Ngoài thành Hà Dương, Tống Dục và La Uy của kiếm phái Hạo Thiên đang ngự kiếm nhắm thẳng hướng mà cột sáng kỳ dị vừa phóng lên mà bay đi. Cột sáng đó tuy rất chói chang bắt mắt nhưng cách khá xa thành Hà Dương, cộng thêm kéo dài không bao lâu, nên khi bọn họ bay được nửa quãng đường thì đã biến mất, không làm sao xác định được địa điểm cụ thể của nó nữa. Có điều lúc nãy cả hai đều nhớ vị trí đại khái, chỉ cần vừa bay vừa tìm tòi cẩn thận thì nhất định không bao lâu sẽ tìm ra nơi ánh sáng phát ra.
Để tránh bỏ sót điều gì đó trên đường đi, Tống Dục còn gọi La Uy hạ thấp độ cao xuống gần sát mặt đất, tuy rằng như thế tốc độ sẽ chậm đi, nhưng đêm khuya người vắng, lại thêm phần hoang dã cô liêu, hẳn sẽ không kinh động tới thường dân bách tính.
Đảo mắt, hai người đã bay được một khoảng, mơ hồ tiếp cận được tới gò núi nhỏ nọ. Vừa lúc đó, Tống Dục vốn đang quan sát tỉ mỉ mọi nơi bỗng nhiên chấn động, lập tức duỗi tay ra nắm lấy La Uy kéo xuống đất. La Uy không kịp phản ứng, thiếu chút nữa đã té từ trên phi kiếm xuống, giật mình hoảng hốt. Y quay đầu lại thì thấy Tống Dục với vẻ mặt vô cùng ngưng trọng đang kéo mình vào một khu rừng nhỏ, không quản gai góc bụi rậm mà lao xuống tìm một chỗ kín đáo ẩn náu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
La Uy lấy làm ngạc nhiên, cũng ngẩng đầu trông theo. Chỉ một lát sau, y liền thấy từ phía núi Thanh Vân đột nhiên xuất hiện một vệt sáng màu lam nhạt như sao băng lóe lên trên bầu trời. Tia sáng phá không mà đến, mặc dù không tạo ra cuồng phong sấm sét nhưng tự thân lại có một cỗ kiếm ý mang theo xu thế không thể đón đỡ. Dù lúc này nó vẫn ở trên cao nhưng đã khiến cây cối trên mặt đất rung động xào xạc, đồng thời nghiêng ngả như bị hút về hướng kiếm quang đang bay đi, mãi một lúc sau mới có thể khôi phục lại như thường.
Chỉ một vệt hào quang thôi mà phảng phất như che phủ cả ánh sáng của vầng trăng và những vì sao trên bầu trời.
Luồng sáng màu lam chói lọi đó khi bay vụt qua mảnh rừng nơi Tống Dục và La Uy ẩn thân thì ngay lập tức La Uy cảm thấy yết hầu căng thẳng đển cực độ, một sức ép vô hình xuất hiện khiến y trong tích tắc không thể thở nổi. La Uy vô cùng hoảng hốt, thiếu chút nữa cho rằng có một cường địch nào đó vừa phát hiện ra mình mà xuất thủ, định la lớn thì may sao Tống Dục ở cạnh bên đã vươn tay bịt lấy miệng y, thấp giọng lo lắng:
– Chớ có lên tiếng!
Miệng La Uy bị bịt chặt, chỉ có cặp mắt đảo láo liên, ánh lên vẻ sợ hãi cũng kinh ngạc tột độ. Nhưng cũng may là luồng kiếm quang kia không tỏ ra vẻ gì đã phát hiện thấy bọn họ mà ngừng lại, cứ thế lao vụt qua. Lam quang đi rồi, áp lực cũng theo đó mà nhanh chóng biến mất.
Tống Dục từ từ thả tay ra khỏi người La Uy, hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không rời mắt khỏi luồng kiếm quang màu lam kia, miệng lẩm bẩm:
– Là ai đây? Sao kiếm ý lợi hại như vậy? Đạo hạnh thật cao, đúng là cường hãn!
La Uy giật thót cả mình, nhìn Tống Dục rồi thấp giọng:
– Sư huynh, chẳng lẽ là cao thủ của Thanh Vân Môn?
Tống Dục trầm ngâm trong chốc lát rồi khẽ gật đầu:
– Chỉ sợ tám chín phần là như vậy. Người này đạo hạnh cực cao, ta và ngươi quyết không thể địch lại! Xem ra bảo vật đêm nay chúng ta không cách nào tranh đoạt được!
Dứt lời trên mặt hắn bỗng lộ ra vẻ trầm tư, thấp giọng nói:
– Về chuyện cũ của Trung Châu năm xưa, ta đã từng nghe sư bá trong môn phái nói qua. Cứ tưởng Thanh Vân Môn trong đại kiếp nạn đã bị tổn thương trầm trọng, hôm nay chỉ còn lại hư danh, không cần phải lo ngại. Nhưng mà hôm nay vừa thấy, e rằng…
Hắn nhìn bầu trời đêm, sắc mặt cũng dần trở nên khó hiểu!
