Solongo đã cho cô gái dùng một liều an thần mạnh. Saraa tiếp tục bất tỉnh trong suốt cuộc di chuyển qua các đường hầm và trên xe, nhưng nữ bác sĩ pháp y lo lắng khi nghĩ đến lúc cô tỉnh lại. Cô bé này chỉ có thù hận và phẫn nộ với tất cả những ai yêu quý, dù là từ xa, ông bố Yeruldelgger của mình. Cô đã kéo một tấm bình phong ra và đặt Saraa trần truồng nằm dài trên chiếc giường gỗ trang trí dành cho khách, ở góc trong bên trái căn lều của cô. Solongo ngạc nhiên khi nhận ra cô gái trẻ đẹp đến chừng nào khi không còn mặc bộ đồ nổi loạn của mình. Thân hình cô gái mảnh mai, săn chắc. Solongo đưa các đầu ngón tay lướt nhẹ trên người cô gái để bôi mỡ mà không làm bong làn da bị phồng rộp lên do bỏng. Thứ mỡ gấu đã để từ hai mươi năm nay mà cô thừa hưởng từ bà mình và đang lấy ra từ một cái lọ to bằng thủy tinh. Trong lúc nhẹ nhàng bôi mỡ lên phần cơ thể bị thương tổn nặng nề của Saraa, Solongo buồn bã nhớ lại ngày cô còn thơ ấu, khi cũng chính thứ mỡ này đã giúp cô dịu di đau đớn. Hồi đó, gia đình cô sống dưới mái lều trong thung lũng dưới chân dãy núi Khustain Nuruu. Khi đó cô năm tuổi. Một cơn bão sắp đến, và cánh người lớn đều ra ngoài lo dồn đuổi súc vật. Đột nhiên, cơn dông nhanh gọn làm bùng lên những tia chớp màu hồng im lặng trên bầu trời đã trở nên tối đen như một đêm không trăng. Lũ gia súc phát cuồng lên. Trong lúc những người đàn ông đang trấn an lũ ngựa và bò yak, mẹ cô gom lũ cừu non và buộc lũ bê lại. Nhưng một con trong số chúng đã phát cuồng lên vì sợ. Nó lồng lên đá hậu, hất mẹ Solongo ngã nhào, và sau khi giật đứt dây buộc, con vật bắt đầu chạy cuống cuồng và tung chân đá hậu theo mọi hướng. Đúng lúc đó chuyện không tưởng tượng nổi đã xảy ra. Một con gió lốc ùa tới hất cửa lều mở tung, và con bê đang hốt hoảng liền lao vào trong lều húc tất cả đồ đạc bên trong. Con vật đã húc ngã cô, lúc đó còn là một cô bé, và hất cô lăn nhào trên sàn cho tới tận bếp lò ở giữa lều. Mẹ và bà cô đã vắt sữa từ sáng sớm và giờ đang đun. Bằng một cú đá hậu, con bê điên làm cái bếp chao đi rồi cái nồi trên bếp đỗ úp xuống. Solongo bị giội nước sôi lên cả một nữa cái lưng bé nhỏ. Tới tận hôm nay, cô vẫn còn nhớ dư vị tiếng thét của mình trong cổ họng. Cô đã thét lên vì ngạc nhiên, sợ hãi và đau đớn, hét còn to hơn cả cơn dông.
Vì người mẹ không muốn rời Solongo, bà cô đã cưỡi ngựa đi giữa cơn bão để tìm thuốc chữa ở chỗ mẹ của một pháp sư người torgut sống cách đó hai giờ đi đường. Bà mang về thứ mỡ gấu quý giá vì đã để được hai mươi năm và lỏng như nước. Trong suốt một tuần, Solongo nằm úp sấp người, chờ đợi, hai lần vào ban ngày và hai lần vào ban đêm, được bôi thứ thuốc mỡ quý giá làm dịu đi cơn đau, trong khi chân và cổ tay cô được buộc bằng dây len vào cọc giường để cô không tự làm mình bị thương.
“Và chị không bị một vết sẹo nào sao?” Oyun ngạc nhiên hỏi.
