“Thế nào rồi?”
Trong một gian đạo phòng gọn ghẽ trang nhã bên bờ suối Mộc Lan, một nam tử mặc cà sa trắng bình tĩnh hỏi.
Người còn lại vận áo màu tím nhạt, lọn tóc búi cao, mày mảnh mà dài, môi xinh lại mỏng, là một nho sinh tướng mạo thoát tục. Ngón tay y rời khỏi cổ tay người áo trắng, trầm ngâm chốc lát, “Kết quả vẫn như trước, thánh khí tự nhiên, thuần khiết tuyệt đối, khó lòng lay động.”
Làn da nam tử vận cà sa trắng chừng như có thể phát ra hào quang, tràn đầy ôn hòa, mi mục như họa, tuấn nhã phi thường, dù vận cà sa mà không xuống tóc, nom như một thư sinh khoác áo tu. Y nghe đoạn cau mày, “Nói như vậy, vạn thánh linh mà điềm trời chỉ, quả nhiên chính là…”
“Là ngươi.” Người áo tím thở dài, “Gần đây thiên địa biến sắc, núi non chấn động, bốn bề tai họa không dứt, nhiều tiền bối tu vi cao thâm cùng chiêm bao thấy điềm diệt thế, khi vạn quỷ nữ hiến dâng vạn thánh linh vào vạc Cửu Thiên, nhân gian luân diệt, hóa thành đất quỷ. Sau khi điểm trời xuất hiện, thánh khí trong người ngươi đột ngột tăng lên, xem ra đã khó lòng che giấu, quả nhiên ngươi là vạn thánh linh được nhặc đến trong điềm trời.” Y nhìn người áo trắng, “Hoài Tô, ngươi xuất gia từ nhỏ, thanh tịnh đạm bạc, vô tư vô dục, được trời lựa chọn không phải chuyện lạ, nhưng nay thánh khí trên người ngươi đã không thể che giấu, cần phải vô cùng cẩn trọng. Nếu ngươi rơi vào tay quỷ nữ, bị hiến vào vạc Cửu Thiên, thì ngày ấy chính là lúc sinh linh đồ thán.”
Người vận áo trắng tên ngoài là “Hoài Tô” thoáng ngước mắt, cái nhìn như băng xuyên thiên cổ, “Liệu có cách nào hủy thánh khí chăng?”
“Muốn ngày diệt thế, phương pháp triệt để nhất là hủy vạn thánh linh.” Người áo trắng đáp, “Chúng sinh ngày ngày làm ác, kẻ chưa từng mảy may làm chuyện xấu như ngươi có lẽ mấy bận luân hồi mới hiện thế một lần, hủy vạn thánh linh, ít ra vài trăm năm tới sẽ không lo diệt thế.” Y nhìn người kia, “Nhưng…”
“Nhưng?” Người áo trắng mỉm cươi rất nhạt.
“Nhưng cách duy nhất để hủy thánh khí là nghịch hành ngũ thiện, cũng tức là, ngươi phải làm ác.” Người áo tím thở dài, “Còn phải là chuyện ác trời đất bất dung, phản thiên nghịch đạo.”
“Làm chuyện ác?” Người áo trắng nheo mắt, “Lẽ nào ta không thể tự tận?”
“Không thế, dẫu ngươi chết, chỉ cần chưa chuyển thế, thánh khí vẫn ở trong người, ném xác vào vạc Cửu Thiên vẫn gây nên kịch biến thiên địa.”
“Không thế phá hủy vạc Cửu Thiên?” Người áo trắng hỏi.
“Vạc Cửu Thiên là vật tự nhiên của đất trời, chỉ xuất hiện vào dịp núi non biến chuyển, có tiên phật giáng thế hoặc vạn quỷ đồng thanh kêu gọi, sức người không thể phá hủy.” Người áo tím nhìn nam tử áo trắng, “Muốn ngươi làm ác, ngươi có làm nổi không?”
“Làm ác?” Hàng mi người áo trắng chậm rãi ngước lên, “Làm chuyện ác gì?”
Giữa căn phòng bày một pho tượng thần kỳ dị, không nhìn ra nam nữ, tướng mạo xinh đẹp tót vời (trong sách ghi sao ta type vậy), người áo tím thắp chop ho tượng một nén hương, sau đó đốt một nhúm cỏ khô màu lục nhạt trước mặt tượng.
Cỏ cháy bốc lên từng luồng khói mỏng thơm tho và thanh đạm, lờ lững bay lên, sau khi tan hết để lại trên bức tường sơn son bạc phếch hai chữ to: Giết vợ.