La Uy đứng bên cạnh thấy dáng vẻ hắn không tốt, nào dám hỏi han thêm. Y biết rõ vị sư huynh của mình đạo hạnh cao hơn đồng môn rất nhiều, trong môn phái cũng như trong lòng chư vị trưởng bối có địa vị rất cao, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này chức chưởng môn sẽ không ai khác đảm đương ngoài hắn cả. Chính vì thế, ngày thường các sư huynh đệ khác đều vô cùng cung kính với hắn. Có điều, đợi mãi mà Tống Dục vẫn như đang suy nghĩ về vấn đề nào đó chứ không tỏ vẻ gì sắp bỏ đi khiến La Uy chỉ có thể buồn chán nhìn quanh, không dám quấy rầy. Bất chợt y bỗng nhíu mày, bởi xa xa từ phía Thanh Vân Môn lại có một đạo ánh sáng vàng rực đang vùn vụt bay đến.
Trong tích tắc đó, La Uy cảm thấy da đầu hơi hơi tê dại, y nhìn chằm chằm về phía luồng sáng màu vàng nọ thì thấy dường như nó đang tìm kiếm cái gì đó mà càng lúc càng hạ thấp độ cao, chậm rãi bay về nơi hai người bọn họ đang ẩn thân. La Uy giật nảy mình, vô thức nuốt khan, không dám chần chờ mà vội vã đẩy vào người Tống Dục, thấp giọng nói:
– Sư huynh, sư huynh… Huynh xem, lại có người đến kìa!
Tống Dục đang chìm trong suy tư, nghe vậy thân thể chợt chấn động, ngẩng đầu nhìn lại. Sau một lát ngưng thần quan sát, hắn chợt biến sắc, bởi lúc này đạo ánh sáng màu vàng nọ đang bay tới rất gần, nếu bọn họ di chuyển tất sẽ bị phát hiện. Mà đêm hôm khuya khoắt, ẩn nấp trong rừng hoang, tính sao cũng không phải là người có ý đồ tốt. Tống Dục nghiến răng, hối hận vì đã đi tới đây. Bất quá, việc đã đến nước này… hắn trong lòng khẽ suy nghĩ, rồi kéo La Uy nằm sấp xuống đất, nhẹ giọng:
– Nhìn kỹ đã, đừng có lên tiếng!
Luồng sáng màu vàng rất nhanh đã đến trước khu rừng, trong chốc lát quang mang chậm rãi tan đi, xuất hiện trên không trung cao vài mét so với mặt đất là một nam tử anh tuấn. Người này nhìn chưa đến ba mươi, dung nhan có vẻ được chăm chút rất kỹ càng, nhãn thần dưới ánh sáng của pháp bảo lóe lên đầy lợi hại, không nói cũng biết đây là một người đạo hạnh rất cao thâm!
Tống Dục và La Uy đến thở mạnh cũng không dám, nằm sấp dưới mặt đất âm u không nhúc nhích. Bên ngoài rừng cây, nam tử kia chẳng biết sao lại lộ vẻ nghi ngờ, y đưa mắt nhìn quanh, miệng lẩm bẩm:
– Quái lạ! Không phải ở gần đây sao? Sao tìm mãi không được?
Nói rồi lại tìm quanh một hồi, nhưng dường như biết sẽ không thu hoạch được gì, nam tử đó dần dần khống chế phi kiếm màu vàng bay cao lên. Đến khi cách mặt đất khoảng chừng một trượng thì y dừng lại tiếp tục quan sát bốn phía. Giây lát sau, ánh mắt của y bỗng dưng sáng ngời rồi nhìn thẳng về một nơi âm u bí ẩn trong gò núi, tựa hồ phát hiện ra cái gì đó. Nam tử nọ nhếch miệng cười, thân hình khẽ động, thanh tiên kiếm màu vàng sáng ngời lên, hướng về phía gò núi bay tới.
Nhìn người nọ chuẩn bị rời đi, Tống Dục và La Uy ẩn thân trong rừng thầm hô may mắn. Ai biết đúng lúc này, trong bóng đêm cực kỳ tĩnh lặng, từ trong khu rừng cách nơi hai người họ không xa bỗng lóe lên một tia tử sắc nhàn nhạt. Tia sáng đó dưới bầu trời u tối chợt hóa thành một đạo quang nhận mỏng như cánh ve, rộng chừng ba thước sắc bén vô bì, nhắm thẳng nam tử kia bổ tới!
Biến cố này vô cùng đột ngột, đạo quang nhận tử sắc với tốc độ cực nhanh, vô thanh vô tức trong nháy mắt đã lao tới dưới chân nam tử trên kiếm tiên màu vàng. Tống Dục và La Uy suýt chút nữa buột miệng kêu to! Chỉ thấy tai nạn sắp xảy ra thì nam tử nọ chợt ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc và phẫn nộ, toàn thân trên kiếm tiên lay động, gian hiểm né qua né lại hết sức chật vật mới có thể thoát khỏi đạo tử sắc quang nhận đó!
