Công Lý Thảo Nguyên

26 …giữa cánh rừng thông rụng lá dưới vầng trăng ngạo nghễ.



Yeruldelgger gọi vài cuộc điện thoại liên quan tới Adolf. Ông làm chuyện này đầy ồn ào, vừa để gieo rắc hoảng hốt cho những kẻ có cảm tình với cái nhóm cỏn con này vừa để khởi động vài người cung cấp tin. Sau đó, ông gọi cho Chuluum để biết liệu cậu ta có bám theo gã Quốc xã mới như ông đã ra lệnh hay không, và anh chàng thanh tra thẳng thừng gạt phắt ông đi: Yeruldelgger chẳng còn gì để làm trong cuộc điều tra này cả, Mickey đã sa thải ông, vì thế cậu ta chẳng có gì phải báo cáo với ông hết.

“Tôi sắp đến gặp cậu,” vị cảnh sát trưởng đáp, “cố mà tìm ra một câu trả lời khá hơn trước khi tôi tới, nếu không cậu sẽ chẳng còn đủ răng để thuật lại bất cứ chuyện gì với bất cứ ai đâu. Đừng có động đậy, tôi biết tìm cậu ở đâu!”

“Đừng có lo,” Chuluum đáp lại bằng giọng bình tĩnh đáng ngạc nhiên. “Nếu ông biết phải tìm tôi ở đâu, tôi sẽ không nhúc nhích mà đợi ông…”

Trong trường hợp tốt nhất, Yeruldelgger tự nhủ, cuối cùng ông cũng sắp dành cho Chuluum màn chỉnh đốn mà cậu ta đáng phải nhận từ lâu rồi. Còn tệ nhất, ông sẽ buộc cậu ta phải lẩn trốn cả đêm từ quán bar tới hộp đêm rồi từ hộp đêm tới một xó ẩn náu. Ông quyết định đi bộ để thực hiện cuộc săn, sẵn sàng mất cả đêm vì nó nếu cần.

Ông bắt đầu từ Altaï Lounge, một quán bar cocktail sang trọng hơn những chỗ khác, nơi mà ông biết là Chuluum đã học được nhiều thói quen của một anh chàng cớm ưa làm đỏm. Khi nhận ra biển hiệu màu hồng và trắng hình con đại bàng móng quắp một chai vodka, Yeruldelgger bước chậm lại. Ông lập tức thấy chiếc Lexus kính đen màu đồng to tướng đậu trước lối vào. Ông biết chiếc xe này. Ở Oulan-Bator ai cũng biết nó, nhưng ông biết rõ hơn ai hết. Ông hiểu có lẽ ông phải chuẩn bị tinh thần đón nhận điều bất ngờ bên trong quán bar, nhưng không kịp bước vào trong. Đúng lúc một anh chàng khốn khổ hóa trang thành chiến binh Mông Cổ xun xoe chuẩn bị mở cửa cho ông, tay tài xế chui ra khỏi chiếc Lexus rồi đi vòng ra mở cửa sau xe, phía vỉa hè. Ánh mắt anh ta hướng chằm chằm về phía Yeruldelgger còn hơn một lời mời đơn thuần. Vị cảnh sát lại gần chiếc xe và phải nỗ lực để che giấu nỗi ngạc nhiên.

Ở trong xe, vị chủ nhân đang ở cạnh Chuluum. Cho dù anh chàng thanh tra cố làm ra vẻ dửng dưng, Yeruldelgger cũng nhận thấy trong mắt cậu ta thoáng ngạo mạn của kẻ chiến thắng.

“Thanh tra, hãy để chúng tôi nói chuyện riêng…”

Erdenbat, người sở hữu chiếc Lexus, một nửa Oulan-Bator và một phần lớn đất nước Mông Cổ, tiễn Chuluum không chút khách khí. Anh chàng cớm ra khỏi xe qua cửa bên kia, đi vòng qua xe mà không rời mắt khỏi Yeruldelgger, rồi biến mất vào trong bar dưới sự chào đón khúm núm của anh chàng chiến binh Mông Cổ.

“Vào xe đi, Yeruldelgger, vào đi nào.”