Hai người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, người áo tím hắng giọng, không nói gì thêm.
Nam tử áo trắng nhìn hai chữ “Giết vợ”, đầu mày cau chặt, chậm chạp bưng ly trà trên án, chần chừ nhấp một ngụm.
Rất lâu sau, bỗng dưng y lên tiếng, “Ta có thể cưới một người cực ác làm vợ…”
Người vận áo tím ngây ra, rồi gật đầu, lại hỏi, “Nhưng ai mới là ác nhân?”
“Nhân gian thập giới, kẻ mạo phạm càng lắm người, thì càng là kẻ ác?”
Người áo tím nghẹn giọng, “Người thực sự biết giết người?”
Nam tử vận áo trắng mi mục đoan chính, toàn thân tỏa thánh khí, từng kẽ chân tơ ngọn tóc đều vô tư trong sáng, người như vậy thực sự sẽ cưới vợ, thực sự sẽ giết vợ?
_____________
Ngày hôm sau.
Lầu Phỉ Thủy Triều Châu.
“Ác nhân? Ngươi ăn no rửng mỡ không lo đi niệm Phật, tìm ác nhân làm gì?”
“Cưới vợ.”
“Hả? Cưới vợ? Đây đây, đây là bảng xếp hạng giang hồ thập đại mỹ nữ, Hà Mai Hoa cô nương đứng đầu bảng nghe đồn nhan sắc lộng lẫy khiến Hằng Nga tủi hờn mẫu đơn thất sắc, Hồng Hạnh Hoa Hồng cô nương đứng thứ hai…”
“Ta muốn tìm người cực ác.”
“À, nhầm, đây, bảng xếp hạng giang hồ thập đại ác nhân, đầu bảng là Bất Lưu Hoạt Khẩu Vương Sát, nghe đồn chuyên diệt môn nhà người ta, xưa nay chưa từng để ai sống sót, đứng thứ hau là Độc Hạt Bách Lý Thượng, tương truyền đã dùng độc hại chết mấy ngàn người… A…” Kẻ đang nói bỗng dưng ho khan một tiếng, “Nhưng nếu người muốn cưới vợ, vậy xem cái này: Bảng xếp hạng giang hồ thập đại mỹ nữ ác nhân!”
Nam tử vận áo cà sa trắng chăm chú nhìn một bức vẽ dài trước bàn.
Bức vẽ ấy tự mở ra, treo lơ lửng giữa không trung. Người mở nó vận y thường lấp lánh, không nhìn rõ màu sắc, chỉ thấy từ trên xuống dưới dệt đầy pha lê, tay áo rung động, gian phòng lấp loáng sáng, chói lòa hoa cả mắt, nếu có nến hoặc ánh mặt trời, bộ y thường càng thêm hoa lệ lộng lẫy, khiến người ta không thể nhìn rõ tướng mạo người mặc.
Nhưng bỏ qua quang mang rực rỡ đó, nam tử ấy mày kiếm mắt sáng, đôi mắt to và đẹp, dường như mỗi phân tấc không gian mà quang mang trên người y chiếu tới đều do y thao túng. Làn da trắng ngà, hồng hào mịn màng, môi như thoa son, cực xinh đẹp mà không mảy may nhuốm tư thái nữ tử.”
“Chấm được người nào ta làm mối cho người, ha ha.” Nam tử nọ cầm trục quyển không rõ là danh nhân nào vẽ, vung tay, “Đầu bảng là Sát Nhân Nương Tử Lưu Phi Phi chuyên giết chồng, từng xuất giá ba lần, hiện tại đã có vị hôn phu, ta nghĩ không hợp ý ngươi, Nhâm Hoài Tô, cần ta đề cử một người không?”
Nam tử vận cà sa trắng tục danh Nhậm Hoài Tô, pháp hiệu hoài Tô, nghe thế nheo mắt, “cơ Nhị, trong danh sách này ai làm ác nhiều nhất?”
