Con tằm

41



Ngươi nghĩ tình khiến ta hóa dại?
Không, tâm trí ta tựa gươm rèn hỏa ngục…

Robert Greene
Orlando Furioso

Sáng hôm sau Strike dậy sớm sau một đêm ngủ chập chờn, vừa mệt mỏi bực dọc lại vừa bồn chồn. Hắn kiểm tra tin nhắn trên điện thoại rồi đi tắm, thay quần áo và bước xuống văn phòng không người. Tự dưng hắn đổ bực vì Robin không đi làm ngày thứ Bảy. Hắn cảm thấy rõ sự trống trải ấy, rồi vô lý nghĩ rằng Robin không chu đáo với công việc. Sáng nay nếu có cô ở đây thì hay biết bao; hắn có người để chia sẻ phát hiện tối hôm qua. Hắn nghĩ đến chuyện gọi cho cô, nhưng việc này nói trực tiếp thì hay hơn nhiều, nhất là kiểu gì Matthew cũng sẽ đứng một bên nghe lỏm nếu hắn gọi.

Strike pha trà rồi để nguội ngắt vì mải đọc lại hồ sơ của Quine.

Sự bất lực của hắn như treo lơ lửng trong không khí lặng thinh. Hắn liên tục kiểm tra điện thoại.

Hắn muốn làm gì đó, nhưng hoàn toàn bị động vì không có danh phận chính thức, không có quyền chức gì để phát lệnh lục soát nhà riêng hay buộc nhân chứng phải hợp tác. Từ đây đến cuộc phỏng vấn Michael Fancourt vào thứ Hai, hắn không thể làm gì được nữa, trừ khi… Hắn có nên gọi cho Anstis, đưa ra hết giả thuyết đó chăng? Strike nhăn mặt, lùa mấy ngón tay thô qua lớp tóc dày, tưởng tượng ra phản ứng kẻ cả của Anstis. Thực tế là không có một sợi bằng chứng nào cả. Mọi thứ đều là phỏng đoán – nhưng mình đã đúng, Strike kiêu ngạo nghĩ thầm, còn anh ta thì trật lất. Anstis không có cả năng lực và trí tưởng tượng để có thể tiêu hóa một giả thuyết có thể lý giải mọi chi tiết kỳ lạ trong vụ án mạng. Mà giả thuyết ấy lại khó tin, nếu so với giải pháp dễ dàng mà anh ta đã chọn. Vậy là anh ta chọn buộc tội Leonora, mặc dù vẫn đầy rẫy phi lý và câu hỏi còn bỏ ngỏ.

Tại sao, Strike tưởng tượng ra mình đang hỏi Anstis, tại sao một người đàn bà đủ khôn ngoan để làm phép hô biến bộ ruột của Quine mà lại đần đến nỗi đi mua dây thừng và áo choàng burqa bằng thẻ tín dụng của chính mình. Tại sao một người mẹ không bà con thân thích, mối quan tâm duy nhất chỉ là đứa con gái, lại đi chấp nhận nguy cơ ngồi tù chung thân. Tại sao, sau chừng đó năm chịu đựng tính trăng hoa và những trò mèo của Quine chỉ để giữ gia đình nguyên vẹn, người vợ tự dưng quyết định sẽ giết chồng?

Nhưng với câu hỏi cuối cùng Anstis chắc sẽ có câu trả lời hợp lý: vì Quine sắp bỏ vợ để đến với Kathryn Kent. Ông nhà văn đã mua bảo hiểm tính mạng: có lẽ Leonora thấy rằng làm góa phụ mà ổn định tài chính còn hơn là phải chạy ăn từng bữa khi ông chồng vô tích sự phung phí tiền bạc cho vợ bé. Bồi thẩm đoàn hẳn sẽ tin câu chuyện ấy, nhất là khi Kathryn Kent đứng ra làm chứng, khai rằng Quine đã hứa sẽ bỏ vợ để cưới chị ta.

