Phòng ngủ hoàn toàn yên ắng.
Rhyme đã để Thom về nhà qua đêm Chủ nhật cùng Peter Hoddins, bạn gái lâu năm của anh chàng điều dưỡng. Rhyme đã hành cậu ta không ít. Anh không đừng được chuyện đó, nhiều lúc cũng cảm thấy thật tệ vì đã làm vậy. Nhưng anh cố gắng bù lại cho cậu ta những khi Amelia Sachs ở lại qua đêm với anh, như đêm này chẳng hạn, anh giải phóng cho Thom. Cậu thanh niên cần một cuộc sống bên ngoài ngôi nhà này nhiều hơn việc suốt ngày quanh quẩn chăm sóc một gã què bẳn tính.
Anh nghe thấy những âm thanh khẽ vọng ra từ phòng tắm. Những âm thanh cho biết một phụ nữ đang chuẩn bị lên giường ngủ. Tiếng thủy tinh va vào nhau lanh canh, tiếng cửa lùa bằng nhựa lạch xạch, tiếng xịt nước thơm, tiếng nước chảy cùng mùi hương tỏa ra từ bầu không khí ẩm ướt của phòng tắm.
Anh thích những khoảnh khắc này. Chúng gợi anh nhớ lại cuộc đời anh trước đây.
Tâm trí anh lại hiện lên những bức ảnh treo trong phòng thí nghiệm dưới nhà. Bên cạnh bức ảnh chụp Lincoln mặc bộ đồ thi đấu điền kinh là một bức ảnh đen trắng. Trong ảnh có hai chàng thanh niên ngoài hai mươi tuổi gầy gò, cao lêu đêu, mặc com lê đang đứng cạnh nhau. Hai cánh tay của hai người đều giơ thẳng, như thể đang băn khoăn có nên ôm lấy người kia không.
Bố và bác của Rhyme.
Anh vẫn thường nhớ về bác Henry. Còn về bố anh thì lại không nhiều đến thế. Điều này đúng trong suốt cuộc đời anh. Ồ không, không có gì đáng chê trách về Teddy Rhyme cả. Chỉ đơn giản là ngời trẻ hơn trong hai anh em ruột cũng là người thường e dè thu mình lại. Ông yêu thích công việc của mình, hàng ngày cặm cụi vùi đầu từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều trong các phòng thí nghiệm khác nhau, thích đọc sách, một thú vui ông luôn tìm đến mỗi buổi tối trong khi thư thái ngồi trong chiếc ghế bành bọc đệm dày đã sờn, còn vợ ông, Anne, bận bịu may vá hoặc xem ti vi. Teddy yêu thích lịch sử, nhất là cuộc Nội chiến, một sở thích mà Rhyme đoán chính là nguồn gốc dẫn đến cái tên của anh.
Cậu con trai và người cha chung sống khá vui vẻ, dù Rhyme vẫn nhớ rõ những khoảnh khắc im lặng đầy lúng túng, ngượng nghịu khi chỉ có hai bố con với nhau. Những gì đem đến rắc rối cũng thúc đẩy con người ta nhập cuộc. Những gì đem đến thách thức cũng khiến bạn cảm thấy sức sống cuộn chạy trong mình. Teddy không bao giờ đem đến rắc rối hay thách thức.
Nhưng bác Henry thì có, với những lời nói thẳng tuột.
Anh không thể ở trong cùng một căn phòng với ông nhiều hơn vài phút mà không bị sự chú ý của ông soi tới như một ngọn đèn pha. Sau đó sẽ là những câu đùa cợt, những chuyện bông lơn, những tin tức mới nhất về gia đình. Và luôn có những câu hỏi, một số được đặt ra bởi ông thực sự tò mò muốn biết thêm. Nhưng phần lớn được hỏi chỉ để gợi ra một cuộc tranh luận với anh. Ôi, Henry mới say mê những cuộc đấu trí làm sao. Anh có thể co lại khép nép, có thể đỏ mặt, có thể nổi cáu. Nhưng anh cũng nóng bừng người lên vì hãnh diện về những lời khen ngợi hiếm hoi nhận được từ ông, vì anh biết mình đã giành được một cách xứng đáng. Chưa bao giờ một lời khen ngơi giả tạo hay những lời động viên vô căn cứ được phát ra từ miệng của bác Henry.