“Làm ác nhiều nhất? Tiêu chí lấy vợ của ngươi thật khác người, để ta xem xem…” Nam tử vận áo dệt pha lê họ Long tên Nhị, cũng là ông chủ lầu Phỉ Thúy Triều Châu, giàu nứt đố đổ vách, thường ăn không ngồi rồi, có sở thích sưu tập tin tức tứ xứ, có thể nói không chuyện gì không biết chẳng mối gì không hay. Y nhấc tay áo, bức vẽ giang hồ thập đại mỹ nữ ác nhân vụt xòe ra toàn bộ, tiếp đó cầm trục quyển trong tay chỉ vào một vị nữ tử, “Vị này là hậu duệ Nguyệt Thiên Thủ tộc, kỳ nữ giỏi điều khiển cương thi dã quỷ, ‘Nguyệt Thiên Thủ’ Lục Cô Quang cô nương, thế nào? Trong tay nàng ta có một bảo vật sai khiến được vạn quỷ, gọi là Huyết Lưu Hà. Tương truyền Huyết Lưu Hà do yêu khí ngàn năm ở cấm địa Ưng Xuyên Tuyệt Sơn của Nguyệt Thiên Thủ tộc ngưng tụ mà thành, cô hồn dã quỷ ột khi bị nó triệu hoán thì chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Mấy năm nay, vị kỳ nữ này sai khiến cương thi dã quỷ giết người vô số, cách đây không lâu vừa giết Ân Khánh đại sư chùa Tuệ Thông và cả Lâm Gia Bảo, tạm thời đứng thứ hai trong bảng xếp hạng ác nhân.”
“Vì sao nàng ta không phải là đầu bảng?’
“Nàng ta không biến thái bằng Lưu Phi Phi.” Cơ Nhị thủng thẳng đáp, “Ngoài ra, trừ nàng ta, các ác nữ còn lại đều nằm trong danh sách hai mươi giang hồ mỹ nữ, cho thấy Lục Cô Quang không đẹp. Đã không đẹp lại làm nhiều việc ác, trừ kẻ từ bi lương thiện như ngươi, trên đời làm gì còn ai muốn cưới nàng ta? Ta có ý tốt mới đề cử kỳ nữ này với ngươi.”
Nhậm Hoài Tô mở mắt, “Nàng ta có bảo vật sai khiến vạn quỷ?”
“Phải.” Cơ Nhị cười như có như không, “Ta còn có thể cho ngươi biết lý do đề cử thứ hai, vị kỳ nữ này hiện đang ở thành Mậu Uyển, có thể nói là ‘nhất cự ly’.”
Nhậm Hoài Tô hơi sững người, “Nàng ta đang ở đâu?”
Cơ Nhị bật cười ha hả, “Lên lầu rẽ trái, phòng đầu tiên, nàng ta vào lầu Phỉ Thúy Triều Châu hôm kia, đến nay chưa ló mặt khỏi phòng. Ngươi tiện thể xem giúp ta, nàng ta chết rồi hay đã quỵt tiền bỏ trốn.”
Nhậm Hoài Tô đứng lên tìm phòng Lục Cô Quang.
Cơ Nhị nhấc bầu rượu tự châm một chén, nhìn theo bóng Nhậm Hoài Tô, tay nhịp trục quyển trên mặt bàn, thảnh thơi nhàn hạ.
Cơ Nhị nhấc bầu rượu tự châm một chén, nhìn theo bóng Nhậm Hoài Tô, tay nhịp trục quyển trên mặt bàn, thảnh thơi nhàn hạ.
______________
Lầu ba Phỉ Thúy Triều Châu, phòng đầu tiên.
Một nữ tử tóc dài áo đen chống má ngồi im lìm giữa phòng, trông ra cửa sổ. Bên ngoài cảnh sắc say lòng, từ chỗ nàng ngồi có thể thấy ngoài song bích đào trải rộng, hoa đơm rực rỡ, xuân ý dạt dào.
Nàng ngồi trong bóng râm, làn da trắng tái, hơi thiếu hồng hào, nhưng mi thanh mục tú, dù không hẳn mỹ lệ nhưng cũng coi là xinh đẹp. Mặt mày nàng đoan chính, không mảy may giống một quái nhân đi đâu cũng đem theo cương thi dã quỷ.
Hơn nữa bên cạnh nàng trống không, làm gì có bóng dáng cương thi dã quỷ. Trên bàn có bầu rượu nhạt, một chén được châm nhưng không uống, chỉ đặt rất im, soi bóng nắng bên ngoài cửa sổ.
Nàng chính là Cô Quang, hậu duệ dị tộc vùng núi tây bắc, bộ tộc của nàng tên là Nguyệt Thiên Thủ. Người ta đồn Nguyệt Thiên Thủ là tộc vu yêu thần bí nhất trong núi, giỏi ngự quỷ từ thời viễn cổ. Tộc nhân ở chung với quỷ lâu ngày, thông hôn với lệ quỷ, trong máu có quỷ khí, không thể gặp ánh mặt trời.