Strike e rằng hắn không còn cơ hội khai thác Kathryn Kent nữa. Cái tội dám đón đường chị ta tại nhà riêng! Nghĩ lại thật đúng là non tay vụng về. Hắn đã khiến chị ta hoảng sợ với cái dáng lừng lững chờ mồi trong bóng tối trên ban công hôm đó. Pippa Midgley hẳn đã dễ dàng tô vẽ hắn thành tên thuộc hạ đầu trâu mặt ngựa của Leonora. Sắp đến hắn phải khéo léo hơn, làm sao lấy được lòng tin của chị ta, như cách hắn đã làm với thư ký của Ngài Parker, để có thể từ từ mà moi thông tin khi chị ta mủi lòng, thay vì ầm ầm đến tận cửa như đòi nợ.

Hắn lại nhìn điện thoại. Không có tin nhắn. Hắn nhìn đồng hồ. Chưa đầy chín rưỡi sáng. Mặc dù không hề muốn, hắn thấy tâm trí mình lan man, không tập trung vào nơi cần tập trung – sát thủ của Quine, những việc phải làm để có lệnh bắt – hắn miên man nghĩ đến nhà thờ từ thế kỷ mười bảy ở lâu đài xứ Croy…

Giờ này cô ta đang thay áo, hẳn là loại áo cưới phải đến mấy ngàn bảng. Hắn mường tượng ra Charlotte trần truồng đứng trước gương, đang tô vẽ mặt. Hắn đã thấy cảnh đó hàng trăm lần; cách cô đưa tay quét chổi trang điểm trước những tấm gương bàn phấn, gương khách sạn, cách cô biết rõ mình quyến rũ ra sao, đến nỗi gần như không buồn để tâm.

Không biết Charlotte có đang kiểm tra điện thoại từng phút như hắn, khi đã rất gần đến lúc bước đi giữa hai hàng ghế nhà thờ, hẳn khác gì đi trên ván cầu lắt lẻo? Liệu Charlotte có đang chờ đợi, hi vọng một dòng hồi âm từ Strike, sau tin nhắn ngắn ngủi ngày hôm qua?

Và nếu hắn gởi hồi âm ngay bây giờ… hồi âm như thế nào thì sẽ khiến cô ta quay lưng với chiếc áo cưới (hắn hình dung chiếc áo cưới treo trong góc phòng như bóng ma chờ đợi), để tròng quần jeans vào, vơ vài thứ cho vào túi đi đường rồi lẻn ra cửa sau? Cô sẽ chui vào xe, đạp lút chân ga mà thẳng tiến về phía nam, nơi có người đàn ông từ lâu đã đồng nghĩa với những cuộc trốn chạy.

“Dẹp hết,” Strike lẩm bẩm.

Hắn đứng dậy, nhét điện thoại vào túi, đổ hắt tách trà đã nguội rồi mặc áo khoác vào. Bận rộn là giải pháp duy nhất: công việc luôn là thứ thuốc phiện của riêng hắn.

Mặc dù chắc rằng Kathryn Kent đã dọn sang nhà bạn sau khi bị báo chí phát hiện ra và vẫn chưa hết ân hận vụ rình mò ngay cửa nhà Kent, hắn vẫn trở lại Clem Atlee Court, chỉ để lần nữa xác nhận phỏng đoán của mình. Không ai ra mở cửa, đèn tắt, bên trong nhà im ắng.

Một cơn gió lạnh cắt da thịt thổi qua ban công xây gạch. Khi Strike vừa dợm bước ra về, người đàn bà mặt mày sưng sỉa bên hàng xóm xuất hiện, lần này có vẻ đang gợi chuyện.

“Nó đi dồi. Nhà báo phải hông?”

“Ừa,” Strike đáp, vì hắn thấy bà ta có vẻ phấn khích và vì hắn không muốn Kent biết rằng mình lại mò tới.

“Báo với chí,” bà ta nói, không thèm giấu vẻ hí hửng. “Đăng cái gì đâu không! Nó đi dồi.”

“Biết khi nào chị ấy về không?”

“Không biết,” bà hàng xóm đáp, vẻ tiếc rẻ. Lớp da đầu hồng hồng lộ rõ sau mấy lọn tóc bạc uốn xoăn. “Hay để tôi gọi nhắn chú,” bà ta gợi ý, “nếu nó về lại.”

