“Em làm cái quái gì ở đây thế hả?” Oyun bực bội.
“Còn bà chị thì sao, cộng sự? Bà chị còn chẳng thèm cho em biết là bà chị sẽ đến!”
“Chị làm việc của chị, và nếu em làm mọi chuyện hỏng bét thì chúng ta sẽ gặp phiền phức to đấy, cả em và chị!”
Oyun vừa trở về sau hai giờ đua địa hình trong vùng đất của trang trại. Bốn gã nữa đã cùng đua với cô và gã đóng vai thủ lĩnh. Cô đã lưu ý để không bao giờ vượt xa chúng. Cô ép mình luôn ở vị trí thứ hai, cho dù kẻ dẫn đầu có là ai đi nữa, để khiến chúng ngưỡng mộ mà không cảm thấy bị bẽ mặt. Quay về, cô huýt sáo gọi Gantulga như người ta huýt sáo gọi một người hầu để người đó lại giúp mình.
“Nếu bà chị muốn biết đám mô tô bốn bánh Hàn Quốc ở đâu, thì chúng có đây trong nhà kho ấy,” cậu nhóc thì thào với vẻ đồng lõa để được tha thứ.
“Ôi không, ngạc nhiên làm sao!” Oyun giễu cợt. “Thế theo em, cái mô tô Hàn Quốc chị mà cưỡi suốt hai giờ vừa qua nó từ đâu tới?”
“Không, ý em muốn nói là chúng đi lại giữa nơi này và Oulan-Bator bằng mô tô Mỹ, nhưng luôn để mấy chiếc mô tô Hàn Quốc ở đây, trong nhà kho.”
“Ái chà!” Oyun lại giễu cợt. “Và em suy ra cái gì từ đó?”
“À em không biết… Bà chị không thấy chuyện này lạ sao?”
“Sao lại lạ? Chúng khoe mẽ trên những chiếc xe Mỹ to kềnh nặng nề, và chúng chạy đua trên đám xe Hàn Quốc nhỏ gọn mạnh mẽ, chị thấy như thế có vẻ cũng hợp lý, không phải sao?”
Cô kín đáo đưa mắt nhìn quanh. Có hai ba gã liếc mắt nhìn họ. Cô ném cái giẻ lau cho Gantulga và bảo cậu ta ít nhất cũng làm bộ lau chùi chiếc xe của cô.
“Thực ra điều chị muốn biết đầu tiên là những chiếc mô tô bốn bánh Hàn Quốc này từ đâu ra.”
“Còn phải nói! Mấy cái mô tô này là do Adolf mang về. Chính vì thế mà hắn ta không có ở đây hôm nay. Hắn đi Khentii để lấy thêm mô tô nữa.”
“Sao em biết, hả?”
“Ê này, khoan nào, em là Tim Thép, biểu tượng may mắn của bọn họ đấy. Người ta nói mọi chuyện với biểu tượng may mắn của mình!”
“Thế em còn biết gì nữa?”
“Cũng không nhiều lắm. Một nhóm nữa sẽ tới vào tối nay, và ông trùm lớn của chúng có thể sẽ tới muộn hơn vào ban đêm.”
“Adolf à?”
“Không. Adolf ấy, em vừa bảo chị hắn đang ở Khentii còn gì. Là ông trùm bự, bự hơn Adolf kìa…”
Oyun đang định trả lời thì một trong mấy gã đi mô tô xuất hiện sau lưng họ, tay cầm hai lon bia.
“Này, Tim Thép, chỉ có mỗi một cô gái trong cả trang trại, thế mà chú mày lại nghĩ bọn anh sẽ để người đẹp cho chú mày à, anh bạn trẻ! Làm chút bia nhé, người đẹp?”
Nhìn đám răng sứt mẻ nham nhở của gã này, Oyun tự nhủ chắc hắn vẫn hay dùng răng để mở nắp chai. Nếu tất cả chúng đều bắt đầu uống, nguy cơ là chúng sẽ nhanh chóng say bét nhè. Mặt khác, cô không biết mình có thể làm gì để ngăn một đám tay chơi mô tô đi nghỉ cuối tuần uống say bét. Nhưng vì cô từng nghe Yeruldelgger nói với mình rằng cách duy nhất để khuất phục một dòng sông chảy quá nhanh là chèo nhanh hơn dòng chảy. Vậy thì…
“Anh không có thứ gì mạnh hơn bia sao, Bambi?”