Bộ tộc Nguyệt Thiên Thủ cả đời bầu bạn với quỷ, trăm năm nay rất hiếm kẻ kết hôn với người ngoại tộc, mà người đồng tộc thành hôn sinh con đều là thai chết. Nghe bảo vì quỷ khí xung khắc, trừ phi quỷ khí trên người phụ mẫu có thể dung hợp lẫn nhau, bằng không tất phải tuyệt hậu. Chính vì vậy, người trong tộc ngày càng ít, cho đến nay chỉ còn độ ba trăm.
Còn Cô Quang… là ngoại lệ vạn kẻ chưa chắc có một, là kết quả của một cuộc hôn nhân đồng tộc duy nhất còn sống sót.
Quỷ khí trên ngươi nàng gấp mười lần người trong tốộc, sức mạnh và số lượng quỷ nàng có thể sai khiến càng khiến người thường khó lòng tưởng tượng.
Tộc trưởng trục xuất nàng khỏi tộc vào năm nàng mười tuổi. Quỷ khí trên người nàng quá mạnh, có thể nói là nửa người nửa quỷ. Theo tộc quy, nàng không được coi là người, mà nên quy vào quỷ tộc, bị Nguyệt Thiên thủ tộc nhân sai khiến, nhưng Cô Quang quá mạnh, toàn tộc không một ai có thể sai khiến nàng, đành phỉa trục xuất.
Nàng đem theo quỷ mị mình sở hữu, lang thang từ năm mười tuổi, cho đến nay đã tròn tám năm.
Bóng dáng phụ mẫu và tộc nhân đã mơ hồ từ lâu. Nàng xưa nay vốn khác người, không thể gặp ánh mặt trời, không thể vào Phật đường, nàng phải ăn thịt, không được ăn bất cứ một món chay nào; thậm chí vào những đêm trăng tròn, nàng còn phải cho quỷ mị của mình uống máu tươi.
Nếu nàng là người, tại sao phải sống đời của quỷ?
Nếu nàng là quỷ, tại sao địa ngục không dung chứa nàng?
Vì sao nàng không thể ngừng lưu lạc giữa trần thế? Vì sao phải ở dưới cùng một bầu trời với vô số con người? Vì sao không thể giống như quỷ, hóa thành hơi mây bóng khói mà đi? Vì sao nàng phải giống người, phải ăn cơm, phải ngủ, thậm chí, phải bệnh và chết?
Vì sao?
Rốt cuộc nàng là gì?
Không phải người, không phải quỷ, là một loài quái vật không tên.
Không ai hoan nghênh quái vật.
“Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ khẽ, nhẹ mà vững vàng, kẻ gõ cửa là người lễ độ, thong dong điềm tĩnh.
Cô Quang quay lại, nàng không có bạn, chưa từng có ai tìm, trừ khi gõ nhầm phòng, liếc nhìn cửa phòng, cánh cửa đột ngột mở toang, “Nhầm phòng rồi.” Nàng hờ hững nói.
Cửa mở.
Kẻ bên ngoài tịnh không giật mình vì cửa mở bất ngờ, một luồng thánh khí nhà Phật ập vào khiến nàng ngộp thở, chớp mắt bóng quỷ lởn vởn khắp phòng, mười con quỷ chắn trước mặt nàng thành một bức tường, ngăn lại luồng thánh khí, bỗng nghe kẻ đứng bên ngoài dùng một giọng nói ôn hòa mà không chút tình cảm lên tiếng, “Đây có phải là Lục Cô Quang Lục cô nương?”
Nàng nhìn ra, thấy ngoài cửa một nam tử vận áo cà sa trắng toát, ôn nhuận hiền hòa, đoan chính ưu nhã, trên dưới toàn thân mãnh liệt tỏa ra dòng khí thánh khiết. Có thánh khí ấy hộ thân, quỷ mị bên người không thể bước tới gần y dù một bước.
Nàng không hoảng hốt, cũng chẳng bực mình, chỉ hờ hừng nói, “Cao nhân nhà Phật đến tìm ta, có phải lại định khoác lác đòi thay trời hành đạo, muốn thu ta về địa ngục?”
Nam tử bên ngoài nghiêm nghị vái nàng một vái, “cô nương hiểu lầm, bần tăng… ta thành tâm thành ý, mong được cưới cô nương làm vợ, chẳng rõ cô nương có đồng ý hay không?”
Kiếp này nàng chưa từng giật mình hay hoảng sợ, khi tai họa khiếp số sắp tới, nàng đều có dự cảm, nhưng nay bảy chữ “mong được cưới cô nương làm vợ” khiến nàng cau mày, giũ tay áo, một chiếc quạt đen tuyền nằm gọn trong tay. Nàng thong thả mở quạt, trên cánh quạt lờ mờ bóng quỷ phiêu tán, một hồi lâu sau, nàng cất giọng hững hờ, “Cưới vợ?”