“Vậy thì tốt quá,” Strike đáp.

Tên của hắn gần đây cũng xuất hiện trên báo, không thể đưa danh thiếp được. Hắn xé một mẩu giấy từ cuốn sổ, viết ra số điện thoại đưa cho bà ta, kẹp theo tờ hai mươi bảng.

“Cảm ơn ha,” bà ta nói, vẻ làm ăn. “Để tôi nhắn.”

Khi đi xuống cầu thang hắn thấy con mèo hôm nọ, chính là con mèo đã bị Kathryn Kent đá một cú. Con mèo nhìn hắn, dè chừng nhưng cặp mắt vẫn kiêu kỳ liếc hắn đi qua. Đám choai choai lần trước không thấy đâu; chắc là trời quá lạnh mà thứ ấm nhất của bọn đó chỉ là món áo thun dày.

Lê lết trên lớp tuyết xám trơn trượt khá là chật vật, nhưng cũng khiến hắn đỡ suy nghĩ quay cuồng, khiến hắn không còn bận lòng rằng phải chăng mình đang thay Leonora đi tìm hung thủ hay chỉ nghĩ đến Charlotte. Cứ để Charlotte đi về cái nhà tù mà cô ta đã chọn: hắn sẽ không gọi điện, không nhắn tin.

Khi ra đến ga tàu, hắn rút điện thoại gọi ngay cho Jerry Waldegrave. Hắn chắc chắn rằng ông biên tập này có chỗ thông tin mà hắn cần, cũng chính là điểm mà hắn đã không đoán ra được, trước khi luận ra mọi thứ ở nhà hàng River Café. Nhưng Waldegrave không bắt máy. Strike cũng chẳng ngạc nhiên gì. Hôn nhân đứng bên bờ vực, sự nghiệp thì ngắc ngoải, lại còn lo cho con gái; việc gì ông ta phải nhận cuộc gọi của tên thám tử? Việc gì phải phức tạp thêm mọi việc khi không cần thiết, khi hoàn toàn có quyền lựa chọn?

Cái lạnh, những hồi chuông điện thoại vô vọng, những căn hộ im lìm đóng cửa: hắn chẳng thể làm gì nữa trong ngày hôm nay. Strike mua tờ báo rồi ra quán Tottenham, ngồi dưới bức tranh thiếu phụ gợi cảm của một nghệ sĩ dàn dựng thời Victoria. Các cô trong tranh đang đùa giỡn trong những bộ cánh mỏng manh. Hôm nay Strike thấy lạ lùng, như thể hắn đang ngồi trong phòng chờ, cố giết hàng tiếng đồng hồ. Ký ức như những mảnh vỏ đạn, ghim sâu, dần dần nhiễm trùng qua thời gian… những lời yêu thương, hứa hẹn về sau, những lúc hạnh phúc tột cùng, rồi dối trá chồng chất… hắn không cách nào tập trung vào câu chuyện đang đọc trên báo.

Em gái Lucy có lần tức tối hỏi hắn: “Tại sao anh chịu đựng cô ta? Tại sao? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta đẹp thôi sao?”

Và hắn đã trả lời: “Cũng đúng mà.”

Em gái hắn lúc đó đã nghĩ hắn sẽ nói “không”, đương nhiên rồi. Mặc cho họ có dành bao nhiêu thời giờ làm đẹp, ta không bao giờ được phép nói với phụ nữ rằng sắc đẹp cũng quan trọng. Charlotte đẹp, người đàn bà đẹp nhất mà hắn từng thấy, hắn chưa bao giờ hết cảm giác ngỡ ngàng khi nhìn cô, cả sự cảm kích trước vẻ đẹp đó, cả lòng kiêu hãnh đi kèm.

Ái tình, như Michael Fancourt đã nói, là một ảo vọng.

Strike giở trang báo, qua khỏi bức hình Bộ trưởng Tài chính với gương mặt sưng sỉa mà không thèm đọc. Phải chăng hắn đã tự tô vẽ Charlotte, tự thêm vào những thứ chưa bao giờ tồn tại? Phải chẳng hắn đã tự gán cho cô đủ loại phẩm chất, để tôn lên vẻ đẹp ngỡ ngàng của cô? Khi hai người gặp nhau lần đầu, hắn mười chín tuổi. Nghĩ lại hắn thấy khi đó mình còn quá trẻ, nhất là so với người đàn ông ngồi quán bây giờ, thêm mười lăm ký trọng lượng cơ thể và mất đi một cái chân.