“Cháu gần tới đích rồi đấy. Cố suy nghĩ thêm đi nào! Cháu đã có tất cả chúng trong con người mình. Einstein đã thực hiện tất cả các nghiên cứu quan trọng nhất khi ông ta mới chỉ nhỉnh hơn cháu vài tuổi.”
Nếu anh đưa ra được đáp án đúng, anh sẽ được thưởng bằng một cái nhướn mày tán đồng, tương đương với việc giành được giải thưởng tại Hội chợ Khoa học Westinghouse. Nhưng cũng rất thường xuyên anh đưa ra những lý lẽ hoàn toàn sai bét, những giả thiết ngớ ngẩn, những lời chỉ trích đầy cảm tính, những nhận xét thiên lệch… Nhưng mục đích của ông không phải là giành phần thắng trước anh, ông chỉ có mục đích duy nhất là đi tới chân lý và đảm bảo anh hiểu rõ con đường cần phải đi. Một khi ông đã phá tan tành lập luận của anh ra thành từng mảnh và đảm bảo anh hiểu được tại sao, cuộc tranh luận đến đó là kết thúc.
“Vậy cháu hiểu mình đã bắt đầu sai lầm ở đâu rồi chứ? Cháu đã tính toán nhiệt độ với một tập hợp giả thiết sai lầm. Chính xác là vậy! Bây giờ, hãy cùng đi gọi vài cú điện thoại, tập hợp thêm vài người nữa và cùng đi xem White Sox vào thứ Bảy này. Bác cần một chiếc bánh mì kẹp xúc xích nóng hổi ngay tại sân bóng chày và chắc chắn chúng ta sẽ không kiếm nổi lấy một cái ở Comiskey Park vào tháng Mười đâu.”
Lincoln luôn thích thú với những cuộc so tài trí tuệ, thường lái xe đến tận Công viên Hyde ngồi dự các buổi tọa đàm hay các cuộc thảo luận nhóm không chính thức do bác anh làm chủ tọa tại trường đại học, thực ra, anh còn có mặt thường xuyên hơn Arthur, người luôn có những mối bận tâm khác.
Nếu bác anh vẫn còn sống, chắc hẳn lúc này ông đã bước thẳng vào căn phòng của Rhyme mà không buồn để ý tới cơ thể bất động của anh, chỉ tay về chiếc máy sắc ký khí và nói thẳng tuột, “Tại sao cháu vẫn còn xài cái thứ thối tha này?” Rồi bước qua trước mặt những tấm bảng trắng ghi lại các bằng chứng, ông hẳn sẽ bắt đầu lục vấn Rhyme về cách anh xử trí vụ Năm Hai Hai.
“Phải rồi, nhưng liệu cho rằng gã này có phương thức ứng xử như thế đã hợp lý chưa? Hãy nói lại lần nữa các lập luận của cháu cho bác nghe.”
Anh lại nhớ tới buổi tối mà anh đã thường hồi tưởng đến: Đêm Giáng sinh năm cuối của anh ở trường trung học, tại nhà bác anh ở Evanston. Tại đó có mặt vợ chồng Henry – Paula cùng những người con của họ, Robert, Arthur và Marie; vợ chồng Teddy – Anne cùng Lincoln; vài người cô bác họ hàng cùng các anh chị em họ; một hai người láng giềng.
Lincoln và Arthur đã giành gần hết buổi tối chơi be a pool trong phòng chơi ở dưới nhà và trò chuyện về những dự tính cho mùa thu năm sau cũng như về trường đại học. Trái tim của Lincoln đặt cả vào Học viên Công nghệ Massachussetts. Arthur cũng dự định sẽ nộp đơn xin học ở đó. Cả hai đều tin tưởng vào khả năng được nhận, tối hôm đó hai anh em tranh luận với nhau về việc sẽ ở chung một phòng trong ký túc xá hay tìm một căn hộ ở ngoài trường (tình huynh đệ giữa các chàng trai phải tranh đấu với viễn cảnh nhen nhóm một tổ ấm yêu đương cùng một cô bạn gái).