Nam tử vận cà sa trắng toát gật đầu, đôi mắt trong veo bằng lắng, không hằn gợn ý đồ lường gạt.
Nàng ngó gã nam nhân áo trắng không mời mà tới ấy rất lâu, khẽ phe phẩy quạt trong tay, “Ngươi… nhất định là có ý đồ khác.”
Y không hề giấu giếm, gật đầu.
“Nếu ngươi có thể làm được ba việc…” Nàng trầm ngâm đôi chút, đột nhiên mỉm cười, “Ta sẽ đồng ý.”
“Việc gì?”
“Ta muốn có Cực Nhật Châu, Vô Ái Hồn.” Nụ cười trên môi nàng bỗng dưng tắt ngấm, “Còn có… qua được vạn quỷ phệ hồn trận của ta rồi nói sau!”
Nam tử vận cà sa trắng tuyết thoáng gật đầu, bóng đen trong phòng xoáy tít, gió tà thổi mạnh, những nhũ băng răng rắc đâm xuống từ khung cửa, mỗi cái đều sắc như dao. Một luồng khói đen tụ thành hình đầu người, xô thẳng vào ngực nam tử áo trắng, tức thời vô số đầu lâu vụt ra từ luồng khói, chụp tới người y.
Tay áo phất lên khẽ khàng, trong gió thoảng một mùi thơm mát lành như hoa lại chẳng phải hoa, như cỏ mà không phải cỏ, gian phòng dường như sáng bừng lên đôi chút, những khói đen, sọ quỷ, đầu lâu thảy hóa hư vô. Nam tử áo trắng soi đôi mắt trong veo vào nàng, chỉ cần nhấc tay đã gột sạch quỷ khí, tuyệt không kiêu ngạo, chỉ im lìm đứng đợi nàng lên tiếng.
Nàng nghẹn lời, vạn quỷ phệ hồn trận đã chon thây không biết bao nhiêu cao thủ, lại địch không nổi một cái phất tay của kẻ này. Cô Quang nhấc ly rượu nhạt nhấp một ngụm, “Ngươi tên gì?”
“Tục danh Nhậm Hoài Tô.” Dù đã thanh trừ quỷ mị, y vẫn đứng ở ngưỡng cửa, không đến gần nàng thêm dù là một bước.
Nhậm Hoài Tô? Nàng ngắm nghía y từ đầu xuống chân, với võ công và tu vi ấy, tuyệt đối không thể vì đột nhiên si mê mà đòi cưới nàng làm vợ nhỉ? Nhất địn có lý do vạn bất đắc dĩ nào đó. Ha! Nàng bật cười, bất luận là lý do gì, đều chẳng phải chuyện tốt. Nhưng gã này tu vi cực cao, nếu y có điều muốn cầu nàng, vậy thì mượn dùng cũng không tệ. “Ngươi thật lợi hại, coi như ta đã gặp được người không sợ quỷ nhất.” Nàng nhịp ngón tay trên mặt bàn, mời y ngồi, “Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Cực Nhật Châu và Vô Ái Hồn, ta sẽ gả cho ngươi.” Hơi khựng lại, nàng chợt mỉm cười, “Bất luận lý do của ngươi là gì.”
Nhậm Hoài Tô vẫn đứng ngoài ngưỡng cửa, không bước vào trong, một hồi lâu sau mới đáp, “Cực Nhật Châu xa cách muôn trùng, chìm trong dung nham, cô nương ở đây chờ, nửa tháng sau ta sẽ mang châu về.”
Nàng lạnh nhạt nhìn y, “Không được, không phải ngươi muốn cưới ta sao? Ta phải đi cùng ngươi.”
Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi đi cùng y lại không muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất không phải phường gian tà, dẫu không biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.
Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi đi cùng y lại không muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất không phải phường gian tà, dẫu không biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.
Chính lúc đó, Nhậm Hoài Tô gật đầu, “Thế thì, chúng ta cùng đi vậy.”
Nàng mỉm cười, “Ta không có tiền, ngươi phải trả tiền phòng cho ta.”
Y vẫn bình thản gật đầu.
Dường như người này không biết cười, không biết ngạc nhiên, nàng xếp lại cánh quạt cất chứa vạn quỷ, đứng dậy, không biết khi nhìn thấy gương mặt này mang thần sắc khiếp sợ hoặc tuyệt vọng sẽ có cảm giác sao nhỉ?
