Công Lý Thảo Nguyên

42 Với cô bé cũng như với chúng ta!



Chiếc mô tô bốn bánh đó cũng chính là chiếc xe trong bức ảnh ca ta lô mà đầu mối liên hệ tại Đức của Solongo đã gửi tới. Ngoại trừ việc ở đây, với một người cầm tay lái, chiếc xe trông có vẻ còn mạnh mẽ hơn. Cũng cần phải nói là người lái xe cũng không to con cho lắm. Một người Hàn Quốc, rõ ràng là giàu có và ngạo mạn, kiêu hãnh vì có mặt ở đó, được trang hoàng như người mẫu thời trang thể thao với chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng đeo trên cổ tay, và ở ngón áp út bàn tay phải là chiếc nhẫn giống loại nhẫn mà cựu sinh viên các trường đại học và cao đẳng danh tiếng tại Mỹ vẫn đeo. Ông ta mỉm cười nhìn vào ống kính, một tay giơ cao chai vodka, một tay khoác qua vai anh chàng Mickey cũng cực kỳ kiêu hãnh được hiện diện ở đó, như một người hâm mộ được chụp ảnh cạnh thần tượng của mình. Một người đàn ông khác đứng gần họ, cũng là người Hàn Quốc, và hơi lùi ra sau một chút.

“Chị nhận ra tay này mà, phải không?” Oyun hỏi Solongo.

“Khuôn mặt ông ta làm chị nhớ tới điều gì đó…”

“Đoàn đại biểu Hàn Quốc được mời tới lễ hội naadam lớn. Ta đã nhìn thấy họ trên tất cả các mặt báo. Em tin ông ta là đại diện chính thức của giới chủ doanh nghiệp Hàn Quốc, hay cái gì đó đại loại như thế.”

“Đợi đã, chúng ta có thể kiểm tra lại,” Solongo vừa nói vừa thoăn thoắt thao tác trên chiếc iPad của cô.

Trình tìm kiếm đưa ra một trăm tám mươi nghìn kết quả cho ‘trưởng đoàn, chủ doanh nghiệp, Hàn Quốc’. Cô thu gọn số trả lời xuống còn mười hai nghìn khi thêm vào ‘thăm Mông Cổ’,rồi tiếp tục lọc kết quả bằng cách thêm từ khóa ‘naadam’ vào lệnh tìm kiếm để thu được một trăm linh tám trả lời. Trong các đường dẫn được đề xuất, cô chọn đường dẫn của nhật báo tiếng tăm Cờ hiệu, và trên màn hình hiển thị bức ảnh chụp đoàn đại biểu chính thức của giới doanh nghiệp Hàn Quốc đi thăm Oulan-Bator vào dịp lễ hội.

“Đúng là ông ta!” Solongo vừa nói vừa chỉ vào người đàn ông trên trang nhất tờ báo, trong ảnh ông ta đứng ở vị trí trưởng đoàn. “Nhìn cái đồng hồ và cái nhẫn này, giống hệt.”

“Đúng rồi,” Oyun xác nhận,. “nhưng người thì khác. Trong bức ảnh trông ông ta có vẻ trẻ hơn nhiều.”

“Đúng thế. Theo chị phải trẻ hơn sáu hay bảy tuổi, khoảng vậy.”

“Còn theo em thì trẻ hơn đúng năm tuổi!”

“Mickey liên quan gì đến vụ tai nạn giữa chiếc xe đạp ba bánh màu hồng của cô bé có bố mẹ đã biến mất và chiếc mô tô bốn bánh của một doanh nhân Hàn Quốc nhỉ?”

Hai người phụ nữ lại tập trung vào bức ảnh, như thể hai khuôn mặt nam tính và vui vẻ của viên đại úy và người doanh nhân có thể cho họ biết thêm điều gì nữa. Bức ảnh lấy khuôn hình không được cân đối lắm. Một khoảnh khắc tức thời đánh dấu thời điểm khởi đầu hay lúc về đích trong cuộc thi đấu, đâu đó trong rừng. Ở bên rìa trái, người chụp ảnh đã không hoàn toàn thành công trong việc loại khỏi khuôn hình một nhân vật mà người ta chỉ thấy có một phần bờ vai. Ở phía phải, một cánh tay chìa lon bia cho ai đó phía sau lưng vị doanh nhân Hàn Quốc. Chính nhờ nhìn theo cử chỉ này mà Oyun để ý tới nhân vật ở phía hậu cảnh, giữa hai cái đầu kề sát nhau của Mickey và ông chủ ngoại quốc.