Sâu trong rừng cũng truyền đến một âm thanh ngạc nhiên ngoài ý muốn nhưng tử sắc quang nhận thì không hề tỏ ra sẽ hạ thủ lưu tình mà dừng lại, nó chỉ khẽ đứng khựng một chút rồi bắt đầu run lên nhè nhẹ. Trong nháy mắt, quang mang đại thịnh, từ ba thước đã bùng lên hơn trượng có dư, nhuộm tím cả cánh rừng trong ánh sáng chói lòa, sát na đó, đến ánh trăng cũng phải lu mờ.
Nam tử nọ cố trụ vững thân thể, đứng giữa không trung quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy sắc mặt người đó biến đổi, đồng thời hừ lạnh một tiếng, không thấy làm ra động tác gì mà thanh tiên kiếm màu vàng chợt ngân lên như rồng ngâm rồi bay về tay y nhanh như chớp. Nam tử cầm trong tay tiên kiếm, không chút chần chừ, dụng pháp quyết mà vẽ lên một đồ án Thái cực, nhất thời một màn sáng màu xanh bừng lên.
Tử quang lúc trước cũng lóe lên dữ dội, từ trong tử sắc quang trụ lớn hơn trượng kia bỗng phát ra một tiếng nổ như sấm, rồi quang trụ tựa hồ một khối băng vỡ vụn ra từng mảnh, tạo thành vô số những tia sáng màu tím cực nhỏ, thoáng dừng lại giữa không trung trong nháy mắt rồi cuồn cuộn như che phủ cả đất trời mà lao về phía nam tử kia.
Nhất thời tiếng rít gào xé gió bén nhọn vang vọng khắp thiên địa, vô số tia tử quang đồng loạt sáng rực lên. Từ chỗ Tống Dục và La Uy đang ẩn thân mà nhìn lại, nam tử đang đứng giữa không trung kia giống như bị một cơn sóng dữ màu tím bao trùm. Từng tia, từng tia tử quang dày đặc vây lại như muốn tạo thành một quả cầu tử sắc, vô cùng quỷ dị mà cũng rất hoạt kê. Thế nhưng hai người bọn họ cười không nổi, bởi mỗi một tia tử quang phá không mà đến đều mang theo âm thanh sấm sét vang rền, mỗi tia sáng đan lại đều muốn dồn người ta vào chỗ chết, mỗi một đòn thế đều không cố kỵ mà hạ sát thủ. Người có thể vận dụng đạo thuật đến mức không tưởng này trên phương diện tu hành tuyệt đối là cực cao.
Nam tử kia vừa thoát khỏi một lần nguy hiểm thì ngay lập tức đã nhập sâu vào tình thế ngặt nghèo tiếp theo. Chỉ là trong lúc nguy cấp mới biết anh tài, nam tử nọ cũng chẳng phải bình thường. Thái cực đồ trước vô số tia sáng màu tím đang lao tới đột nhiên bừng lên rực rỡ, hình thành một vầng sáng xanh nhạt che chắn trước người nam tử nọ. Những tia tử quang tưởng như sắc nhọn không gì không xuyên thủng ấy vậy mà vẫn bị Thái cực đồ ngăn lại. Cùng lúc đó, kiếm quang vàng rực lóe lên, như mãnh hổ rống gầm, như thiên long bay lượn, nhanh chóng vô bì huy động trước người. Kiếm, tuy chỉ có một chuôi, mà không kém gì tường đồng vách sắt, tử quang kia một tia cũng không lọt vào.
Chỉ là chùm tia sáng màu tím đó quả thật vô cùng vô tận, uy lực ẩn chứa trong đó nào phải chuyện đùa. Nam tử nọ tuy trong lúc cấp bách suýt nguy nan mà vãn hồi được cục diện, nhưng vốn là bị động ngăn trở nên sau một hồi giằng co, dưới công kích ngập trời của tử quang, thì vô luận là màn sáng xanh của Thái cực đồ hay kiếm tiên màu vàng đều đã có dấu hiệu trắc trở.
Nam tử kia hiển nhiên cũng đã nhận ra cục diện nguy hiểm, trên mặt y lộ ra vẻ phẫn nộ. Lần đầu pháp này bất thình lình xảy ra, địch nhân ẩn thân trong tối mà chiếm lấy thượng phong, bản thân y chỉ chậm nửa bước mà phải bị động chịu đòn, quả thật buồn bực vô cùng. Mắt thấy tình thế càng lúc càng hiểm ác đáng sợ, sắc mặt nam tử chợt lạnh đi, y quát to một tiếng, màn sáng xanh từ Thái cực đồ đột nhiên bất động, mà phía sau kiếm tiên màu vàng cũng thoáng chững lại. Ngay sau đó dưới sự thúc giục pháp lực của nam tử kia, ánh sáng từ thanh kiếm một lần nữa bỗng nhiên bùng lên, tạo thành một đạo quang nhận cực lớn, mặc cho vô số tia sáng màu tím công kích mà chém thẳng về một nơi trong rừng cây.
Phen này uy thế thì cực mạnh nhưng lại mang đến nguy hiểm khôn cùng, bởi sau khi kiếm tiên màu vàng phát ra công kích quá lớn đó, thì mặt phòng thủ của nam tử kia lập tức lộ ra kẽ hở. Vô số tia sáng màu tím ùn ùn kéo đến, tuy đã kiệt lực chống đỡ nhưng vô pháp vẹn toàn, chỉ nghe những âm thanh trầm đục nặng nề vang lên, nam tử nọ hự lên vài tiếng, vai và lưng của y đã trúng hai đòn nghiêm trọng, nhất thời thân thể run mạnh, thiếu chút nữa đã té từ trên cao xuống, may mà cuối cùng vẫn gượng gạo đứng vững.