“Tất nhiên là có chứ, nai tơ của anh, nhưng thứ đó là dành cho buổi tiệc lớn tối nay!”
“Thế à, vậy thì cứ việc kẹp nó vào nách rồi đợi đến tối nay nhé!”
• • •
Suốt cả ngày, Oyun cố gắng giữ khoảng cách hợp lý với đám người đang uống mỗi lúc một nhiều. Cô là cô gái duy nhất giữa khoảng hai chục tay chơi mô tô theo khuynh hướng cực hữu với chỉ số thông minh của loài thân mềm. Cô không được phép coi thường bất cứ điều gì. Dù là sự hung hãn tàn bạo cô nhận thấy ở từng gã trong đám, hay hiệu ứng bầy đàn có thể đột nhiên làm bùng phát cơn điên khùng tập thể, hay là bản năng tự phụ đàn ông nguyên thủy, hoặc cũng có thể là tâm lý quỷ quyệt và đồi bại của kẻ săn mồi đơn độc ở bất cứ gã nào trong nhóm. Cô ra sức khích chúng uống mỗi lúc một nhiều hơn và nhanh hơn để thấy chúng nằm lăn ra say như chết trước khi phần còn lại trong nhóm tới nơi. Nhất là cô không muốn để chúng chế ngự cơn say của chúng.
Gantulga hiểu ngay ý định của cô và bắt tay vào sắm vai phục vụ rượu. Cậu nhóc cầm những chai vodka dở ẹc và đi từ gã này sang gã khác và rót từng thôi dài thẳng vào cổ họng há ngoác ra hết cỡ của chúng. Cậu tận dụng ánh hào quang của kẻ đem lại may mắn, khuôn mặt thiên thần ranh mãnh và cả đôi nạng của mình để thách thức đám này uống thêm mãi, và đã thành công.
Về phần mình, Oyun tận dụng mỗi lần thách đua xe để lao vào đường đua và tránh xa khỏi nhóm tay chơi. Cứ mỗi lần trở về, Gantulga lại tới chỗ cô như để giúp đỡ, và Oyun lại làm bộ nốc một hơi vodka dài từ ngay trong chai. Gantulga tỏ ra rất thoải mái trong toàn bộ màn hài kịch này, và Oyun lại cảm thấy vô cùng quý mến cậu nhóc.
“Sao bà chị lại đến đây hả Oyun?” cậu nhóc lo lắng. “Em có thể báo lại cho bà chị mọi thông tin bà chị đang tìm kiếm, bà chị biết thế mà!”
“À thế à?” cô đáp, luôn xử sự với cậu ta hơi lạnh lùng để tránh nguy cơ để lộ mối quan hệ giữa họ trước mắt đám kia. “Nhưng làm sao chị biết được em sẽ có mặt ở đây, hả đồ đầu chuột chũi?”
“Được rồi, đồng ý, đáng lẽ em phải báo trước cho bà chị, nhưng giờ thì cả hai ta đều ở đây rồi, em có thể giúp bà chị được mà, phải không? Chính xác thì bà chị tìm cái gì?”
“Chị tìm một chiếc mô tô bốn bánh Hàn Quốc, nhưng không phải một chiếc bất kỳ. Một chiếc đời 2007. Em còn nhớ chứ, loại ZHSTZSO-KS trứ danh ấy?” cô vừa nói vừa kín đáo cho hiển thị ảnh chiếc mô tô trên iPhone của mình.
“Gần như tất cả chúng đều ở ngoài, nhưng em chưa thấy cái nào giống chiếc ZHS gì đấy của bà chị cả. Nhưng em nghĩ là vẫn còn vài chiếc trong nhà kho…”
“Thế thì đó là mấy chiếc mô tô chị muốn xem qua.”
“Không vấn đề gì, nhưng cần kiên nhẫn chút. Chúng ta sẽ đi xem tối nay, khi bọn chúng đã say như chết cả lũ. Với thứ em vừa cho chúng uống, cũng chẳng còn mấy chốc nữa đâu.”
Gantulga tỏ vẻ chắc chắn đến mức khó tin. Oyun tự hỏi liệu cậu nhóc có thực sự lường hết được những mối nguy mà họ đang mạo hiểm hay không. Có cảm thấy tình hình có thể đột ngột xấu đi vào bất cứ lúc nào với đám say khướt này, và các biến cố sau đó sẽ cho thấy cô có lý.
