Yeruldelgger rất thích nơi này, nhưng ông không thích cả trang trại lẫn cái tên Erdenbat đặt cho nó. Một trang trại quả thực chẳng hề thích hợp với những quả đồi phủ kín rừng của Terelj. Tất nhiên, thứ mà vị trùm tư bản cho xây dụng buộc người ta phải ngưỡng mộ. Một công trình một tầng dài, toàn bộ bằng gỗ và kính, chạy suốt năm mươi mét nối giữa hai quả đồi nhỏ, trông như con đê nhỏ chạy ngang một thung lũng. Ban đêm, nơi này trông như con đập làm từ gỗ đỏ hung và ánh sáng nóng, một dãy các phòng khách, thư viện, quầy bar và phòng chơi billard mở ra một sàn gỗ lớn hình quạt ở đằng trước. Như một nhà nghỉ đi săn sang trọng ở vùng Colorado. Nhưng điều mà Yeruldelgger ưa thích lại ẩn mình ở phía bên kia, trong một thung lũng nhỏ được bức tường ngang và rực sáng này che chắn. Những vạt rừng thông rụng lá được chiếu sáng nhờ các trảng trống, những căn lều tuyệt đẹp mà ông hiểu rõ sự sang trọng và tiện nghi được bố trí rải rác gần như ngang với bờ một hồ nước rộng phẳng lặng có làn nước long lanh mát rượi. Erdenbat đã tái tạo ở đó một thiên đường thực sự, một chốn bình yên, một nơi ẩn náu hài hòa không hề giống với ông ta, cũng là nơi ông ta tiếp đón các vị khách chẳng hề xứng đáng với nó.
Họ tới trang trại được chiếu sáng rực rỡ vào lúc nửa đêm khuya, tất cả vẫn giữ im lặng. Khi tay tài xế, theo một cử chỉ của ông chủ, muốn giúp ông xuống xe, Yeruldelgger miễn cho gã việc đó bằng một ánh mắt thù địch, bất chấp cơn đau vẫn còn nhức nhối sau màn hành hung. Ông đi lên trước ông già để không phải theo sau ông ta, trong khi tay tài xế đánh xe vào một gara rộng thênh thang. Khi cánh cửa tự động bắt đầu dịch chuyển, Yeruldelgger nhìn thấy nhiều chiếc xe ô tô hạng sang đồ sộ và cỡ chục chiếc mô tô bốn bánh.
“Anh vẫn có căn lều của anh,” Erdenbat lên tiếng sau lưng vị cảnh sát, không hề tìm cách bắt kịp ông. “Anh biết đường rồi, tôi để anh tự tới đó…”
Yeruldelgger bước vào rồi đi qua phòng khách lớn lộng lẫy, không trả lời. Phải, ông biết rõ nơi này. Đại sảnh, thư viện nơi Kushi vừa chạy vừa chọc ghẹo Saraa đang học đọc, rồi phòng chơi billard, với Kushi được ông bế trên tay để cô bé có thể đủ cao để chơi cùng chị… Phòng làm việc của Erdenbat, nơi ông già thường xuyên bắt gặp hai cô bé đang nghịch con quay của bộ đồ xem bói nhỏ là quà của một người Hàn Quốc giàu có tặng ông ta. Những viên bi thủy tinh để bắn vào mấy cái lỗ nhỏ đánh dấu bằng một chữ tượng ý. Kushi mê mẩn trò chơi này. Nếu Yeruldelgger hay Uyunga không thấy cô bé ở bên ngoài, họ có thể tin chắc sẽ tìm thấy con gái mình ở đó, đang say sưa theo dõi những viên bi nhỏ bật lên bật xuống va đập vào nhau dưới đà quay tít của con quay nghiêng ngả trên trục quay nhọn đầu của nó.
Ra khỏi căn nhà ở đầu bên kia, đối diện với hồ nước lấp lánh ánh sao, viên cảnh sát lại phải nhận vào tim một cú đòn còn đau đớn hơn nhiều so với trận đòn tay tài xế đã trút lên người ông. Ông đã sống quanh hồ nước này những năm tháng thật hạnh phúc với Kushi, Saraa và Uyunga. Những đêm hè họ cùng nhau nằm dài trên thảm cỏ, cả bốn kề sát bên nhau, sáng tạo ra các chòm sao và đặt những cái tên ngộ nghĩnh cho các vì sao. Cảm xúc làm đôi chân ông muốn khuỵu, và buộc ông phải dừng lại để trấn tĩnh. Yeruldelgger nhận ra Erdenbat ở đằng xa sau lưng ông, và ông liền quay lại. Cái bóng ông ta dõi theo ông từ trong trang trại, đứng bất động sau khung của kính rộng của thư viện. Yeruldelgger hiểu ngay là ông ta đã đưa ông tới trang trại để hành hạ ông theo một cách còn tàn nhẫn hơn việc cho một gã hung đồ đánh ông nhừ tử. Dù vậy ông ta không thể đừng được, để trung thành với tiếng tăm của mình, việc để thủ hạ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ông đôi chút. Chắc hẳn, vào lúc ăn sáng ngày mai, Erdenbat sẽ giải thích với ông rằng ông ta làm vậy vì muốn tốt cho ông. Ông ta luôn khẳng định mình hành động vì lợi ích của người khác. Ngay cả khi chống lại họ. Ngay cả khi ông ta quyết định trừng phạt họ.
Xung quanh hồ nước có chừng mười lăm căn lều. Qua những tiếng rì rầm và tiếng ngáy, Yeruldelgger đoán nhiều căn trong số chúng đang có người ở. Ông đi ngang qua một bóng người tựa vào một thân cây trong bóng tối. Người đó vừa hút thuốc vừa trầm ngâm dưới bầu trời đây sao mang vẻ đẹp của mảnh đất cách xa quê hương mình. Yeruldelgger không lý giải nổi vì sao ông biết người đàn ông này là người nước ngoài, nhưng ông biết thế. Người Nhật Bản hoặc Hàn Quốc, nếu nhìn cách cầm điếu thuốc. Nhiều khả năng là người Hàn Quốc. Hai người không nói gì với nhau, và viên cảnh sát tìm đến căn lều được dành cho ông, nằm hơi tách biệt khỏi những căn lều khác ở lưng chừng một con dốc thoai thoải dẫn xuống tận mặt hồ tối đen. Những căn lều này sang trọng hơn nhiều so với lều của những người du mục. Chúng có thêm một sàn gỗ chạy dài tới trước hồ nước. Yeruldelgger lột hết chăn trên ba cái giường trong lều và lôi chúng lên chiếc cầu nối đó để làm thành chỗ ngủ tạm bợ. Dưới các vì sao, ông nằm nghiêng, gập người thành hình chữ S rồi chìm vào một giấc ngủ nặng nề, xỉu đi vì mệt mỏi, đau đớn và xúc động. Và không hề nghe thấy chiếc iPhone của ông đỗ chuông báo có tin nhắn từ Oyun.