Mà phía rừng rậm, quang kiếm cực lớn mang theo ánh sáng vàng rực huyễn hóa mà thành uy lực cũng không phải đùa chơi. Kiếm như bài sơn đảo hải chém xuống, còn chưa tới khu rừng đã khiến cây cối bị cuồng phong thổi ngã nghiêng, lộ ra mặt đất chằng chịt những vết nứt nẻ. Uy lực khai thiên tích địa như thế, quả thật khiến cho người ta sợ xanh mặt.
Dưới pháp lực như thế, người đang náu thân trong khu rừng đó rốt cuộc không thể ẩn giấu lâu hơn. Chỉ nghe tiếng cười nhạt, âm thanh vậy mà rất thanh thúy, một bóng người vàng nhạt từ trong rừng đã bay lên, tránh khỏi nhát chém đầy uy lực nọ, đồng thời vung tay, những tia sáng màu tím hiện không còn dày dặc như lúc đầu lập tức bay ngược lại, từ không trung ngưng kết thành một thanh đoản đao bay về phía tay của nữ nhân áo vàng, tử mang lập lòe nhàn nhạt, không khác gì một con rắn nhỏ cực độc đang thè, rụt lưỡi.
Phía đối diện, nam tử cùng nàng đầu pháp vừa rồi xem ra đã bị thương, nhưng cho thấy vẫn còn chống đỡ được. Y dừng kiếm nhìn tới, tựa hồ giật mình một cái, lập tức giận tím mặt mà phẫn nộ vung kiếm quát:
– Ra là con yêu nữ này ám toán ta!
– Chà chà… chà chà…
Yêu nữ trong miệng của nam tử kia vậy mà không chút tức giận, đôi mắt mỵ hoặc sáng ngời, phảng phất lấp lánh ánh hào quang. Nàng ta lắc lắc đầu nhìn nam tử kia rồi cười, trong khẩu khí nghe ra vài phần tiếc nuối:
– Ta thật không nghĩ ra, nhiều năm vậy rồi mà Tăng Thư Thư ngươi vẫn cứ vô dụng như thế!
– A.. a.. a..!
Tăng Thư Thư vốn đã ngậm hờn, nay lại bị cô gái kia châm chọc, một thân công phu hàm dưỡng thường ngày chợt bay biến mất tiêu. Cơn giận dâng trào, nam tử bất chấp thương thế trên người bay vụt lên trời, kiếm quang vàng rực lóe lên, y phẫn nộ quát:
– Yêu nữ, nếm thử Hiên Viên Nhất Kiếm của ta!
Trên cao, hai người đấu pháp càng lúc càng kinh thiên động địa, mà một kiếm lúc nãy khiến cho bọn Tống Dục và La Uy ở dưới suýt chút nữa cũng bị cuốn vào, may mà mạng nhỏ vẫn còn cách đó vài trượng. Hiện tại cả họ lại càng thu mình, đến thở cũng không dám quá mạnh, giờ Tống Dục nghe hai người nói chuyện thì trong lòng càng kinh hãi. Hắn cũng biết ít nhiều về nội tình của Thanh Vân Môn, Tăng Thư Thư nọ chính là một trong Ngũ đại trưởng lão hiện thời, hôm nay được thấy, quả nhiên đạo hạnh tinh thâm vô cùng. Chỉ là, không biết cô gái kia là thần thánh phương nào mà chẳng ngờ có thể ám toán được Tăng Thư Thư.
Trên trời dưới đất hai bên tình huống quả thật bất đồng, mắt thấy một hồi kịch chiến sắp sửa nổ ra, nhưng không ai chú ý tới ở một nơi khác lại xuất hiện thêm bóng một nam tử đứng yên lặng dưới tàng cây, ánh mắt lấp lánh nhìn hai người trên bầu trời. Và như phát hiện ra điều gì, nam tử nọ liền chăm chú nhìn vào thiếu nữ vận xiêm y màu vàng, lông mày từ từ nhíu lại…
Địa cung Hà Dương, trong đại sảnh bằng đá khổng lồ.
Bên dưới đài đá vô danh quỷ dị nọ, Lưu Thừa Lĩnh, lão già còn sót lại trong đám người Thần Quy Môn lúc này trán đã rướm mồ hôi lạnh.
– Thần Quy à… Thần Quy à…
Lão như không tin vào mắt mình, liều mạng lùng sục cả tòa đại sảnh. Cả bọn người thần bí lúc trước vây bắt lão cũng ngó nghiêng tìm kiếm. Có điều, mặc cho từng thốn đất trong đại sảnh bị lật qua lật lại vài lần cũng không tìm thấy nổi một sợi lông rùa, chứ đừng nói là con rùa to lớn như Thần Quy. (Biên: lông rùa?)