Dẫu vậy, vẫn có một khoảnh khắc êm ái lúc hoàng hôn, khi chiếc bóng màu tím hoa cà bao phủ vùng Sanzai. Những ngọn đồi xói mòn và dốc thoải nhấp nhô trong ánh chiều sắp tắt, trên đó đám thông và thông rụng lá mọc cách quãng, và rải rác những trảng cỏ rộng mênh mông ánh bạc bất động. Bầu trời phía trên khu trại rực lên ánh hồng và đỏ tía, bị những đám mây nhỏ màu tím tách thành những dãi dài xiên lệch. Đống lửa bằng củi cháy rực giữa trung tâm trảng trống, và tất cả cùng lắng nghe màn đêm buông xuống trong tiếng nổ lách tách của ngọn lửa và tiếng than hồng rít lên.
Nhóm người đã tập hợp lại, ít nhiều chếnh choáng bởi rượu và những cữ đua mô tô bốn bánh qua các khu rừng, cũng như cảm giác say sưa trước không gian mênh mông hùng vĩ xung quanh, và cảm xúc ngây ngất rằng ở đằng xa mỗi phía đường chân trời, đất nước kiêu hãnh và tươi đẹp này vẫn còn trải rộng cho tới tận biên giới với những thế giới khác. Hầu hết đám người nằm dài ra ngay trên mặt đất. Một hai gã ngồi xuống mấy khúc cây. Rồi một tên trong đám tay chơi mô tố bắt đầu cất giọng hát không phải một bài chiến ca, cũng không phải một bài hát để chuốc rượu. Gã đàn ông có nét mặt cục súc vươn thẳng người dậy, ngồi xếp bằng quay mặt vào đống lửa, thân mình kiêu hãnh vươn thẳng để cổ họng và lồng ngực được thông thoáng. Y nhắm mắt cất giọng hát lên một điệu hát đồng song thanh truyền thống, với lời ngâm vịnh mê hoặc làm rung động trái tim mỗi người trong ánh hoàng hôn. Hai giai điệu, từ cùng giọng hát, một từ cổ họng, trầm đục, ngân nga, âm ỉ, vững chắc, như những thảo nguyên mênh mông nghìn tuổi, còn giai điệu kia từ mũi, uốn lượn, lên xuống, biến ảo, như tiếng vó phi nước đại của những con ngựa tự do trên mặt có bị gió thổi rạp đi.
Oyun đắm mình trong vẻ đẹp của điệu hát. Gantulga tựa vào người cô, những người khác im lặng, không ai uống nữa, tất cả cùng xúc động lắng nghe bản ngợi ca vẻ đẹp của thế giới…
Thế rồi ai đó kêu lớn rằng những người khác đang tới, và trạng thái mê hoặc lập tức tắt ngấm bởi tiếng hoan hô rôm rả và tiếng chai lọ cụng vào nhau. Một lúc sau, một nhóm nhỏ đi mô tô xuất hiện ở trảng trống. Năm người đàn ông ngồi trên ba chiếc xe, được chào đón như các chiến hữu, lập tức nhận ra sự có mặt của cô gái trẻ. Gã cho tới lúc này vẫn đóng vai thủ lĩnh giới thiệu cô với kẻ cầm đầu nhóm mới đến. Gã này lập tức nắm lấy quyền chỉ huy nhóm người, và Oyun tự hỏi liệu hắn có phải là tay thủ lĩnh trứ danh mà đám này chờ đợi hay không.
Gã lập tức tỏ thái độ thù địch với cô. Khu trại này là nơi gặp gỡ của nam giới, không phải phòng trà cho đàn bà. Đồng bọn giải thích với gã rằng Oyun đã chứng tỏ cô là tay lái hiếm có, và cô đã đánh bại phần lớn bọn họ. Gã này đáp lại rằng những kẻ mất thì giờ và sức lực thử sức với đàn bà thì chỉ là đám Trung Quốc đi xe đạp. Rồi tay thủ lĩnh mới lờ Oyun đi để đón nhận Gantulga, biểu tượng may mắn mới của nhóm, trong vòng tay.