Cả câu nói này cũng có vẻ là mệnh lệnh nhiều hơn lời mời, nhưng vị cảnh sát trưởng không hề có ý định lẩn tránh. Cho dù chẳng mấy ngưỡng mộ Erdenbat, ông vẫn dành cho ông ta tất cả sự tôn trọng xứng đáng với tuổi tác và vị thế của một người cha. Ông ngồi vào băng ghế sau của chiếc Lexus, dưới ánh mắt chăm chú của tay tài xế mà cuối cùng Yeruldelgger cũng nhận ra. Người này từng là một trong những nhà vô địch xuất sắc nhất của môn vật, môn thể thao quốc gia của Mông Cổ. Không thể có chuyện chọn ai đó ở đẳng cấp thấp hơn cho an ninh và sự kiêu hãnh của vị trùm tư bản.

“Anh dạo này thế nào?” ông lão vừa hỏi vừa đặt một bàn tay trìu mến lên đầu gối Yeruldelgger.

“Cậu ta đang làm gì với bố vậy?” vị cảnh sát hỏi lại.

“Người ta cho tôi biết anh đã bị thu hồi phù hiệu và súng phải không?”

“Cậu ta đã nói với bố thế à?”

“Anh biết rõ anh chàng đó là người thế nào mà. Tay chơi tốt mã đó chẳng thể cung cấp tin gì cho tôi. Tôi biết việc đó thậm chí từ trước khi anh biết cơ.”

Erdenbat vẫn còn khỏe khoắn so với một người ở tuổi ông ta. Ông ta đã sống sót qua các trại giam của chế độ trước nhờ sức mạnh thể lực khác thường cộng với bản năng sinh tồn đã mất cảm giác ân hận, và điều này vẫn còn thể hiện rõ. Sau đó, ông ta đã tạo dựng cuộc sống và gia sản cho mình, theo như người ta nói, nhờ vào sức mạnh hai nắm đấm và tham vọng không gì lay chuyển được. Erdenbat tin tưởng mọi thứ có thể thuộc về ông ta, vì người ta đã cố tước đoạt hết mọi thứ của ông ta trong một cuộc đời khác. Yeruldelgger là người ở vị trí lý tưởng để biết con người này vừa thông minh vừa tàn nhẫn. Đó là điều làm ông ta trở nên nguy hiểm, thậm chí ngay cả ở độ tuổi hiện tại, và cũng là lý do tạo nên thành công vững chắc của ông ta. Là điều trong vòng mười năm đã biến ông ta trở thành một trong những người giàu nhất trong nước và một chính trị gia đầy quyền lực. Ngày nay, ông ta đứng đằng sau mọi chính phủ và đứng đầu khoảng hai chục công ty, từ cho thuê xe ô tô đến khai thác quặng uranium. Ông ta cũng từng là bố vợ của Yeruldelgger. Và kỳ thực vẫn là vậy.

“Uyunga vẫn ổn cả, dù anh không hỏi tôi chuyện đó!” Erdenbat lên tiếng sau một hồi lâu im lặng.

“…”

“Anh mới là người làm tôi lo đấy, Yeruldelgger. Có vẻ như anh đang dần mất kiểm soát bản thân.”

“Không, tất cả đều ổn, thưa bố, bố cứ yên tâm.”

“Người ta đã thu hồi phù hiệu của anh, thu hồi súng của anh, người ta đã rút anh khỏi mọi cuộc điều tra, anh đã đánh nhân chứng, đại sứ quán Trung Quốc yêu cầu sa thải anh khỏi ngành, anh đã cố ý bắn một thường dân: anh thực sự tin rằng có thể nói là mọi thứ vẫn ổn?”

“Tất cả đều ổn, thưa bố…”

“Anh có biết chuyện gì đang xảy đến với anh không hả, con trai?”

“Thực sự thì không hẳn, nhưng bố, bố thì biết, phải không thưa bố? Và bố sẽ nói cho con.”

Erdenbat không trả lời. Ông ta để một quãng thời gian dài trôi qua trong khi chiếc Lexus yên tĩnh và tiện nghi lao đi giữa khung cảnh hỗn loạn của các đường phố Oulan-Bator. Rồi người tài xế rẽ vào Đại lộ Hòa Bình và họ chạy về phía Đông.

“Tối nay anh là khách mời của tôi, chúng ta đến Terelj,” Erdenbat vừa nói vừa đưa cho vị cảnh sát trưởng một chiếc điện thoại di động. “Hãy báo cho nhà anh là tối nay anh sẽ không về.”

“Con thực sự không có hứng thú tới Terelj,” Yeruldelgger trả lời,. “và bố biết là con chẳng có ai ở nhà để báo tin cả.”