“Nhìn xem ai đây này!” cô vừa rít lên vừa chỉ tay vào kẻ đó.

“Có vẻ như…”

“Đúng thế, là hắn. Hắn chính là gã đần Adolf!”

“Thế nghĩa là sao?” Solongo thở dài. “Adolf, Mickey và thứ mà ta có thể coi là hung khí gây tội ác cùng có mặt trên một bức ảnh, và thêm nữa lại cùng với cả một nhân vật quyền thế người Hàn Quốc?”

“Theo em, hồi đó ông ta chắc là ít quyền thế hơn bây giờ nhiều. Giàu thì có lẽ rồi, nhưng chắc chắn là ít quyền thế hơn nhiều!”

“Vậy điều này có đưa em tới cùng kết luận như chị không?”

“Nếu chị nghĩ tới một cuộc đua bốc đồng theo kiểu các Rambo hầm hố cưỡi trên mấy chiếc xe cục súc và dẫn tới một vụ tai nạn do lái ẩu, thì cũng hấp dẫn đấy!”

“Nhưng giả thiết đó không giải thích được hiện bố mẹ cô bé ở đâu. Không thể giết được cả ba người chỉ bằng một cú đâm xe mô tô bốn bánh!”

“Trừ phi ai đó đã thu dọn hiện trường sau vụ tai nạn để tránh phiền phức cho một nhân vật vai vế người nước ngoài.”

“Và em nghĩ Mickey có thế chính là kẻ thực hiện việc dọn dẹp đó?”

“Sao lại không? Chị không tin anh ta đã thọc gậy bánh xe chúng ta trong cuộc điều tra này đủ nhiều để xứng đáng bị chúng ta nghi ngờ sao?”

“Có thể, nhưng bức ảnh này không cho chúng ta đủ bằng chứng để đi đặt câu hỏi trực tiếp với anh ta. Và với tay Hàn Quốc thì càng không!”

“Đúng thế, nhưng về Adolf, chúng ta có thể tới đặt vài câu hỏi với hắn. Và là những câu hỏi bạo lực, nếu chị hiểu em muốn nói gì!”

“Một câu hỏi bạo lực là thế nào ạ?” Gantulga hỏi.

Hai người phụ nữ nhất loạt quay lại để thấy cậu nhóc tiến đến, nhảy từng bước trên đôi nạng.

“Em từ đâu chui ra vậy?”

“Điều tra thực địa,” Gantulga đáp, vờ làm ra vẻ bí mật. “Thế một câu hỏi bạo lực là thế nào ạ?”

“Đó là câu hỏi theo kiểu như gã đó đã tìm cách hỏi em tối hôm nọ bằng những phát súng ấy.”

“Nếu bà chị muốn nghe ý kiến của em,” cậu nhóc vừa đáp vừa lại gần,. “cái gã tối hôm đó không thực sự có ý định đặt câu hỏi với em! Bức ảnh kia là gì vậy?”

Không đợi câu trả lời, kẹp một cái nạng dưới nách, Gantulga vớ lấy chiếc iPhone của Oyun và ngắm nghía bức ảnh.

“Ê này, em biết ông này, đây này, sếp của bà chị phải không? Còn đây là Xăm, gã đã gây ra vụ hỏa hoạn đúng không nào?”

Oyun giật chiếc iPhone từ tay cậu nhóc. Cậu ta nhảy lò cò trên một chân để lấy lại thăng bằng và Solongo, vẫn đang ngồi, vội túm lấy mông cậu nhóc để đỡ cậu ta.

“Này! Kiềm chế ham muốn một chút đi chứ bà chị!” cậu nhóc pha trò.