Đằng sau gã, hai trong số mấy kẻ mới đến không rời mắt khỏi cô gái trẻ, và cô hiểu tình hình vừa đột ngột chuyển sang hướng bất lợi cho mình. Mọi nỗ lực trong ngày để hòa nhập vào nhóm đã bị thổi bay khi mấy tay chơi mô tô mới xuất hiện. Lúc này, vì đêm đã xuống, cô không còn có thể trổ tài lái mô tô để chinh phục bọn họ. Đột nhiên, cô trở lại chỉ còn là một phụ nữ giữa đám tay chơi mô tô say mèm và dương dương tự đắc về nam tính của bọn họ. Cô quyết định thu mình lại và để mình bị quên đi bằng cách mặc cho đám đàn ông trò chuyện với nhau mà không xen vào cũng không đặt câu hỏi nào.
Chiến lược của cô cuối cùng cũng có hiệu quả. Quanh đống lửa, với sự trợ giúp của rượu và bóng tối, miệng lưỡi được giải phóng. Oyun nhanh chóng biết được rằng Adolf, chủ nhân Tổ Đại Bàng và là kẻ được xem là thủ lĩnh của nhóm tân Quốc xã nhỏ này, đã lên đường thực hiện chuyến đi hằng năm của gã tới Khentii và sẽ sớm quay về với vài chiếc mô tô bốn bánh mới. Có ai đó cũng nhắc tới một trại Gấu, nơi có một năm tay này đã đến cũng Adolf, và những cô bé sợ sệt mà hắn từng chơi bời cùng đám người Hàn Quốc. Một gã khác xác nhận chuyện này, rồi nhiều gã đùa cợt về vận may của Adolf khi được quay lại nơi đó hằng năm.
Oyun ghi nhớ lại tất cả trong đầu. Những cái tên và ngày tháng. Cô ngồi yên, hai chân thu lại, cằm tựa lên hai đầu gối, như thể đã say hoặc mệt mỏi, nhưng rất tập trung vào những thông tin thu nhận được. Chúng đã bổ sung một phần quan trọng vào bức tranh ghép ám ảnh cô kể từ khi Yeruldelgger mất tích. Một mối liên hệ vật chất đang bắt đầu hình thành giữa đám quốc xã này và cái chết của cô bé. Một mối liên hệ xuyên qua Khentii, qua Adolf, qua những chiếc mô tô bốn bánh Hàn Quốc, và qua trại Gấu mà cô vẫn chưa biết gì nhiều về nó.
Oyun ngẩng đầu lên giả vờ tu một hơi dài vodka từ trong chai. Ngọn lửa nổ lách tách hất những lưỡi lửa vàng lên bầu trời tối đen. Khi một cành cây rụi xuống trong đống lửa, những tàn lửa như sao chổi sáng chói bay vòng xoáy ốc lên cao để gia nhập cùng các vì sao. Khắp nơi xung quanh trảng trống, ngọn lửa khiến cái bóng quá khổ của những người ngồi bất động chập chờn nhảy múa.
Trong lúc đưa mu bàn tay lên quệt môi để phóng đại cử chỉ giả say của mình, Oyun nhận thấy một trong hai gã đi mô tô nhìn chằm chằm cô lúc chúng tới. Hắn vẫn nhìn cô không rời. Cô giơ cái chai về phía hắn, như muốn cụng chai từ xa, rồi gục đầu xuống hai đầu gối như thể đã quá say. Cô lại tiếp tục cố lắng nghe những người khác. Cô nhận ra giọng của Gantulga, điềm tĩnh và vui vẻ, tiếp tục nhiệm vụ chuốc cho đám tay chơi say càng nhanh càng tốt. Rồi cô nghe thấy kẻ nào đó nói đến chuyện thủ lĩnh sẽ tới muộn hơn trong đêm, và lần đầu tiên cảm giác sợ hãi làm lượng adrenalin tăng vọt lên trong cô. Cô không thể cưỡng lại được thôi thúc muốn xem xét tình trạng của nhóm người này để đánh giá tình hình, nhưng ngay khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô lại bắt gặp ngay đôi mắt của gã vẫn luôn theo dõi cô. Cô tìm cách đánh lừa hắn bằng cách làm ánh mắt mình trở nên nặng trĩu, rồi làm bộ không thể duỗi tay giơ nổi cái chai lên nữa. Nhưng ánh mắt gã nọ biểu lộ rõ ràng: hắn không hề muốn cụng chai với cô.