Y biết khóc không?
Nhậm Hoài Tô đã quay lưng đi trước, nàng theo phía sau, kẻ này là cao nhân nhà Phật, dù thoạt trông thánh khiết vô cùng, nhưng vẫn cứ là kẻ địch.
Một nam tử vận áo pha lê đang nằm nghiêng trên võng mây giả ngủ trong sảnh tửu lầu, thấy hai người cùng xuống bèn hồ hởi tươi cười, “Chúc mừng chúc mừng, đôi vợ chồng son mới cưới bữa nay định đi đâu giải sầu đây?”
“Chuẩn bị ngựa,” Nhậm Hoài Tô đi thẳng ra cửa, “Chúng ta muốn đi Hoành Điạ hỏa sơn”.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa.” Cơ Nhị chỉ theo hai người đang đi ra cửa, tiểu nhị tửu lầu lật đật dắt cho mỗi người một con tuấn mã thượng đẳng, sắp sẵn nước uống lương khô và một số thuốc men đơn giản, hai người lập tức cầm cương giục ngựa đi.
“Chủ nhân, sao họ lại đi mất rồi… Vị cô nương ấy còn chưa trả tiền!”
“Ôi!” Cơ Nhị nằm trên võng thở dài, “Quen biết Nhậm Hoài Tô nhất định làm ăn sẽ lỗ vốn. Nhớ năm ấy mới quen y, ta trả hộ y ba ngàn lượng bạc tiền cứu tế thiên tai, kể từ đó, y ăn uống mời khách đều ở chỗ ta, trước nay chưa từng trả tiền, áo rách tới tìm ta, thiếu sách tới tìm ta, đến Phật đường dột chỗ này đổ chỗ kia cũng tìm ta. Lại thêm lần này càng quá quắt, còn kéo người khác cùng quỵt nợ. Ta thật là đáng thương…”
“Chủ nhân, không biết vị Nhậm đại sư… À, Nhậm công tử này có lai lịch thế nào?“ Tiểu nhị dè dặt hỏi.
“Y quá sùng Phật, cuộc sống không chút kích thích.” Cơ Nhị nằm trên võng đung đưa nhè nhẹ, “Có điều, càng thản nhiên bằng lặng, đến lúc thay đổi thì sẽ càng thú vị, không phải sao?”
Cô Quang và Nhậm Hoài Tô lên đường cùng nhau.
“Cực Nhật Châu” là loại khoáng thạch kỳ lạ sinh ra trong dung nham đỏ lửa, nghe đồn có thể phát ra ánh sáng cực mạnh trong đêm đen, vì thế mới mang tên này. Cô Quang không thể ra nắng, có được Cực Nhật châu là tâm nguyện nhỏ nhoi của nàng.
“Vô Ái Hồn” là loài có độc, nghe kể người ăn cỏ này vào sẽ mất đi cảm tình, biến thành cái xác không hồn. Nàng muốn có nó tất nhiên là để hại người, nhưng cụ thể hại ai thì còn phải xem tâm trạng. Nàng không ghét bỏ thế nhân sống đời hạnh phúc mỹ mãn, cũng chẳng hận người có thể phơi mình dưới thái dương, hay được bạch đầu giai lão cùng với tình yêu suốt kiếp, nhưng không ghét bỏ không có nghĩa là không định gây sự.
Nàng cô đơn, thảng hoặc muốn xem người ta hạnh phúc, nàng sẽ giúp đỡ họ. Thảng hoặc muốn xem người ta đau khổ, nàng lại tiện tay hại người ta sống không bằng chết.
Nhưng rất nhiều khi, nàng muốn có Vô Ái Hồn để dùng cho chính mình.
Nàng muốn mất sạch tình cảm, triệt để thành quỷ, không cần tiếp tục suy xét chuyện người đời ân ân oán oán, không phải ngẫm ngợi mình rốt cuộc là gì, và vào những đêm im câm, sẽ không khiếp hãi rằng mình sẽ biến thành thứ gì đáng sợ hơn.
Nàng từng tưởng tượng, nếu một khuya nọ, đầu nàng mọc ra sừng thú, toàn thân nàng hóa thành đầu lâu, hay trên người mọc thêm hai bàn tay quỷ, nàng sẽ phải làm gì?
Đó là một suy đoán hoang đường, một nỗi khiếp sợ kỳ dị, nhưng trên thế gian không ai có thể cảm nhận được cơn khiếp sợ giữa khuya của nàng, nàng là một loài không tên, không phải người, chẳng ra quỷ.