“Ham muốn của chị à? Nhóc học đâu ra những từ đó vậy hả?”

“Thôi mấy trò trẻ con của em đi nào!” Oyun cắt ngang, đầy vẻ tập trung. “Gã Xăm của em đâu hả?”

“Đây này!” cậu nhóc cố chỉ, nhưng không cúi người xuống được vì đôi mạng. “Ở bên trái, cánh tay đó, có thể thấy hình xăm của hắn trên đó.”

“Em đùa à, có nhìn được gì mấy đâu!”

“Đó là hình xăm của hắn, em xin nói với bà chị dấy. Một hình soyombo truyền thống nhưng ở giữa là hình chữ thập bẻ gập đầu của bọn họ. Nhìn đi, có thể thấy hai đường bẻ gập đầu của chữ thập!”

Cậu nhóc nói đúng. Hai người phụ nữ có thể hình dung lại trong đầu hình xăm biểu tượng quốc gia với chữ thập ngoặc thế chỗ cho biểu tượng Âm và Dương.

“Ai bảo em rằng đây là kẻ đã gây ra vụ hỏa hoạn?” Solongo hỏi. “Có thể đây là ký hiệu của một băng nhóm, một toán cướp, và có thể có nhiều người cũng mang hình xăm đó…”

“Điều đó không làm thay đổi gì hết,” Oyun lẩm bẩm, đột nhiên đắm mình trong các suy nghĩ của cô. “Dù là hắn hay một kẻ trong nhóm của hắn. Gã mang hình xăm là một phần trong cuộc điều tra về vụ giết mấy người Trung Quốc, chứ không phải cuộc điều tra về cô bé. Điều này có thể khẳng định mối liên quan giữa hai vụ án, nhưng nó cũng làm cuộc điều tra trở nên rối tung hơn bất cứ điều gì khác!”

“Dù thế nào đi nữa, điều đó xác nhận lựa chọn của chúng ta: gã Xăm đang lẩn khuất đâu đó ngoài kia, người Hàn Quốc này là không thể đụng tới, giờ không phải lúc để cãi cọ với Mickey, thế nên cây dừa duy nhất còn lại để rung lắc với hy vọng làm thứ gì đó rơi xuống, là gã đần Adolf này.”

“Chị có thể trông cậy vào em,” Oyun vừa nói vừa đứng dậy. “Trong lúc đó liệu chị có thể tìm hiểu sâu hơn về tay Hàn Quốc để chúng ta biết thêm chút nữa về hắn ta không? Cũng thử tìm hiểu xem kẻ còn lại cùng chụp ảnh với họ là ai.”

“Chị sẽ lo mấy việc đó!” Solongo trả lời, đồng thời đến lượt mình cũng đứng dậy để tiễn nữ thanh tra ra tới cửa.

“Nhân tiện,” Oyun vừa nói vừa quay người lại vào phút chót,. “Saraa thế nào rồi?”

Giọng nói của cô gái trẻ vang lên trả lời từ sau tấm bình phong:

“Saraa tự hỏi tại sao ông bố chứng nào tật nấy của cô ấy lại một lần nữa biến mất tăm, bỏ mặc những người phụ nữ của ông ấy như mọi khi, và để họ ngập trong cứt!”

Oyun và Solongo đưa mắt nhìn nhau lo lắng và cam chịu. Trong giọng nói của Saraa lại xuất hiện âm điệu cà khịa và khiêu khích đang giằng xé nội tâm cô gái. Và cũng giày vò cả hai người phụ nữ.

“Này, em là một chàng trai nhé, và em cũng thế, ngập trong cứt!” Gantulga pha trò để cố gắng làm không khí nhẹ bớt.

“Biến ra chỗ khác chơi, nhãi ranh!” cô gái trẻ đáp trả bằng giọng không chút hài hước.

Solongo nhún vai để ra hiệu với Oyun rằng chẳng thể làm được gì với chuyện đó, và cô đi theo nữ thanh tra ra tận xe.

“Với cô bé, đã đến lúc anh ấy cần quay về rồi!” cô nói.

“Phải,” Oyun đáp. “Với cô bé cũng như với chúng ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.