Có lẽ hắn đã tự tạo ra một Charlotte khác trong chính hình bóng thực sự của cô, Charlotte ấy chỉ tồn tại trong tâm trí si mê mù quáng của hắn, nhưng thế thì đã sao? Hắn từng yêu Charlotte thật sự, người đàn bà đã từng cởi phăng hết trước mặt hắn, từng hỏi rằng liệu hắn còn yêu cô không nếu cô dám làm việc đó, nếu cô thừa nhận chuyện ấy, nếu cô đối xử với hắn như thế… cho đến khi chạm đến giới hạn cuối cùng. Sắc đẹp, sự cuồng nộ và nước mắt không thể giữ chân hắn được nữa, và cô đã sà vào vòng tay của một gã khác.

Và có lẽ đó là tình yêu, hắn nghĩ thầm, thấy muốn đứng về phe Michael Fancourt, đối đầu với một Robin vô hình, nghiêm khắc. Tự dưng hắn thấy như Robin đang ở đó, phán xét hắn khi hắn ngồi uống bia Doom Bar và giả vờ đọc bài báo về mùa đông lạnh nhất từ xưa đến nay. Cô và Matthew… Strike đã thấy được điều đó, ngay cả khi Robin không thể thấy: ở bên Matthew cô phải chấp nhận một điều kiện – cô không được là chính mình.

Liệu có đôi nào trên đời này thấu tỏ nhau? Trong những cuộc hôn nhân trung lưu đều đều tròn trịa kiểu Lucy và Greg? Trong vô vàn kiểu phản bội và lừa phỉnh đến nhàm chán của đám thân chủ gõ cửa văn phòng hắn? Trong sự thủy chung cố tình mù quáng của Leonora Quine dành cho một người đàn ông mà mọi lỗi lầm đều có thể được tha thứ bằng ba tiếng “nhà văn mà,” hay trong màn sùng bái thần tượng mà Kathryn Kent và Pippa Midgley dành cho cũng chính con người dở hơi ấy, cái kẻ cuối cùng bị cột như gà rồi moi sạch ruột?

Strike đang tự làm khổ mình. Hắn đã uống dở đến vại bia thứ ba. Hắn còn phân vân không biết có nên gọi vại thứ tư không thì điện thoại đặt úp trên bàn rung lên.

Hắn chậm rãi uống bia. Khách trong quán đông lên. Rồi hắn nhìn điện thoại, tự cược với chính mình. Cô ta đang ở ngoài nhà thờ, cho mình một cơ hội cuối cùng để ngăn lại? Hay đã xong việc, muốn mình biết?

Hắn uống cạn cốc bia rồi lật điện thoại lên.

Chúc mừng tôi đi. Bà Jago Ross.

Strike nhìn dòng chữ đó vài giây, đút điện thoại vào túi, đứng dậy, xếp tờ báo kẹp dưới cánh tay và ra về.

Khi chống gậy bước về phố Denmark, hắn nhớ đến mấy dòng trong cuốn sách yêu thích nhất, đã lâu rồi không đọc, vẫn còn bị nhét dưới đáy thùng giấy đặt ngoài cầu thang.

… difficile est longum subito deponere amoren, difficile est, uerum hoc qua lubet efficias… … tình xưa nay đoạn, lòng đau đớn đau đớn cũng đành, biết sao hơn…

Cảm giác bồn chồn khiến hắn mất tập trung cả ngày hôm đó cũng tan biến. Hắn thấy đói bụng, cần nghỉ ngơi. Ba giờ chiều có trận Arsenal gặp Fulham, hắn vẫn có thể nấu một bữa trưa muộn trước giờ bóng lăn.

Rồi sau đó, hắn nghĩ thầm, có lẽ hắn sẽ ghé thăm Nina Lascelle. Đêm nay là đêm hắn không muốn ở một mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.