Mỗi một ánh mắt tìm kiếm mà không thấy đều soi lên người Lưu Thừa Lĩnh, càng nhiều người như thế lại càng làm áp lực gia tăng. Không ít kẻ mắt đã lộ hung quang, vài thanh vũ khí pháp bảo đã lập lòe ánh sáng lạnh lẽo. Lưu Thừa Lĩnh đúng là khóc không thành tiếng. Cho đến khi nam tử âm trầm với vẻ mặt bất thiện quắc mắt nhìn thì Lưu Thừa Lĩnh hồn vía lên mây, thiếu chút nữa đã té lăn ra đất. May thay khoảnh khắc đó linh quang lóe sáng, lão như người chết đuối vớ được cành khô, há miệng hét lớn:
– Thần Quy. Thần Quy nhất định đã bò đi chỗ khác. Phải rồi, lúc nãy náo loạn như vậy, nói không chừng nó đã bò đi ra ngoài cửa thì sao?
Người xung quanh ai nấy đều ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. Một kẻ trong đó nhịn không được mở miệng hỏi:
– Một con rùa… có thể bò nhanh như vậy à?
Tên bị hỏi nhíu mày như suy nghĩ gì đó rồi đáp:
– Biết đâu được… chắc nó khác với rùa bình thường. Không thì sao gọi là Thần Quy?
Nét mặt nam tử âm trầm đang đứng trong đám người khẽ biến đổi nhưng có vẻ y là một nhân vật quyết đoán nên lập tức hạ lệnh:
– Phân người ra tìm trong những cửa đá kia, không được đi xa. Nếu gặp phải khô lâu hay tử vật nhất định không được chiến đấu, phải lập tức lui về. Còn như vậy mà vẫn không tìm được Thần Quy thì…
Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Thừa Lĩnh, cười nhạt:
– Ta sẽ đem ngươi bỏ vào cái quan tài đen đó, xem xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lúc này trong thông đạo, Vương Tông Cảnh vốn đã bảo mọi người yên lặng rút lui. Nào ngờ đi chưa được bao nhiêu bước thì đã nghe trong sảnh truyền tới mệnh lệnh tìm kiếm của nam tử âm trầm. Tâm trạng Vương Tông Cảnh lập tức trầm xuống, hắn vội vàng giục Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh bước mau. Ai dè trong cái rủi lại còn có cái xui, thông đạo vốn nhiều như vậy, trong lúc rối ren không ngờ lại đạp phải chính con rùa lớn đang chậm rãi bò dưới đất.
Tô Văn Thanh giẫm phải chiếc mai rùa trơn trợt suýt nữa té ngã, vô ý phát ra tiếng hô nhỏ.
Tiếng hô vừa thoát ra khỏi miệng, Tô Văn Thanh liền biết ngay không tốt. Nàng vội vã bịt miệng nhưng ở đây mới phát sinh động tĩnh thì trong đại sảnh lập tức đã có người phát giác. Chỉ nghe một tiếng quát vang, tức khắc không ít người bay lên tìm kiếm. Vương Tông Cảnh thất kinh, đẩy vội Tiểu Đỉnh về phía trước, miệng la:
– Đi mau, đi mau…
Tiểu Đỉnh cũng thông minh, không quay đầu lại mà nhanh chóng bỏ chạy, Tiểu Hôi và Đại Hoàng theo sát bên nó, một tấc cũng không rời.
Vương Tông Cảnh đang muốn giục Tô Văn Thanh thì đột ngột phát hiện cách cánh cửa đá không xa xuất hiện một bóng người, không ai khác chính là nam tử âm trầm, kẻ dường như đứng đầu trong đám người thần bí nọ. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của y hiện đang ngạc nhiên nhìn về bọn Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày nhưng ngay sau đó thấy được con rùa lớn đang thong thả bò trên mặt đất, lập tức trong mắt ánh lên một tia vui mừng. Y khẽ quát một tiếng rồi lao vút vào.
Tô Văn Thanh đang đi sau cùng tuy mặt mày đã trắng bệch nhưng cũng không dám ngây người. Mặc dù biết hơn phân nửa là mình sẽ không địch lại nàng vẫn cắn răng bấm pháp quyết, ý định tung ra Thủy kiếm thuật. Chẳng dè nam tử kia thân pháp cực nhanh, chỉ liếc Tô Văn Thanh rồi cười nhạt, pháp bảo hình chiếc búa tùy ý vung lên, một đạo kim quang liền bắn thẳng đến trán của Tô Văn Thanh.
Lúc này Tô Văn Thanh cũng vừa thi pháp xong, một màn nước trong suốt đã hình thành trước người, mắt thấy sắp ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm thì kim quang đã bay đến. Chỉ nghe bùng một tiếng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Thủy kiếm thuật trong nháy mắt đã bị đạo kim quang kia đánh tan, hóa thành làn mưa bụi từ từ rơi xuống đất. Tô Văn Thanh thất thanh kêu lên nhưng muốn tránh đã không kịp nữa, mắt thấy kim quang sắp sửa xuyên thủng đầu, thiếu nữ như hoa như ngọc trong phút chốc sẽ mất đi tính mệnh.