Sau đó, đại gia đình tập hợp quanh chiếc bàn lớn trong phòng ăn, gần đó, mặt nước hồ Michigan đang gợn sóng ì oạp, những cơn gió rít lên qua những cành cây khẳng khiu xám xịt ngoài sân sau. Henry ngự trị tại bàn ăn với cùng phong cách khi ông ngự trị trên bục giảng, rất có trách nhiệm và ý thức, với một nụ cười thoáng hiện trên đôi mắt nhanh nhẹn không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào của những cuộc trò chuyện đang diễn ra quanh mình. Ông kể những câu chuyện đùa, những giai thoại thú vị, hỏi thăm về cuộc sống của các vị khách. Ông luôn quan tâm, luôn tò mò và có những lúc ông thật lôi cuốn. “Nào, Marie, giờ tất cả mọi ngời đều đã có mặt đông đủ, hãy kể cho chúng ta cùng nghe về suất học bổng nghiên cứu sinh ở Georgetown đi. Bố nghĩ tất cả mọi người ở đây đều đồng ý nó sẽ rất phù hợp với con. Jerry có thể tới thăm con ở đó vào các dịp cuối tuần trên chiếc xe đồng bóng mới toanh của cậu ta. À mà hạn chót để nộp hồ sơ là khi nào vậy? Đợi chút nào, dường như là bố nhớ ra rồi.”
Cô gái có mái tóc lưa thưa vừa né tránh cái nhìn của ông vừa nói do dịp lễ Giáng sinh và các bài thi tốt nghiệp, cô vẫn chưa hoàn thành xong giấy tờ. Nhưng chắc chắn sẽ hoàn thành. Chắc chắn.
Tất nhiên mục tiêu của Henry là buộc con gái ông phải cam kết trước mặt những người chứng kiến, bất chấp việc cô sẽ phải xa vị hôn phu của mình thêm sáu tháng nữa.
Rhyme luôn tin tưởng bác anh hoàn toàn có thể trở thành một luật sư biện hộ hay một chính khách xuất sắc.
Sau khi những gì còn lại của món gà tây và món pa tê đã được dọn đi, thay thế bằng Grand Marnier (một loại rượu dùng sau bữa ăn, làm từ cognac và tinh dầu chanh đắng) cà phê và chè, bác Henry kéo mọi người ra phòng khách, nổi bật lên trong căn phòng là một chiếc lò sưởi với gộc cây đang cháy bùng bùng và một bức chân dung nghiêm nghị của ông nội Lincoln – một người có ba bằng tiến sĩ và là giáo sư tại Harvard. Đã đến giờ cho cuộc thi tài.
Bác Henry sẽ đưa ra một câu hỏi khoa học, người đầu tiên tìm ra câu trả lời sẽ được một điểm. Ba người đạt điểm số cao nhất sẽ giành được các phần thưởng đích thân ông đã lựa chọn và được bác Paula gói lại rất chu đáo.
Không khí căng thẳng có thể cảm nhận được thật rõ ràng, luôn là như vậy khi bác Henry đóng vai chủ trì và là một người tham gia thi đấu cực kỳ nghiêm túc. Bố Lincoln là một đối thủ lợi hại trong rất nhiều câu hỏi về Hóa học và nếu chủ đề thi tài liên quan tới những con số, mẹ anh, một giáo viên Toán bán thời gian, có lúc còn đưa ra câu trả lời trước khi bác Henry kịp nói xong câu hỏi. Tuy nhiên, những người về đầu tiên trong toàn bộ cuộc thi lại là những người anh chị em họ – Robert, Marie, Lincoln và Arthur cùng chồng chưa cưới của Marie.
Đến giai đoạn cuối, khoảng gần tám giờ tối, những người tham gia thi dấu đều đã nhỏm cả dậy khỏi chỗ ngồi, theo đúng nghĩa đen. Thứ tự xếp hạng thay đổi sau từng câu hỏi. Những lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Khi chỉ còn vài phút theo chiếc đồng hồ đếm thời gian của bác Paula, Lincoln trả lời đúng liên tiếp ba câu hỏi và vươn lên vị trí số một. Đứng thứ hai là Marie, thứ ba là Arthur.
Trong những tràng vỗ tay tán thưởng, Lincoln cúi chào như thể đang đứng trên sân khấu và nhận giải quán quân từ tay bác anh. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác ngạc nhiên khi mở tờ giấy gói màu nâu: một chiếc hộp nhựa trong suốt đựng một khối bê tông kích thước chừng một inch. Thế nhưng đây không hề là một trò đùa. Lincoln đang cầm trong tay một mảnh của Sân vận động Stagg cũ tại Đại học Chicago, nơi phản ứng hạt nhân dây chuyền đầu tiên đã được thực hiện dưới sự chỉ đạo của nhà bác học cùng tên với anh họ anh, Arthur Compton và đồng sự Enrico Feri. Ông Henry có lẽ đã lấy được một mảnh khi sân vận động này bị phá đi vào những năm 1950. Lincoln đã rất xúc động trước giải thưởng mang dấu ấn lịch sử này và đột nhiên cảm thấy vui mừng vì mình đã tham gia cuộc chơi một cách nghiêm túc. Anh vẫn còn giữ lại mảnh bê tông ở đâu đó, trong một thùng các tông dưới tầng hầm.