“Vậy thì ít nhất cũng báo cho cô gái đó, cái cô bác sĩ pháp y trẻ đấy, để cô ta nói vói Saraa không cần lo cho anh.”

Yeruldelgger quay mặt sang phía ông lão đang nhìn mình, điện thoại cầm trên tay. Ông chịu đựng ánh mắt của ông ta. Một ánh mắt đông cứng, bất động, chắc nịch hệt như chính đất nước Mông Cổ. Người đàn ông này có thể ngồi yên đó hàng giờ không suy chuyển, nhìn ông, với chiếc điện thoại cầm trên tay. Vị cảnh sát chợt ngạc nhiên thấy mình đang nghĩ nếu ông phải mường tượng ra khuôn mặt thực của Thành Cát Tư Hãn cùng tất cả sự vĩ đại và tàn bạo, ông sẽ thu được khuôn mặt của Erdenbat.

“Saraa đã không còn lo lắng cho con từ lâu lắm rồi,” cuối cùng Yeruldelgger lên tiếng trả lời.

“Tôi biết, con trai, tôi biết!” ông lão nói bằng giọng vừa nhân từ vừa hạ cố. “Có vẻ như tôi là người duy nhất còn lo lắng đến anh.”

“Thêm một lần nữa, không có lý do gì phải lo như thế, thưa bố.”

“Tôi nghĩ là có đấy,” Erdenbat khăng khăng. “Người ta đã giết cô con gái nhỏ của anh, vợ anh hóa điên, có kẻ nào đó định hại con gái lớn của anh, và theo một góc độ nào đó, người ta vừa đuổi việc anh. Vậy nên, có đấy, tôi tin là có lý do để lo lắng về anh.”

“Có thể, thưa bố, nhưng đây là cuộc sống của con, và nếu bố cho phép, con là người quản lý nó.”

“Đó là cuộc sống của anh, con trai, nhưng cũng là của cháu gái tôi, của con gái tôi, và của cả đứa cháu gái kia của tôi nữa, và công việc của anh, cũng nhờ tôi mà anh còn giữ được nó. Thế nên cuộc sống của anh cũng liên quan đến cả tôi nữa, dù anh có muốn hay không.”

“Dừng xe cho tôi xuống đây!” vị cảnh sát trưởng bình thản nói với tay tài xế, anh ta không nghe theo mà đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu tìm kiếm sự chấp thuận câm lặng từ ông chủ.

“Thôi nào, Yeruldelgger, chúng ta đã ra khỏi Oulan-Bator rồi. Chúng ta đang ở giữa đồng không mông quạnh. Tôi cắm trại ở Terelj, và chúng ta sẽ uống rượu sữa ngựa, uống vodka cho tới khi quên hết mọi thứ dưới các vì sao!”

Nhưng Yeruldelgger đã rút từ trong túi ra một khẩu súng và kề sát nòng súng vào gáy tay tài xế.

“Dừng xe lại!”

Tay tài xế vẫn giữ vẻ ngoài bình thản, nhưng sự ngạc nhiên và nỗi sợ hãi làm anh ta bất giác hơi né ra.

“Đừng dừng lại,” Erdenbat bình thản ra lệnh, “anh ta không bắn đâu.”

“Anh bạn đã nghe ông chủ mình liệt kê những bất hạnh của tôi rồi đấy,” Yeruldelgger bình thản nói tiếp với tay tài xế,. “anh bạn đã nghe thấy là người ta đã giết con gái út của tôi, phải không nào, rồi việc này đã khiến vợ tôi hóa điên, rồi đứa con gái còn lại của tôi đã bị tấn công. Anh bạn có biết vì sao tôi bị đuổi khỏi đội cảnh sát hình sự không? Vì tôi đã nện chính con gái mình ngất xỉu trong một cuộc thẩm vấn, vì tôi đã gí súng của mình vào má cấp trên, và vì tôi đã bắn gãy chân một gã chẳng phải là nghi phạm gì cả. Thế nên nếu tôi là anh bạn, tôi sẽ tự nhủ với mình rằng cái gã kề súng vào gáy tôi thực sự rất, rất tuyệt vọng, đã ở vào thế cùng quẫn rồi, đã hoàn toàn không thể kiểm soát nổi, và tốt hơn hết là tôi nên dừng lại trước khi chỗ óc còn lại của mình tung tóe khắp kính chắn gió.”