Oyun lại gục đầu xuống đầu gối. Lần đầu tiên cô tập trung nghĩ tới những gì có thể xảy đến hơn là những gì đang được nói ra. Trong đầu, cô lần lại địa hình khu vực này, thiết lập các kế hoạch chạy trốn trong trường hợp tình thế xấu đi. Cô đã dự kiến rằng mấy gã thô tục có thể đưa tay sờ soạng lên người mình, vì thế đã tới đây không mang theo súng để khỏi bị phát hiện. Trong trường hợp khẩn cấp, có đành phải xoay xở mà không có súng! Nhưng dù có mường tượng ra gì đi nữa, cô vẫn chỉ có một mình chống lại chừng hai chục gã đàn ông. Ngoài giả thiết tới được một chiếc mô tô, khởi động nó trước khi bị bắt kịp và tẩu thoát trong đêm khỏi một bầy tay chơi mô tô hung hãn, cô không thấy còn lối thoát nào khác thực sự khả quan cho mình nếu tình hình xấu đi.
Rồi cô đột ngột nhận ra có điều gì đó đã thay đổi quanh đống lửa. Cô lại tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện, và tim cô đập hụt một nhịp khi hiểu ra bọn chúng đang nói về mình. Cô không ngẩng đầu lên ngay lập tức, mà tìm cách hiểu tình hình trước khi phản ứng.
“Nhìn kìa, Galsan đổ rồi kìa, anh em!”
“Từ lúc nhìn thấy cô nàng, chắc hắn đã phải tự xoay xở trong quần rồi!”
“Này, Galsan, mày đang tìm người giúp mày cọ sạch cái bánh xe cầu nguyện của mày đấy à?”
Oyun ngẩng đầu lên. Cả đám đàn ông đã thẳng người lên, và gã chăm chăm theo dõi cô từ lúc hắn tới đã đứng dậy tiến lại gần cô. Cô tự nhủ nếu hắn chạm vào mình, nếu hắn dám có dù chỉ một cử chỉ thô bỉ nhỏ nhất, cô sẽ tưới vodka lên người hắn, rồi lăn người cầm chân hắn quăng vào đống lửa để gửi hắn xuống địa ngục chịu thiêu đốt. Biến thành ngọn đuốc sống, chắc chắn hắn sẽ gây ra vài giây hoảng loạn mà cô có thể tận dụng để chạy trốn.
Cô nhìn hắn bước tới dưới những lời ám chỉ dâm dục và giễu cợt của cả đám. Cô hiểu ra trễ mất một phần tư giây rằng hắn không hề thèm muốn cơ thể mình. Không do dự, không nói một lời, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy hận thù rồi tung một cú đấm khiến cô vỡ gò má và lăn nhào ra ngoài vòng ánh sáng.
“Nó là cớm!” hắn hét to. “Con đĩ này là cớm! Nó đã ở dưới đường hầm khi chúng ta muốn giải quyết đứa con gái thằng cha cớm đó!”
Oyun cố nhổm dậy để tự vệ, nhưng máu chảy tràn vào mắt đã cản trở cô đánh giá chính xác tình thế. Gã nọ lập tức hung hãn lao tới đá cô lia lịa, và cô lăn đi để tránh bị đá trúng vào đầu hoặc bụng. Đám chơi xe đồng loạt đứng dậy, và nhiều tên đồng bọn cố giữ kẻ tấn công cô lại. Trong lúc này, cô đã có thể tránh được điều tồi tệ nhất. Cô co người lại trong tư thế phòng thủ cho tới khi những cú đánh dừng lại, sau đó nhổm dậy nhưng vẫn ngồi trên mặt đất.
“Bạn của các người điên rồi!” cô gắt lên rồi chùi máu và nước mắt trên mặt bằng lòng bàn tay, quyết định diễn vai cô nàng say khướt không hiểu chuyện gì thay vì vai nạn nhân vô tội phản đối.
“Cô em có phải cớm không đấy?” gã đã tiếp quản vai thủ lĩnh hỏi.
“Trông mặt tôi giống cớm lắm à?” cô khiêu khích hắn.
“Mặt cớm là thế nào hả?”
“Làm thế quái nào mà tôi biết được? Hỏi cái thằng điên kia kìa, hắn ta có vẻ biết đấy. Có thể chính hắn là kẻ đã cặp kè quá gần với ả cớm đó!”
“Tại sao nó nói đã thấy cô em dưới đường hầm hả? Cô em đã ở đó à?”