Họ xuất phát vào lúc hoàng hôn, đi thẳng về phía tây, nhanh chóng ra khỏi thành Mậu Uyển, tiến vào vùng hoang sơn dã lĩnh. Giữa núi có nhiều mồ hoang, nàng cảm nhận được quỷ khí dật dờ quanh những nấm mồ, liếc nhìn Nhậm Hoài Tô, nàng không vui, suốt dọc đường không hề nói chuyện, còn y cũng vô cùng yên tĩnh.
Trừ tiếng vó ngựa, chừng như không còn gì tồn tại.
Nàng ngước đầu, màu trăng trong vắt chiếu rọi trên thân, giữa ngực nàng có một nơi lập lóe ánh đỏ. Nhậm Hoài Tô không hỏi tới, điều đó làm nàng hài lòng.
Đó là một viên đá màu đỏ, không quá xù xì, được mài trơn nhẵn, nàng dùng dây xỏ đeo vào cổ. Quỷ khí mồ hoang bốn bề tránh né viên đá này, như thể cảm giác được nguy hiểm. Đó chính là Huyết Lưu Hà có thể sai khiến vạn quỷ trong truyền thuyết, viên đá được ngưng tụ bởi yêu khí ngàn năm ở Ưng Xuyên Tuyệt Sơn.
Trăng lên cao, trăng đêm nay to và sáng rỡ, nàng im lìm giục ngựa, kéo mũ áo trùm lên đầu.
Một bóng đen trờ tới, nàng ngước lên, thấy Nhậm Hoài Tô bung một tán ô giấy dầu có sẵn trong tay nải, che đi ánh trăng trên đầu nàng.“Làm gì thế?” Nàng lạnh lùng hỏi.
“Tộc nhân Nguyệt Thiên Thủ sợ ánh sáng, đặc biệt là ánh nắng mặt trời, đêm nay trăng quá sáng, ta sợ ảnh hưởng đến cô nương.” Nhậm Hoài Tô nghiêm ngắn cầm ô, xích ngựa gần lại để che bóng trăng cho nàng.
Một mùi hương như hoa như cỏ lan ra, nàng ngửi mùi hương ấy, hốt nhiên (đột nhiên hốt hoảng) nhớ tới cỏ cây trong núi, non cao sông dài, đó là hơi thở khoáng đạt và thuần hậu chỉ có được sau khi đã đi qua muôn trùng trời đất. Nàng liếc nhìn Nhậm Hoài Tô, gã nam nhân cổ quái và khó lường không ngờ có thể dung nạp khí độ và tu vi của tự nhiên. Bỗng dưng nảy sinh ác ý, Cô Quang ghìm cương ngựa, “Ta đói rồi.”
Nhậm Hoài Tô ẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt trong vắt, “Trong tay nải có lương khô.”
“Ta không ăn lương khô.” Nàng nhìn y bằng cái nhìn cợt giễu, “Ta ăn thịt, ta muốn ăn thịt tươi.” Thấy y cau mày, nàng độc ác bồi thêm một câu, “Thịt dã thú, hoặc thịt người cũng được.”
Lông mày Nhậm Hoài Tô càng cau chặt, rõ rang câu “muốn ăn thịt” của nàng làm khó y cực kỳ, không dưng nàng bỗng vui vẻ, càng ngắm nghía kỹ lưỡng bộ dạng của y.
Suy nghĩ chốc lát, y lấy từ tay nải một miếng lương khô, từ tốn đưa sang.
Nàng nhận miếng bánh nướng, lật qua lật lại nhìn, nhìn ngang dọc gì cũng chỉ là bánh nướng, “Sao?”
“Đây là một miếng thịt.” Y nghiêm túc nói, “Tâm sinh vạn vật, đều là tướng, lòng cô nói nó là thịt, nó liền là thịt, lòng cô nói nó là bánh nướng, thì nó là bánh nướng.”
Nàng há hốc miệng, cầm miếng bành nướng, lần đầu tiên trong đời muốn cười, nhưng lại cười không thành tiếng, “Ngươi muốn ta tưởng tượng nó là một miếng thịt rồi ăn? Nhậm Hoài Tô, ngươi điên đấy ư? Bánh nướng là bánh nướng, dù ngươi tưởng tượng nó thành heo, nó vẫn là bánh nướng.” Thực ra nàng không đói, nàng ăn thịt để sống, nhưng chỉ cần ăn một bữa thịt là có thể nhịn mấy ngày.