“Không, nhưng không phải nhờ mỡ gấu. Mỡ gấu giúp làm dịu và lành vết bỏng, nhưng giữa những lần bôi mỡ gấu, mẹ chị còn cho chị dùng một phương thuốc khác.”
Solongo cúi người xuống để cầm một cái lọ thủy tinh khác rồi giơ lên cho Oyun xem. Nửa lọ đựng một chất đặc sánh óng ánh vàng.
“Mật ong à?” cô thanh tra trẻ hỏi.
“Không. Đây là nhựa một loài cây phương Bắc. Người ta làm nó chảy ra nhờ hơi ấm của hai bàn tay rồi thoa nhẹ. Đây là phương thuốc làm liền sẹo vô cùng hiệu nghiệm.”
“Em cứ tưởng một bác sĩ như chị thì sẽ bôi một lớp Biafine dày bê bết cơ đấy!” Oyun bông đùa.
“Bác sĩ nhưng là người Mông Cổ,” Solongo mỉm cười. “Truyền thống trước, y học sau!”
• • •
Người ta không tự tiện bước vào một căn lều không phải của mình. Người ta đứng cách cửa vài bước và cất tiếng gọi. Truyền thống muốn mọi người nhắc tới lũ chó. Người ta không nói: ‘Xin chào?’ vì những người ở trong lều đã biết từ lâu là có người tới. Người ta cũng không nói: ‘Có ai không?’ vì người đến đã biết từ trước, với cả nghìn chi tiết, là có người trong lều. Người ta thường nói: ‘Giữ chó lại nhé!’ hay ‘Chó nhà bác đã no chưa?’ như một phản xạ thận trọng từ nghìn xưa.
Yeruldelgger bước vào căn lều của Solongo không hề báo trước, như một con chó lao vào đám ky trong trò Bowling. Ông mở cửa lều mạnh tới mức làm nó lật tung ra rồi vội vã lao vào trong, xô đổ một cái ghế đẩu.
“Con bé đâu rồi?” ông hét lên.
Ông chỉ thấy Oyun ở trong lều, nhưng ánh mắt cô giúp ông hiểu rằng Saraa đang ở đằng sau tấm bình phong.
“Đừng lại gần!” giọng nói của Solongo vang lên.
“Con bé đâu, anh muốn thấy nó!” Yeruldelgger vừa lớn tiếng vừa lao về phía tấm bình phong.
Oyun lao tới trước mặt ông, tìm cách ngăn ông lại, song cơn phẫn nộ của vị cảnh sát trưởng khiến ông mạnh đến mức hất cô lăn kềnh ra tận góc lều đối diện. Solongo từ sau bình phong đi ra để ngăn ông tiến tới.
“Không, Yeruldelgger, không! Anh không được nhìn con bé trong tình trạng hiện tại! Đừng làm thế! Đừng làm thế, em xin anh đấy!”
Cô lao tới chặn ông, nhưng Yeruldelgger vẫn kịp với tay qua vai cô chộp lấy góc tấm bình phong rồi giật nó đổ xuống đất.
Saraa trần truồng, bất động, chân tay dang ra, thân mình và chỗ kín phồng rộp vì bỏng. Cú sốc khiến bố cô gái sững lại tại chỗ. Oyun đứng lên và nhân lúc đó dựng tấm bình phong lại như cũ.
“Đồ gàn dở cứng đầu cứng cổ!” Solongo vừa rủa vừa ôm lấy ông. “Em đã bảo anh rồi! Em đã bảo anh rồi! Anh không được thấy con bé trong tình trạng hiện tại! Và khi tất cả đã kết thúc, khi con bé bình phục, không bao giờ được nói với nó là anh đã thấy nó trong tình trạng này, anh nghe em nói không hả? Không bao giờ!”
Đôi mắt Solongo rưng rưng. Yeruldelgger vẫn đúng đó, đờ đẫn, hai cánh tay buông thõng, trong vòng tay cô. Và Oyun không còn biết phải làm gì.
“Con bé sẽ qua khỏi,” cô nói. “Solongo có những phương thuốc rất kỳ diệu. Saraa sẽ không bị vết sẹo nào hết, chị ấy đã hứa như thế!”
