làm thế à?”

“Vâng, và còn nhiều việc khác nữa kia, nhưng chị sẽ không có thời gian để thấy hết đâu. Chị cần tranh thủ khung cảnh hoảng loạn để trốn. Chị đã giết gã duy nhất có thể vạch mặt chúng ta. Những gã khác không hề nghi ngờ em đồng lõa với chị, và không ai biết chị mặc đồ rằn ri cả. Chị hãy hòa lẫn vào chúng. Chiếc mô tô kia sẽ lôi kéo chúng đi thẳng, sang đầu bên kia con đường. Chị chỉ cần đi theo con đường đó rồi rẽ trái để xuống tới tận làng. Tắt máy, tắt pha đi và thả trôi xe chạy xuống dốc. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chỗ nào đó dưới đấy.”

“Nhưng ai đang ngồi trên chiếc mô tô bốn bánh đã thu hút chúng đi theo hướng kia?”

“Chẳng có ai cả: tay ga và hướng lái đã bị cố định lại. Em hy vọng nó sẽ phóng thẳng xa hết mức có thể để chị có thời gian!”

“Thế còn em, em sẽ làm thế nào?”

“Em à? Chẳng mấy chốc nữa sẽ chẳng còn ai nghĩ tới em hết, chị đừng lo: em đã để cái mỏ hàn nhỏ ở gần mấy cái can khác trong nhà xưởng rồi. À, mà chị nhớ đi men theo rừng cho tới khi ra khỏi trại. Có đinh rải khắp nơi đấy. Hẹn gặp lại, cộng sự!”

Oyun muốn nói thêm gì đó, muốn ôm cậu vào lòng, cảm ơn cậu, bắt cậu hứa phải thận trọng, nhưng cậu nhóc đã biến mất trong màn đêm. Cô nổ máy và ra khỏi rừng ngay đằng sau ba chiếc xe đang gầm gú, còn mấy gã lái xe đang ngoạc mồm tuôn ra tràng rủa xả nhằm vào chiếc xe mà chúng tin là cô đang lái ở xa phía trước.

Chiếc mô tô thứ nhất cắm đầu xuống đất khi lốp trước bên phải của nó nổ tung vì đè phải một nắm đinh ba chân. Chiếc xe thứ hai chỉ vừa kịp tránh, và chiếc thứ ba vòng lại phía cô để cảnh báo với cô là có đinh rải khắp nơi. Chỉ trong một tích tắc, cô thấy ánh mất hẳn chuyển từ kinh ngạc sang điên tiết khi nhận ra cô. Nhưng hắn không kịp có thời gian để hét gọi đồng bọn. Căn nhà xưởng nổ tung ngay khoảnh khắc đó, làm bắn lên trời những mảnh vỡ cháy rực rơi như mưa xuống khắp trảng trống. Một mảnh gỗ cháy chấm vào vệt xăng làm lửa bùng nhanh chóng lan tới giữa ba chiếc mô tô bốn bánh mà ba gã đang tức tối tìm cách khởi động. Cả người lẫn xe cháy bùng, và khi gã vừa nhận ra Oyun ý thức được nỗi kinh hoàng, hắn cũng chỉ còn là một ngọn đuốc.

Cô lập tức tận dụng cảnh hỗn loạn này. Không còn ai đằng sau cô để làm cô bị bất ngờ, còn đằng trước, bị kích động trước vụ nổ, những gã còn lại cắm đầu đuổi theo mồi nhử.

Ngay khi tới con đường bên trái, Oyun liền tăng tốc để lấy đà, sau đó tắt đèn pha và động cơ để thả trôi xuống con dốc dẫn vào làng, ở phía dưới hai kilomet. Không còn động cơ kìm giữ, chiếc mô tô bốn bánh vấp vào từng ổ gà và nẩy bật lên khi lăn qua mỗi rãnh vết bánh xe, hành hạ cơ thể đầy vết thương của Oyun, khiến cô bật khóc vì đau. Giờ đây, cô muốn được trợ giúp, cô muốn được chăm sóc, cô muốn có ai đó bảo vệ mình, ai đó che chở cho cô. Cô hy vọng rằng Yeruldelgger, đang ở đâu đó, đã nhận được tất cả những lời nhắn của cô. Rằng ông biết cô đang ở đâu và sẽ tới giúp cô. Ông phải có mặt ở đây, ngay bây giờ. Ông phải cứu cô.

Đột nhiên, cô nhìn thấy đằng xa hai luồng đèn pha quét trong màn đêm. Không có con đường nào khác. Chiếc ô tô chỉ có thể chạy về phía cô. Cô phanh gấp mô tô lại, nhưng chiếc xe vẫn trượt đi. Cơn phấn khích vì cuối cùng cũng được trợ giúp đem đến cho cô sức lực để khống chế chiếc xe cho tới khi nó dùng lại. Cô trượt xuống khỏi yên xe, nhăn mặt, và đứng ra chính giữa đường, đối diện với chiếc ô tô đang chạy thẳng về phía mình. Đó là một chiếc xe Đức to tướng. Nó phanh lại chỉ cách Oyun năm mét, tất cả đèn pha bật sáng. Người lái vẫn để nguyên máy nổ và đợi một lúc lâu trước khi ra khỏi xe. Khi đã chui ra ngoài, người này vẫn đứng gần cửa xe đang mở. Bị chói mắt vì ánh đèn pha, Oyun phải mất một lúc trước khi nhận ra người đó.

“Mickey? Thề có trời… anh làm…”

Viên đạn trúng ngay giữa ngực cô gái và cô bật ngửa ra sau tựa người lên chiếc mô tô bốn bánh. Viên đại úy đã bắn trúng tim cô, nhưng hắn không muốn mạo hiểm. Hắn đang tới gần cô gái để bắn phát súng kết liễu thì một bóng ma vụt ra từ màn đêm trong tiếng lách cách của sắt gỉ, xô vào hắn rồi lập tức biến mất đằng sau chiếc xe ô tô. Mickey mất thăng bằng và quay người lại bắn hú họa, nhưng đúng lúc đó hắn nhìn thấy ánh đèn pha đang chiếu ngược lên dốc và tiến lại gần với tốc độ rất nhanh. Hắn bật rủa tức tối, chui vào trong xe và đột ngột phóng vụt đi, nguyền rủa cái mô tô bốn bánh đã ngăn cản hắn cán nát Oyun một thể khi chạy qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.