Y lại ngẫm ngợi một hồi, nhận lại miếng bánh, nghiêm trang nói, “Cô nói có lý”. Sau đó vén ống tay áo, rút ra một thanh đoản đạo trong tay nải, thẳng tay vót xuống cánh tay mình.
“Bốp”, nàng vung quạt chặn lại lưỡi đao, “Làm gì vậy?”
“Lấy thịt…”
Y chưa kịp nói xong, quỷ khí dày đặc trên chiếc quạt đen tuyền đã kịp ăn mòn thanh đao khiến nó trở nên méo mó, choang một tiếng, đoản đao gỉ thành vài mảnh sắt rớt xuống đất. Nàng nhìn y cổ quái, Nhậm Hoài Tô ngừng lại, “Cô nương có nghi vấn gì ư?”
“Ngươi…” Nàng dịu giọng, “Rốt cuộc là ai?”
“Ta?” Y ngây ngươi thấy rõ, “Tục danh Nhậm Hoài Tô.”
“Ngoài Phật tổ và ba chữ Nhậm Hoài Tô, lẽ nào ngươi không còn điều gì để nói?” Nàng trừng mắt, “Ngươi không có cha mẹ ư? Ngươi ở đâu? Có bạn bè gì không?”
“Cha mẹ ta mất sớm.” Y nghiêm túc trả lời, “Trước ngày hôm qua, ta vốn là trụ trì chùa Bích Phi ngoài thành Mậu Uyển.”
“Ngươi quả nhiên là hòa thượng, là hòa thượng sao không cạo đầu?” Nàng hưởng thụ bóng râm dưới tán ô y cầm, “Ngươi xuất gia từ nhỏ?”
“Từ nhỏ thánh sư đã muốn cạo đầu cho ta, nhưng tóc ta không thể cắt đứt, sau khi cạo sẽ tự dài trở lại, thánh sư nói, ta nhất định phải có điểm dặc biệt, khó xuống tóc, cho nên không cạo đầu.”
Tóc? Lòng nàng trầm xuống, tóc cắt rồi mọc lại là một trong những đặc trưng của lệ quỷ, có những lệ quỷ hung ác cùng cực, không chỉ tóc cắt rồi lại mọc, còn đột nhiên mọc dài, có sức mạnh giết người. Nàng có nửa dòng máu quỷ, nhưng tóc không có tật cắt không đứt, chỉ là sau khi cắt dài nhanh hơn người thường mà thôi. Nhậm Hoài Tô toàn thân thánh khí, sao lại có mái tóc lệ quỷ?
Nàng âm thầm nghi hoặc, Nhậm Hoài Tô không mảy may phát giác. Trăng lên giữa trời, y ghìm cương ngựa, “Khuya rồi, người cô mang quỷ khí, còn đi tiếp sợ sẽ khiến vạn quỷ di động, chẳng bằng nghỉ chân ở đây.” Nói đoạn, y nhẹ nhàng xuống khỏi lưng ngựa, tán ô hơi dịch chuyển nhưng vẫn che trên đầu nàng.
“Nghỉ ngơi?” Nàng đi đêm quen, chưa từng nghỉ ngơi, “Mới đi khỏi tửu lâu chưa được bao lâu. Nghỉ ngơi cái gì?”
“Cô đói rồi, đã không có thịt ăn, vậy thì phải nghỉ ngơi.” Sự nghiêm túc của y không mảy may biến hóa, không hề xuất phát từ cố chấp, mà là sự bao dung và cân nhắc khởi nguồn từ nội tâm chân thành.
“Ta…” Nàng trừng mắt nhìn y, nàng tất nhiên đâu đói bụng. “Ở đây không giường không ghế, thậm chí không có cả một túp lều, phải nghỉ ngơi thế nào?”
“Ta sẽ tìm cách.” Y một tay che ô, một tay vung lên, mấy cành cây khô rải rác ven đường đột ngột bay lại, “phập phập phập phập” bốn tiếng, cắm ngay ngắn trên mặt đất. Y đưa ô cho nàng, cởi áo cà sa căng trên bốn cành khô, che chắn ánh trăng, rồi cởi áo ngoài trải xuống đất, “Cô nương, mời ngồi.”
Nàng cầm ô nhìn đăm đăm nam tử chỉ còn vận trung y đang bận bịu vì nàng. Nhiều năm qua chưa từng có ai làm gi vì nàng, chỉ vì một câu nói ất ơ của nàng thì lại càng không, cảm giác này quả thực rất mới mẻ. Nhậm Hoài Tô trải áo xong, nhóm hai đống lửa hai bên, “Lửa có thể đuổi sâu bọ, ngăn chặn dã thú.”