“Mấy người điên hết cả rồi à? Anh muốn tôi làm cái quái gì dưới mấy đường hầm? Mấy chỗ đó thối ình, và dưới đó chỉ toàn những kẻ khốn khổ. Mà hắn ta rúc xuống dưới đó để làm gì thế: chích ma túy hay tự sướng?”
Trong giây lát ngắn ngủi, Oyun nghĩ đã xoay chuyển được tình thế sang có lợi cho mình. Cô nhìn thấy nhiều khuôn mặt cười cợt chế giễu kẻ đã đánh mình. Ngay cả gả thủ lĩnh, sau khi do dự, cũng nở một nụ cười. Nhưng một giọng nói khác đã chấm dứt mọi hy vọng của cô.
“Galsan nói đúng, nó là cớm. Cả tao cũng đã thấy ả khi Xăm phóng hỏa đốt nơi ẩn náu và căn hộ của nó. Ả điều tra cùng một tay cớm nữa, là bố con nhóc của Adolf.”
“Anh nói vớ vẩn!” Gantulga cắt ngang. “Em cũng có mặt ở đó buổi tối hôm xảy ra hỏa hoạn. Em sống ở đó, và em chưa bao giờ thấy cô nàng này!”
“Chú mày đùa à? Tao cũng biết mày, tao đã từng thấy mày cùng lũ nhóc ở khu đó. Mày nhớ chứ, tối đó mày còn xin tiền. Mày đã cố moi tiền của cô ả này. Thậm chí mày còn quay lại thử nhiều lần, và cô ả còn đuổi cổ mày đi nữa!”
“Không phải cô nàng này, em nhận ra ngay chứ!”
“Tao nói với mày chính là ả. Tao tin chắc, ả là cớm, anh em, chúng mày có thể tin tao!”
“Con cớm chó đẻ!” một giọng nói gầm lên trong đêm tối.
Oyun lập tức cố nhỏm dậy để bỏ chạy, nhưng một cú đạp bằng ủng đã nện trúng cằm cô. Cô ngã ngửa ra và gáy đập xuống đất. Nửa tỉnh nửa choáng, miệng đầy máu, cô nhận ra chúng đang tóm lấy hai chân cô và lôi cô vào vùng sáng của đống lửa. Cô cố gắng vùng vẫy chống trả nhưng một cú đá vào mạng sườn phải đã làm cô tê điếng. Trước khi cô vượt qua được cơn đau, nhiều bàn tay đã xúm lại tóm lấy tay cô để kéo cô dang ra trong khi những bàn tay khác giật xé áo khoác và bộ đồ của cô. Oyun cảm thấy cặp vú của cô lộ ra khỏi lớp vải bị xé rách. Một kẻ nào đó dùng hết sức bóp nghiến lấy một bên vú trong lúc một cái miệng khác cắn bên còn lại đến bật máu. Cô thét lên, giãy người để thoát ra, nhưng một gã đã tì gối đè lên hai cánh tay cô, giữ cô bất động, trong khi đó một gã khác, ngồi đè hết trọng lượng của hẳn lên ngực cô, cởi khóa kéo quần và tìm cách nhét dương vật của hắn vào miệng cô. Một gã khác bóp chặt quai hàm cô bằng cả hai tay để buộc cô phải giữ miệng mở. Oyun vùng được một bên chân ra bèn thúc một cú đầu gối ra trò vào lưng gã đang ngồi giang chân trên người cô. Gã đổ ập xuống cô, và dương vật của gã cắm sâu vào họng cô. Oyun nghẹt thở và nôn hết chỗ vodka dở ẹc đã uống lên cái bụng phì mỡ của kẻ đang cưỡng bức có khuôn mặt bê bết máu của chính cô. Ngay khi lấy lại được thăng bằng, người dính đầy máu và chất nôn, gã này vươn thẳng người và đánh cô ngất xỉu bằng hai cú đấm. Nửa tỉnh nửa mê, cô nhận ra có những bàn tay lúc này đang giật xé quần jean và quần lót của cô, và cơn phẫn uất, mạnh hơn cả nỗi sợ hãi, dâng lên tràn ngập trong cô. Những kẻ đang giữ Oyun, ghê tởm trước bãi nôn, đã hơi lỏng tay. Cô giật hai tay ra, rồi nhổm phần thân dậy đầy dữ dội, rồi bằng một cú đập đầu đánh vỡ mũi kẻ đang đè lên mình. Hắn ngã vật sang bên, bị cú đòn làm choáng váng, trong một dòng máu nóng hổi chảy ròng ròng trên người Oyun. Nhưng những bàn tay khác đã lại ghì nghiến cô xuống đất, và Oyun nhìn thấy trước mắt mình, đang bị những gã khác nâng lên và kéo giạng ra, đôi chân trần của cô cùng phần kín đang phô ra trước phần kín của gã thủ lĩnh.