“Oyun nói đúng đấy. Nếu con bé không cựa quậy và để cho em chữa trị, trong một tuần nữa nó có thể lại ngồi dậy và mặc quần áo được. Lại đây nào,” cô vừa nói vừa cầm lấy tay Yeruldelgger. “Cả hai người lấy đệm đi, rồi ngồi xuống. Em phải vào chăm sóc tiếp cho Saraa. Oyun sẽ kể cho anh nghe những gì đã xảy ra.”
Cô thuộc cấp kể lại cho ông tất cả, từ lúc cô bám theo cô gái vị thành niên từ lối ra bãi để xe của sở cảnh sát cho đến khi Solongo xuất hiện, do được Gantulga gọi điện báo và dẫn đường. Yeruldelgger lắng nghe cô không ngắt lời, và im lặng hồi lâu cả khi câu chuyện đã được kể xong.
“Tôi chẳng hiểu gì cả,” cuối cùng ông thì thầm, đôi mắt nhìn chằm chằm vô định. “Saraa thực sự đã có thể bị chết vì bỏng sao?”
“Solongo nói đúng là vậy. Chị ấy từng giải phẫu tử thi hai người đàn ông say rượu bị chết kiểu này do vô ý hồi năm ngoái. Theo chị ấy kể, họ đã tỉnh dậy trong tình trạng bị bỏng độ ba và chết trong đau đớn khủng khiếp.”
“Nhưng vết bỏng thể nào chẳng làm con bé tỉnh lại trước đó, phải không?”
“Không đâu, với những gì chúng đã cho cô bé uống. Saraa thực tế đã ở trong tình trạng hôn mê vì rượu. Solongo có kể cho tôi nghe câu chuyện về một phụ nữ say mềm nằm lăn ra giường với một điếu thuốc còn cháy trên tay. Đệm giường đã cháy trụi hoàn toàn dưới người bà ta, và bà ta chỉ tỉnh dậy khi xương sọ đã cháy vụn một nửa. Những kẻ đã gây ra chuyện này không chỉ muốn giết Saraa, chúng muốn cô bé phải chịu đau đớn cùng cực.”
“Nhưng tại sao? Tôi chẳng hiểu gì chuyện đã xảy ra nữa.”
“Có thể chuyện này liên quan tới vụ mấy người Trung Quốc và gã hề mà ông đã thẩm vấn chăng?” Oyun đề xuất.
“Làm sao có thể chứ?” vị cảnh sát trưởng băn khoăn hỏi. “Saraa đã cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho gã đó. Cho dù tôi vẫn tin đó là chuyện bịa đặt, thì bằng chứng đó cũng sẽ khiến người ta thả hắn ra, không phải thế sao?”
“Có thể ai đó sợ cô bé rút lại lời chứng. Lời chứng của cô bé đã được chính thức ghi lại phải không nào? Tôi đoán là một lời làm chứng được ghi lại vẫn còn giá trị ngay cả sau khi nhân chứng đã chết.”
“Sẽ ít thuyết phục hơn so với một nhân chứng sống tại tòa, nhưng cô nói đúng, nó vẫn còn giá trị.”
“Vậy chúng ta hãy hình dung là chúng đã tìm ra cách để ép Saraa đưa ra lời chứng này: thủ tiêu cô bé, nghĩa là loại bỏ nguy cơ cô bé lật lại lời khai. Nhất là sau màn trình diễn của ông tại phòng thẩm vấn!”
“Oyun, chỉ có điều, không ai chứng kiến màn trình diễn của tôi, như cô nói. Không ai có lý do để tin con bé có thể lung lay. Thêm nữa, điều đó cũng không lý giải được toàn bộ sự tàn bạo này.”
Yeruldelgger úp mặt vào hai bàn tay xòe rộng. Trái với thói quen, ông không xoa bóp khuôn mặt khốn khổ bị mệt mỏi và phiền muộn giày vò. Ông ngồi bất động hồi lâu, và Oyun không dám làm gián đoạn sự im lặng của ông.