Sát na nguy cấp đó bỗng có một bóng người lao vụt đến, chính là Vương Tông Cảnh. Đạo hạnh của hắn tuy không bằng Tô Văn Thanh nhưng những năm lưu lạc trong rừng rậm nguyên sinh, trui rèn qua bao nhiêu lần sinh tử tanh máu đã khiến cho kinh nghiệm đối địch cũng như cảm giác đối với nguy hiểm của hắn tuyệt đối nhanh nhạy hơn rất nhiều so với nàng. Ngay từ đầu trận chiến hắn đã xác định là Tô Văn Thanh nhất định thất thế nên ngay khi nàng động thủ hắn liền lao đến, rốt cuộc ngay tại khoảnh khắc kim quang bắn tới, hiểm nguy quan đầu, kịp ôm lấy Tô Văn Thanh nhảy qua một bên, cứu nàng một mạng.
Nam tử âm trầm nhướng mày, ồ lên một tiếng đầy bất ngờ. Dường như phản ứng vừa rồi của Vương Tông Cảnh đã khiến y ngạc nhiên cực độ. Có điều mục đích của y lúc này không phải là đối phó với hai người. Y tấn công Tô Văn Thanh chỉ là tiện tay, một đòn bất thành cũng không tiếp tục truy sát, thân hình nhoáng lên đã vượt qua Tiểu Đỉnh đang cắm đầu chạy rồi đáp xuống bên cạnh con rùa lớn. Y dùng một tay chụp lấy nó, chân khẽ điểm lên mặt đất, cả người như một làn khói bay về phía cửa đá.
Được Vương Tông Cảnh liều thân trong nguy hiểm cứu nàng một kiếp, sắc mặt Tô Văn Thanh đã trắng bệch đi. Loại sinh tử chỉ trong đường tơ này trước giờ nàng đâu đã trải qua, vừa rồi đánh nhau với khô lâu chỉ là gặp kinh mà không hiểm, gặp khó mà không nguy. Còn giờ đây thì vị đại tiểu thư con nhà quyền quý này đã nhũn cả người, mặc cho Vương Tông Cảnh dìu lấy mình.
Có điều Vương Tông Cảnh lúc này đang âm thầm kêu khổ, tuy hắn may mắn cứu được Tô Văn Thanh nhưng vừa rồi chỉ là một chiêu tùy ý của nam tử kia. Hắn dù đạo hạnh thấp cũng nhìn ra được đối phương là nhân vật hết sức lợi hại. Hai bên giao đấu thì hắn tự biết là mình gặp may vì người ta không thèm so đo mà thôi. Thấy nam tử âm trầm kia không truy sát mà chỉ bắt lấy con rùa rồi bay đi, Vương Tông Cảnh đâu dám chậm trễ, lập tức kéo Tô Văn Thanh, mặc cho chân nàng hiện tại đã mềm nhũn ra, hắn cứ vừa dìu vừa ôm nàng nhắm cuối thông đạo mà chạy.
Nam tử âm trầm vừa đến cửa đá thì dừng bước, quát lớn:
– Thần Quy ở đây, các người mau mau bảo lão già kia thi pháp. Trong đây còn mấy con xú trùng, ta sẽ đi giết, rất nhanh sẽ quay lại.
Nói đoạn y vung tay trái lên, con rùa lớn đã bị ném tới phía đài đá, ngay tức khắc có người nhảy lên đón lấy. Đám người nọ liền theo lệnh làm việc, kể cả những kẻ đang kiểm tra trong mấy thông đạo khác cũng vội quay về.
Nam tử âm trầm nọ huy động Kim phủ trong tay, ý bảo bọn họ cấp tốc làm việc, sau đó chuyển thân lao vào bên trong thông đạo.
Tất cả mọi việc không mất bao nhiêu thời gian, lại thêm Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đạo hạnh quá nông cạn, nói cái gì ngự kiếm phi hành, chỉ có thể vắt chân lên cổ chạy nhưng cũng không nhanh hơn được bao nhiêu. Nên trong thoáng chốc đã nghe từ phía sau vang lên hàng loạt tiếng gió bật, hiển nhiên địch nhân đã đuổi tới.
Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn thì quả nhiên thấy một luồng ánh sáng vàng rực đang phi như bay đến, tốc độ vượt quá bọn họ mấy lần. Hắn theo bản năng guồng chân mà chạy, với khí lực của mình, trên thực tế vẫn có thể chạy mau hơn nữa nhưng vì mang theo Tô Văn Thanh mà hắn bị chậm đi. Tô Văn Thanh dường như cũng cảm giác được, nàng tuyệt vọng thì thào:
– Vương công tử, công tử chạy đi, mặc kệ ta!
Vương Tông Cảnh chấn động, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tô Văn Thanh mắt hoa đẫm lệ, gương mặt thanh tú tràn ngập thống khổ và thất vọng. Trong lòng hắn rối rắm vô cùng, bất giác nắm tay buông lỏng. Tô Văn Thanh lặng lẽ cúi đầu, thân hình lảo đảo, nàng đang gắng gượng đứng dậy thì bỗng nhiên người con trai kia đã dùng lực thật mạnh đẩy nàng bắn tới phía trước, một giọng nói cấp thiết nhưng đầy ấm áp quát nhẹ:
– Đi mau!