Nhưng lúc đó Lincoln không còn thời gian để chiêm ngưỡng phần thưởng quý báu của mình.
Tối hôm đó anh có một cuộc hẹn muộn với Adrianna.
Cũng giống như gia đình vừa đột nhiên chen vào dòng suy nghĩ, lúc này cô huấn luyện viên thể dục tóc đỏ xinh đẹp cũng có vị trí của mình trong ký ức của Lincoln.
Adrianna Waleska – phát âm với một âm V nhẹ, vẫn còn giữ lại trong họ của mình gốc gác Gdansk (Một thành phố cảng ở Ba Lan) từ hai thế hệ trước – làm việc tại văn phòng của chuyên gia tư vấn đại học tại trường trung học của Lincoln. Vào đầu năm cuối cấp, trong khi mang mấy bản đăng ký đến nộp, anh đã nhìn thấy trên bàn làm việc của cô cuốn Stranger in a strange land, một cuốn tiểu thuyết của Heinlein, với các mép trang đã quăn sờn. Hai người đã bỏ ra cả giờ đồng hồ sau đó để trò chuyện về cuốn sách, thường là nhất trí với nhau, đôi chỗ tranh luận, kết quả là Lincoln nhận ra anh đã lỡ giờ Hóa học. Không vấn đề gì. Ưu tiên vẫn là ưu tiên.
Đó là một cô gái cao dong dỏng, mảnh dẻ, hai hàm răng đều tăm tắp, một thân hình gợi cảm dưới những chiếc áo len xù dài tay và những chiếc quần jean ống loe. Nụ cười của cô có thể xếp hạng từ nóng bỏng đến quyến rũ. Chẳng bao lâu sau hai người bắt đầu hẹn hò, trải nghiệm đầu tiên vào thế giới của những mối quan hệ lãng mạn thực thụ. Mỗi người đến dự các buổi thi đấu thể thao của người kia, cùng nhau tới tham quan Thorne Rooms (Phòng Thiết triều của Hoàng gia Anh) tại Học việc Mỹ thuật Chicago, tới các câu lạc bộ Jazz ở khu Old Town và thỉnh thoảng cùng tới thăm băng ghế sau chiếc Chevy Monza của cô, một chiếc xe khó có thể nói là có một băng ghế sau đúng nghĩa và do đó chỉ là một cái cớ. Adrianna sống cách nhà anh một quãng chạy ngắn, xét theo các tiêu chuẩn chạy băng đồng dã ngoại của anh, nhưng cách di chuyển này chẳng ổn chút nào, không thể xuất hiện trước cửa nhà nàng với thân hình mồ hôi nhễ nhại, vậy là anh mượn chiếc xe của gia đình mỗi khi có thể và phóng đi gặp cô.
Họ trò chuyện với nhau hàng giờ liền. Cũng như với bác Henry, anh và Adie đã cùng nhau cam kết.
Cũng có những trở ngại tồn tại. Sang năm sau, anh sẽ tới Boston học đại học; còn cô, tới San Diego để theo đuổi nghiên cứu sinh học và làm việc tại vườn bách thú. Nhưng chúng chỉ đơn thuần là những trở ngại và Lincoln Rhyme, vào lúc đó cũng như bây giờ, không bao giờ chấp nhận trở ngại như cớ để bỏ cuộc.
Sau này – sau vụ tai nạn và sau khi anh và Blaine đã chia tay, Rhyme đôi lúc vẫn tự hỏi liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh và Adrianna ở lại bên nhau và tiếp tục những gì họ đã bắt đầu. Buổi tối Giáng sinh đó, thực ra anh đã đi rất gần tới cầu hôn. Anh dự kiến trao cho cô không phải một chiếc nhẫn mà là, như anh đã khéo léo chuẩn bị trước, ‘một loại đá rất đặc biệt’ – phần thưởng được bác anh trao trong cuộc thi hiểu biết khoa học nho nhỏ.