“Việc con bé phải chịu đau đớn cùng cực trước khi chết sẽ chẳng thay đổi gì với Saraa,” ông lên tiếng, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt nữ đồng nghiệp của mình. “Nhưng chuyện đó làm thay đổi tất cả với tôi. Tôi tin đó là một thông điệp dành cho tôi. Một thông điệp giá trị, dù Saraa có chết hay không. Tôi nghĩ những kẻ gây ra việc này muốn con bé đau đớn để nhằm vào tôi. Chúng muốn tôi chứng kiến nó đau đớn hay biết rằng nó đã phải chịu đau đớn. Chúng muốn tôi cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về nỗi đau đớn của người tôi yêu quý…”
“Sao ông có thể nói vậy được?” Oyun phát hoảng, cô cảm thấy Yeruldelgger hoàn toàn tin tưởng vào những gì ông vừa nói.
“Vì tôi đã trải qua cảnh này rồi! Tôi từng khiến những người tôi yêu thương nhất phải chịu khổ sở vì lỗi của mình, và họ đã phải chết vì nó, Oyun. Và hôm nay, chuyện này lại tái diễn!”
“Nó không thể tái diễn, Yeruldelgger ạ, không thể nào có chuyện đó!” Solongo chen vào. Cô từ sau bình phong đi ra và đã nghe thấy câu chuyện giữa hai người. Cô cũng phần nào biết về những biến cố bạn mình vừa nhắc tới.
“Anh lại tin là có đấy, Solongo. Nó lại bắt đầu. Không gì khác có thể giải thích những việc vừa xảy ra.”
“Ồ không!” cô vừa thở dài vừa ôm lấy ông. “Nếu vậy thì mong Thượng đế hay bất cứ ai có được quyền năng như thế che chở cho anh, Yeruldelgger.”
Oyun muốn đưa mắt tránh khỏi cảnh thân mật đột ngột này, song ánh mắt cô vẫn bám chặt lấy ánh mắt vị cảnh sát trưởng, và cô thấy trong đó một quyết tâm đột ngột và hung hãn. Yeruldelgger đã thôi không còn lo sợ và cảm thấy có lỗi nữa. Giờ đây ánh mắt ông hiện rõ một quyết định mà cô cũng đã chia sẻ: ông sẽ không trở thành con mồi của chúng.
“Chúng ta có thể làm gì đây?” cô thanh tra trẻ hỏi như thể đang chìa ra một cây sào mà cô hy vọng cấp trên của mình sẽ nắm lấy bằng cả hai tay.
“Tôi sẽ săn lùng những kẻ tìm kiếm tôi, vạch mặt chúng và hạ chúng!” Yeruldelgger lẩm bẩm giữa hai hàm răng.
“Phản đối, thưa quý tòa!” Oyun đáp. “Chúng ta sẽ săn lùng chúng, chúng ta sẽ vạch mặt chúng, và chúng ta sẽ để ông hạ chúng!”
Ông sắp sửa trả lời thì nghe thấy một giọng nói sau lưng mình.
“Tuyệt! Cháu có thể đi cùng mọi người chứ?”
Ông quay lại và thấy Gantulga đang mỉm cười nhìn mình, cái mũ sụp chặt trên đầu.
“Cộng sự nhé?” cậu nhóc vừa nói với Yeruldelgger vừa giơ lòng bàn tay lên để vị cảnh sát trưởng đập lòng bàn tay với mình.
“Anh chàng nào thế này?”
“Xin giới thiệu với ông đây là Gantulga,” Oyun nói. “Một chàng trai thú vị và là cộng sự của tôi từ đêm qua. Nhân tiện, chính cậu ta đã cứu mạng Saraa. Và cả mạng tôi nữa.”
“Được rồi, chúng ta đi chứ?” cậu nhóc sốt ruột.
“Đi đâu?” Oyun hỏi.
“Đến chỗ em, ở quận 9. Người ta nói ở đó đang có ẩu đả!”
“Phải rồi,” Oyun thanh minh bằng một cái nhún vai dành cho Yeruldelgger,. “cậu ta cũng có chút khiếu hài hước!”
“Không, em không đùa đâu!” Gantulga cắt ngang. “Đã xảy ra một cuộc ẩu đả mới sau cuộc ẩu đả của chúng ta!”