Lời còn chưa dứt, Tô Văn Thanh đã thấy Vương Tông Cảnh lao ngược về phía sau, mặt hoa tức thì thất sắc, cảm giác trong lòng vụt trống rỗng, kinh ngạc nhìn bóng lưng kia mà thân hình run lên không ngớt.
Nam tử âm trầm nọ đột nhiên thấy Vương Tông Cảnh xoay người lao tới cũng thoáng giật mình. Có điều đạo hạnh y không tầm thường, khoảnh khắc đã nhìn ra thiếu niên kia thân thủ tuy mau lẹ mẫn tiệp nhưng trên công pháp tu hành lại không có gì thần kỳ. Y lập tức cười lạnh, dừng lại một chút cũng không mà sẵn đà lao tới lật tay bổ Kim phủ xuống.
Một búa chém xuống, uy lực của pháp bảo nhất thời hiển lộ. Trong thông đạo vang rền tiếng phong bạo, một cỗ cự lực vỗ mặt mà đến.
Vương Tông Cảnh sao lại không biết mình đang dùng trứng chọi đá. Chỉ là khoảnh khắc hắn nhìn thấy dung nhan tê tái của Tô Văn Thanh xong đã vô pháp tự mình bỏ trốn. Tại thời điểm sống chết trước mắt, tự nhiên lực lượng dồi dào ở đâu trỗi dậy, toàn bộ cơ thể hắn trong nháy mắt phảng phất phồng lên, như một lần nữa được trở lại với thời khắc sinh tử tồn vong trong rừng rậm ngày xưa. Sát na Kim phủ đánh xuống, hắn tận lực xoay người, chỉ chớp mắt đã thoát khỏi tầm công kích, tuy rằng tránh được một kiếp nhưng kình lực từ Kim phủ phát ra vẫn đủ ép hắn ngã lộn nhào.
Nam tử âm trầm nọ ngẩn người, thân thủ cực kỳ mau lẹ của thiếu niên kia một lần nữa đã khiến y kinh ngạc, nhịn không nổi phải dừng lại mà nhìn Vương Tông Cảnh một lần. Chỉ là y trước giờ tính tình lạnh lùng, tình cảm cũng chẳng có được bao nhiêu, nên chỉ liếc mắt rồi thôi, trong tích tắc Kim phủ lại một lần nữa nâng lên.
Ngay thời khắc đó, chỉ nghe cô gái đằng trước y la lớn, âm thanh mang đầy sự tuyệt vọng:
– Chúng ta là đệ tử của Thanh Vân, ngươi là ai?
Hai chữ Thanh Vân vừa ra, nam tử âm trầm nhất thời cả kinh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn tới. Chỉ thấy Tô Văn Thanh mắt đẫm lệ mà đứng đó chứ không chạy đi, xa hơn một tí, Tiểu Đỉnh hùng hổ quay đầu chạy lại, dứ dứ nắm tay, nhìn đủ thấy ta đây nhỏ tuổi nhưng thập phần nghĩa khí, mặc kệ cho Đại Hoàng hay Tiểu Hôi bên cạnh uông uông chét chét không ngừng.
Có điều nam tử âm trầm nọ chỉ chần chừ trong thoáng chốc, ánh mắt chỉ xẹt qua một tia phức tạp rồi nhìn về phía cửa đá, trong giây lát đã đưa ra quyết định, mặc kệ chuyện gì thì Kim phủ vẫn cứ vung lên, nhắm thẳng người Vương Tông Cảnh chém xuống.
Vốn Vương Tông Cảnh lúc này như thỏ trốn đồng hoang không lực hoàn thủ, đột nhiên thân thể lại chớp lên, một lần nữa dùng tốc độ cực nhanh lao vút về phía dưới chân nam tử âm trầm. Với tốc độ có lẽ đã là cực hạn của thân thể phàm nhân, trong nháy mắt hắn đã tiếp cận đến người địch thủ.
Nam tử âm trầm kia khẽ biến sắc! Tuy y coi thường đạo hạnh của thiếu niên nọ nhưng bản thân vẫn là kẻ kinh qua nhiều lần huyết chiến, trong lòng tự nhiên có cảnh báo, theo bản năng liền lui lại phía sau. Nên sát na Vương Tông Cảnh nhào tới thì động tác của nam tử âm trầm cũng không chậm, lập tức nhích lùi lại không để hắn ôm lấy chân mình. Chẳng ngờ, cánh tay Vương Tông Cảnh chợt hung hăng vung lên, nơi nắm tay đã xuất hiện cái nanh rắn lúc trước, liều mạng đâm vào thân thể của nam tử âm trầm.
Nam tử nọ hoàn toàn biến sắc, ánh mắt liếc qua chiếc răng nanh xanh đen, tức thì phóng lùi ra sau, đồng tử co rụt lại. Y nghiến răng vung Kim phủ lên rồi bổ xuống một cách dữ tợn.
Một búa này của y, dẫu không toàn lực cũng được bảy thành đạo hạnh nên vừa xuống tay nam tử nọ cũng tỏ ra hối hận. Bởi với trình độ của y, lại thêm uy lực của pháp bảo, tuyệt đối có thể băm Vương Tông Cảnh thành thịt vụn, nhất quyết không thể chống đỡ.