Nhưng anh đã không thể nói ra, tất cả bởi thời tiết. Trong khi hai người ngồi sát bên nhau trên một băng ghế, tuyết bắt đầu rơi xuống mỗi lúc một dày từ trên bầy trời đêm yên ả của miền Trung Tây và chỉ sau vài phút, tóc và áo khoác của họ đã phủ một lớp tuyết trắng xóa. Cô gái chỉ kịp quay về nhà mình còn Lincoln về tới nhà anh, trước khi mọi con đường bị ngừng trệ. Tối hôm đó, anh nằm thao thức trên giường, bên cạnh là chiếc hộp nhựa đựng mảnh bê tông, tập đi tập lại bài cầu hôn của mình.
Lời cầu hôn đã không bao giờ được nói ra. Những biến cố chen vào cuộc đời họ, đẩy họ đi theo những hướng khác nhau, dường như đều là những biến cố nhỏ nhoi vô nghĩa, cho dù sự nhỏ nhoi đó, cũng giống như những nguyên tử vô hình đã va đập vào nhau để phân hạch trong một sân vận động bỏ hoang lạnh lẽo, đã thay đổi thế giới mãi mãi.
Mọi thứ hẳn đã khác đi…
Rhyme thoáng nhìn thấy Sachs đang chải lại mái tóc dài màu đỏ của cô.
Anh nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy vui vì cô đã ở lại tối nay, một cảm giác khiến anh thư thái hơn thường lệ. Rhyme và Sachs không phải là hai người không thể tách rời. Họ đều là những con người cực kỳ độc lập và thường ưa thích có thời gian riêng cho mình. Nhưng tối nay anh muốn cô ở lại đây. Cảm nhận sự hiện diện của cơ thể cô ngay bên anh, một cảm giác – ở những chỗ hiếm hoi anh vẫn còn khả năng cảm nhận – càng mãnh liệt hơn bởi sự hiếm hoi của nó.
Tình yêu anh dành cho cô là một tong những động lực để anh duy trì chế độ luyện tập với một máy tập chạy được vi tính hóa và máy tập đạp xe Electrologic. Nếu các tiến bộ y học bước qua được điểm dừng đó và cho phép anh có thể đi lại, các cơ bắp của anh sẽ được chuẩn bị sẵn sàng. Anh cũng đang cân nhắc tới một cuộc phẫu thuật nữa rất có thể sẽ cho phép cải thiện thể trạng của anh cho tới ngày đó. Về mặt thực nghiệm, phương pháp phẫu thuật này vẫn còn gây nhiều tranh cãi, nó được gọi là phẫu thuật điều chỉnh đường dẫn thần kinh ngoại vi, một kỹ thuật đã từng được bàn đến nhiều và đôi khi được thử nghiệm trên thực tế trong nhiều năm mà không đem lại nhiều kết quả tích cực. Nhưng gần đây một số bác sĩ nước ngoài đã thực hiện loại phẫu thuật này với ít nhiều thành công, bất chấp sự dè dặt của cộng đồng y học Mỹ. Quy trình này sử dụng can thiệp phẫu thuật để nối các đầu dây thần kinh ở phía trên bị trí bị tổn thương với phần thần kinh nằm phía dưới. Có thể gọi đó là việc bắc một chiếc cầu mới để đi vòng qua vị trí một cây cầu đã đổ.
Những trường hợp thành công thường có được ở những cơ thể bị tổn thương ít nghiêm trọng hơn so với cơ thể của Rhyme, nhưng kết quả đúng là rất ấn tượng: có lại kiểm soát bàng quang, cử động của các chi, thậm chí có thể đi lại được. Kết quả cuối cùng này sẽ không thể có được với trường hợp của Rhyme, nhưng những cuộc trao đổi cùng một bác sĩ Nhật đi tiên phong trong phương pháp phẫu thuật này và với một đồng nghiệp đang giảng day tại bệnh viện của trường y thuộc trường đại học Ivy Leaque (Một hiệp hội các trường đại học ở khu vực Đông Bắc Mỹ gồm tám trường thành viên: Brown, Columbia, Cornell, Dartmouth, Harvard, Pennsylvania, Princeton và Yale) đã đem đến hy vọng sẽ cải thiện được đáng kể một số chức năng. Có thể là khả năng cảm nhận và cử động hai cánh tay, hai bàn tay và bàng quang.
Cả quan hệ tình dục nữa.
