Ảo dạ

.7.



“Sao mà hỏi nhiều câu chẳng ra đâu vào đâu thế nhỉ, họ là ai vậy?” Yoshioka hỏi Ogawa.

“Cảnh sát. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, để cho mấy kẻ mặt mũi hằm hằm như thế đi qua đi lại trong nhà hàng chúng ta, sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh nhà hàng mất. Đúng là chẳng ra gì, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người ta.”

“Sợi dây chuyền ấy có vấn đề gì không?”

“Chắc là có. Nghe giọng điệu người kia có vẻ bất mãn với việc tìm được sợi dây chuyền ở chỗ chúng ta. Hình như anh ta nghi ngờ cái người họ Aoe kia đang nói dối.”

“Tôi không biết cái tay Aoe kia.”

“Tôi cũng không. Nhưng đúng là anh ta đã đến đây lấy sợi dây chuyền, hai tuần trước, cũng đúng là sợi dây ấy rồi ở nhà hàng chúng ta.”

“Phải, tôi là người phát hiện ra, tôi có thể làm chứng.” Yoshioka gật mạnh đầu.

“Được rồi. Hình như bọn họ đã hết hy vọng ở đây rồi, chắc sẽ không trở lại nữa đâu, quay về làm việc đi.”

“Vâng.” Yoshioka trả lời, rồi quay đi.

Ogawa nhìn tập hồ sơ cầm trên tay, thở dài. Anh ta láng máng nhớ được người khách nữ họ Shinkai ấy. Đó là một người phụ nữ đẹp lộng lẫy, thoạt đầu anh ta còn tưởng là một nữ diễn viên nào đó. Anh ta vẫn nhớ, lần đó cô đến cùng bạn, là một người đàn ông.

Người đàn ông ấy có phải là Aoe hôm qua đã đến đây hay không thì anh ta không nhớ nổi, cảm giác người kia cao hơn một chút, hoặc có lẽ là anh ta nhớ lầm. Thôi mặc kệ, đằng nào thì cũng không liên quan đến nhà hàng chúng ta, Ogawa tự nhủ.

Cánh cửa mở ra, một cặp tình nhân bước vào. Ogawa nở một nụ cười chuyên nghiệp, lao mình vào công việc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.