“Thưa ngài?” tay tài xế vừa nói vừa đưa mắt dò hỏi Erdenbat qua gương chiếu hậu.

“Được rồi, được rồi, dừng lại. Đánh xe vào vệ đường, chúng tôi sẽ đi bộ một chút.”

Tay tài xế ghé xe vào bên đường không chút vội vã, tránh các vũng nước và ổ gà. Yeruldelgger im lặng xuống xe và đi xa dần trong bóng tối về hướng Oulan-Bator. Họ đã đi quá Gachuunt và đã ra khỏi đường nhựa. Từ chỗ này tới những quận gần nhất của thủ đô còn khoảng mười lăm kilomet nữa. Từ dòng sông chảy phía dưới phả lên không khí tươi mát đầy sức sống dưới bầu trời đầy sao, và Yeruldelgger tự nhủ ông có thể về đến thủ đô trong khoảng bốn đến năm giờ đi bộ. Cùng lắm, có lẽ ông sẽ tìm được chỗ ngủ tại Gachuunt hay Schiltgin chỉ cách nơi này chừng bốn năm kilomet.

Erdenbat gọi với từ sau lưng ông.

“Yeruldelgger, đợi tôi đã.”

Khi ông quay lại, tay tài xế chỉ mặc sơ mi đã đến sát sạt. Ông già thì còn cách xa hơn một quãng, chiếc áo vest của tay tài xế được vắt cẩn thận trên cánh tay. Yeruldelgger hứng trọn một cú đấm móc trời giáng vào vùng gan. Cú sốc làm ông loang choạng, và hai giây sau, cơn đau lan ra khắp cơ thể làm ông quỵ gối xuống. Cú đá làm ông gập người làm đôi và nằm vật xuống nghiêng sang một bên. Yeruldelgger đánh nhau quá thường xuyên nên đoán ngay được điều gì đang chờ đợi mình. Tay tài xế sẽ nện ông nhừ tử và ông thì không ở vào trạng thái có thể chống đỡ được. Cú đòn đầu tiên đã khiến ông bị bất ngờ. Ông sẽ không bao giờ có thể lấy lại được lợi thế. Ông sẽ phải chịu đòn và cố giảm thiểu tổn hại cho tới khi bất tỉnh, hoặc tìm được một cơ hội trời ơi nào đó để làm đối thủ bất ngờ. Song tay tài xế biết việc y làm. Một tay chuyên nghiệp trong hành hung có quy tắc, không nghi ngờ gì nữa. Yeruldelgger thu mình lại trong tư thể bào thai, đầu gối và cánh tay gập lại để bảo vệ mặt và bụng, rồi lăn đi để giữ cho gáy hay sống lưng không lộ ra trước một cú đá có thể nguy hiểm tới tính mạng. Khi nhận ra gã kia đánh rất mạnh nhưng không bao giờ dùng mũi bàn chân hay gót chân, Yeruldelgger hiểu đây chỉ đơn thuần là màn dạy dỗ.

“Được rồi, thế là đủ rồi!” giọng nói của Erdenbat ra lệnh. “Giúp anh ta đứng dậy và đưa anh ta quay lại xe.”

Tay tài xế nắm lấy bắp tay Yeruldelgger và kéo ông dậy ngon ơ chỉ bằng một tay để đưa ông tới tận chỗ chiếc Lexus rồi để ông dựa vào thành xe. Erdenbat lại gần họ và đưa cái áo vest cho tay tài xế, y phủi bụi trên áo rồi mặc vào, đồng thời chỉn chu chỉnh lại cổ áo và tay áo sơ mi trước khi ngồi trở lại vào sau vô lăng.

“Người ta không rút súng ra khi có mặt tôi, con trai ạ,” ông già vừa giải thích vừa chỉnh lại quần áo của Yeruldelgger,. “kể cả trong xe của tôi, kể cả với tài xế của tôi. Và tôi rất dễ nổi nóng khi bị người ta từ chối lời mời. Tôi nghĩ là anh biết điều đó.”

Ông ta giúp viên cảnh sát ngồi vào trong xe rồi ra lệnh cho tay tài xế tiếp tục cuộc hành trình tới Terelj. Con đường chẳng mấy chốc ngoặt lên hướng Bắc, chạy giữa những quả đồi đứng sững trong màn đêm, và không ai nói thêm lời nào nữa cho tới khi họ đến trang trại nằm giữa cánh rừng thông rụng lá dưới vầng trăng ngạo nghễ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.