Sự tình biến đổi quá cấp bách, nam tử âm trầm vì không muốn để chiếc nanh rắn đâm vào người nên dùng một búa kia với mục đích là bức lùi Vương Tông Cảnh, lực đạo sử dụng tuy lớn nhưng hi vọng thiếu niên này biết khó mà lui. Ai mà ngờ Vương Tông Cảnh chẳng hề quan tâm tới áp lực ngập trời kia! Chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên một tia sắt máu điên cuồng, cổ họng gầm gừ hệt như yêu thú bị dồn vào chân tường, thân hình xiên qua một bên rồi nhào về phía nam tử âm trầm nọ.
Lúc này thì một nửa thân hình hắn vẫn nằm trong vùng bao phủ của lưỡi búa, thực là dữ ít lành nhiều, không chết cũng trọng thương. Nhưng bù lại, hắn cũng có nửa khắc thời gian nhào tới, nam tử âm trầm kia đánh trúng hắn thì bản thân cũng không cách nào né tránh, nhất định sẽ bị thiếu niên coi chết như về này dùng cái răng nanh cổ quái kia cắm thẳng vào người.
Thời khắc đó, nét mặt vốn mang theo vài phần lạnh nhạt khinh thường của nam tử âm trầm kia đã tan biến từ lâu, mà hiện tại đổi thành trịnh trọng vô cùng. Đúng là tại thời điểm này, y đã xem thiếu niên đạo hạnh nông cạn kia như một đại địch sinh tử của mình. Mắt thấy Kim phủ bổ xuống mà thằng nhóc này vẫn hung hăng lao tới chứ không thèm né tránh, đúng là vừa quyết liệt vừa dũng mãnh, khiến cho y động lòng kinh tâm. Hai con mắt của nam tử âm trầm lập tức trợn tròn, y gầm lên giận dữ, lưỡi búa vàng rực đột ngột đứng sững lại giữa không trung rồi cấp tốc quay về. Lực phản lại cực lớn, khiến nam tử há mồm phún máu, nhưng cũng khiến cho y có đủ thời gian lui thân lại sau thêm ba thước, tránh thoát khỏi nhát đâm liều lĩnh bất cần vừa rồi.
Cao thủ giao phong như sấm giăng chớp giật, khiến người ta hoa mắt lạnh lưng, sinh tử quả thật chỉ cách một đường tơ. Tô Văn Thanh cách đó không xa nhìn mà kinh tâm động phách, mặt mày trắng bệch. Bởi dù là ai cũng nghĩ không ra, hai người vốn thực lực cách nhau một trời một vực như vậy, mà kẻ thụ thương lại là nam tử âm trầm kia, nhất thời tất cả đều ngẩn ngơ. Chỉ thấy nam tử nọ da mặt tái xanh, tuy rằng vừa hộc máu thì thân hình chỉ hơi lảo đảo đã đứng yên, kim phủ đưa ra chắn trước người, tiếp tục phi thân về phía trước. Lúc này trong mắt y đã không còn ai khác ngoài hình ảnh của Vương Tông Cảnh!
Trong nháy mắt tiếng gió vang như sấm động, bốn phương tám hướng hào quang chói lọi, kim phủ lóe lên sắc vàng óng ánh rồi hóa thành vô số luồng quang mang rực rỡ, nửa như tuyết lở, nửa như thủy triều cuộn trào mãnh liệt mà đến. Nam tử âm trầm đúng là đã dùng toàn lực để ứng phó với thiếu niên kia rồi.
Động tĩnh quá to lớn khiến cho mặt đất cũng như hai bên vách thông đạo không sao chịu nổi mà bắt đầu rung lên bần bật. Nhất thời đám người trong đại sảnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Ai nấy đều quay đầu nhìn về phía cửa thông đạo, nơi kim quang sáng lóa hắt tới, thầm nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong mà khiến nam tử kia phải kịch liệt thi pháp như vậy.
Dưới công kích mức độ này, nỗ lực phản kháng của Vương Tông Cảnh liền bị đập tan trong nháy mắt. Trước đạo hạnh cao thâm tuyệt đối, hắn không khác gì con kiến dưới gốc đại thụ cả, hoàn toàn không có chút xíu lực trả đòn, miễn cưỡng lắm mới dựa vào thân thể cường hãn mà né tránh được hai chiêu đầu, tới chiêu thứ ba đã bị tàn ảnh Kim phủ quét trúng, thân thể như diều đứt dây bắn tung vào vách thạch bích, vô lực khụy xuống.
Mặc cho hắn vẫn đang trong cơn choáng váng, cảm giác như đất trời đảo lộn, nam tử kia vẫn không để Vương Tông Cảnh có cơ hội phản ứng, một lần nữa lao tới. Xa xa, Tô Văn Thanh kinh hãi hét lên, trong tiếng thét tràn ngập nỗi niềm lo lắng khóc than. Vương Tông Cảnh lúc này chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, khóe miệng ứa ra một dòng máu đỏ thẩm. Cánh tay cầm chiếc răng nanh lúc này đã bị nam tử âm trầm nọ dẫm lên, lưỡi Kim phủ chói chang đằng đằng sát khí trong nháy mắt lại bổ mạnh xuống.
Sinh tử một đường, chỉ trong khoảnh khắc này mà phân khai!
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!