Những người bị liệt, thậm chí cả những người liệt tứ chi, vẫn hoàn toàn có khả năng quan hệ tình dục. Nếu như nguồn kích thích tạo ra hưng phấn xuất phát từ nguyên nhân tinh thần – nhìn thấy một người đàn ông hay một phụ nữ mà chúng ta thích – thì không, thông điệp này không thể đi qua được vị trí bị tổn thương trên cột sống. Nhưng cơ thể con người là một cỗ máy tuyệt vời, và có một cơ chế thần kinh kỳ diệu nào đó hoạt động tự động một cách độc lập bên dưới nơi bị tổn thương. Có một chút kích thích tại chỗ, những người bị liệt nặng nhất thậm chí cũng có thể làm tình được.
Ánh đèn trong buồng tắm vụt tắt và anh dõi theo bóng dáng cô đang tiến lại gần, leo lên cái mà từ lâu cô đã gọi là chiếc giường tiện nghi nhất thế giới.
“Anh…,” anh vừa mới bắt đầu thì giọng nói của anh đã bị đôi môi cô làm cho tắt lịm khi cô ôm ghì lấy anh hôn thật mãnh liệt.
“Anh vừa nói gì?” Cô thì thầm, lướt đôi môi xuống cằm anh, rồi xuống cổ.
Anh đã quên mất. “Anh quên mất rồi.”
Đôi môi anh ngậm lấy tai cô và rồi nhận ra đống chăn trên giường đã bị kéo xuống. Việc này đã khiến cô phải tốn sức không ít, Thom đã chuẩn bị giường không khác gì một anh lính sợ chết khiếp thượng sĩ giám thị của mình. Không lâu sau, anh đã nhìn thấy đống chăn bị vun thành đống dưới chân. Chiếc áo phông của Sachs cũng gia nhập vào đó.
Cô hôn anh lần nữa. Anh đáp lại thật say mê.
Đúng lúc đó chuông điện thoại của cô reo lên.
“Ú ù,” cô thì thầm. “Em chẳng nghe thấy gì cả.” Sau bốn lần đổ chuông, tín hiệu của hộp thư thoại vang lên như sự giải thoát. Song chỉ một nháy mắt sau chuông lại reo.
“Có khi mẹ em gọi đấy,” Rhyme nói.
Rose Sachs đã trải qua một số liệu trình điều trị để giải quyết bệnh tim. Tình hình khá tốt song gần đây bà có vài vấn đề về sức khỏe.
Sachs vừa hầm hừ cằn nhằn vừa mở máy, lập tức thân thể cả hai người đều chìm vào một quầng sáng xanh. Nhìn thông tin người gọi, cô nói: “Là Pam. Em nên nghe máy.”
“Tất nhiên rồi.”
“Chào em. Có chuyện gì thế?”
Khi cuộc đối thoại tiếp tục, Rhyme đoán có chuyện gì không ổn.
“Okay… chắc rồi… Nhưng chị đang ở nhà Lincoln. Em muốn qua đây không?” Cô liếc nhìn Rhyme, anh gật đầu tán thành. “Okay, em yêu. Bọn chị vẫn còn thức, chắc mà.” Cô đóng máy.
“Có chuyện gì thế?”
“Em không biết. Con bé không nói. Nó chỉ nói bố mẹ nuôi nó, Dan và Enid có hai đứa bé phải nhận khẩn cấp tối nay. Vậy là tất cả đám trẻ lớn tuổi hơn phải ở chung phòng. Con bé buộc phải chuồn ra ngoài. Nó không muốn ở lại nhà em một mình.”
“Đến chỗ anh cũng được. Em biết mà.”
Sachs lại nằm xuống, miệng cô say sưa thám hiểm thân thể anh. Cô thì thầm: “Em đã tính thử rồi. Con bé sẽ phải cho đồ vào túi, lấy xe khỏi ga ra… phải mất bốn mươi lăm phút nữa mới đến đây được. Bọn mình vẫn còn chút thời gian.”
Cô cúi người ra trước định hôn anh lần nữa.
Đúng lúc đó chuông cửa reo inh ỏi. Máy đàm thoại nội bộ kêu lạch tạch: “Ông Rhyme? Amelia? Xin chào, Pam đây mà. Chị mở cửa cho em được không?”
Rhyme bật cười, “Có lẽ con bé vừa gọi điện từ ngay ngoài bậc thềm.”