Gantulga đờ người ra. Mọi việc xấu đi quá nhanh. Tất cả đã biến thành ác mộng chỉ trong vài phút, và cậu nhóc chẳng thể làm được gì. Chỉ trong một giây, khi ánh mắt hai người gặp nhau trong lúc lũ đồ tể đang cưỡng bức cô, Oyun đã làm cậu nhóc hiểu nhất thiết không được để đến lượt cậu bị bại lộ. Hiểu cậu cần đứng ngoài tất cả chuyện này. Không được phép thử làm gì. Cậu nhóc những muốn nhảy bổ vào chúng, nện chúng bằng đôi nạng của cậu, muốn tưới vodka lên chúng rồi châm lửa, nhưng cậu biết làm thế chẳng ích gì. Ánh mắt của Oyun nói với cậu là cậu cần giữ an toàn cho bản thân, và Gantulga cố tự thuyết phục mình rằng cô có lý, rằng một điều gì đó cho phép cậu cứu cô sẽ bất chợt xảy đến.
Đám du đăng lúc này đã phát cuồng lên chống lại cô gái trẻ, và cả bọn đang chuẩn bị thay nhau lần lượt cưỡng bức cô trong khi những gã khác tiểu lên người cô, cắn ngập răng lên vú và mông cô.
“Con cớm chó đẻ!” gã thủ lĩnh vừa chửi rủa vừa cài khuy lại. “Nếu con đĩ này tin là nó có thể thoát bằng cách ngất xỉu, tao sẽ nhét vào nó một thứ sẽ đánh thức nó dậy!”
Gã đi về phía đống lửa và chọn lấy một cành cây mà lửa đã cháy đến đoạn giữa. Ở đầu chưa cháy, thanh củi vẫn còn tươi, bốc khói và sủi bọt trắng. Ở đầu kia là đoạn củi cháy dở nóng rực sáng đỏ lên trong đêm tối. Gã xỏ một chiếc găng đi mô tô vào tay, giật lấy cành củi và giơ lên đầy kiêu hãnh như đang ở trên sân khấu rồi quay về phía thân hình bất động của Oyun. Hiểu được cảnh tượng kinh khủng sắp diễn ra, những kẻ khác lập tức im bặt, ngây ra trước sự đê tiện của hành vì chúng sắp chứng kiến. Gã thủ lĩnh duỗi thắng cánh tay giơ cành củi lên, và chuẩn bị đâm nó vào giữa cặp đùi đang giạng ra của cô gái.
“Đồ cớm chó đẻ, đây là cái nõ rực lửa của quốc gia Mông Cổ mới!”
Gã thổi lớp than cháy của cành củi để nó đỏ lên khi Oyun tỉnh lại đang rên rỉ. Tất cả đám đàn ông đều nhìn cành củi, bị thôi miên bởi phần than hồng đang rực sáng trong đêm, nhưng còn thiếu gì thứ đó trong sự đồi bại của gã thủ lĩnh. Hắn đã đi quá xa. Giờ đây bọn chúng đang chờ xem liệu hắn có dám làm điều hắn đã ám chỉ hắn có thể làm hay không. Dẫu vậy, hắn vẫn còn thiếu một chút nhẫn tâm của kẻ đê hèn. Quả thực, gã đang chờ đợi một điều gì đó khiến hắn đủ can đảm để dám thực hiện cử chỉ tối hậu đó, hay là ngược lại, cho phép gã hạ cành cúi xuống mà không bị mất mặt. Nhưng không ai trong đám đàn em tìm cách ngăn cản gã, và Oyun, lúc này đã hoàn toàn tỉnh lại, lại cho gã thú gã hy vọng khi cô lẩm bẩm một câu thì thào gần như không nghe thấy giữa đôi môi sưng phồng.
“Lũ chó má…”
“À, là máy muốn đấy nhé!” gã nọ buông lời, mừng húm trước cái cớ vừa túm được.
Vung cây nạng của mình lên, Gantulga đập mạnh vào cành củi, khiến nó văng khỏi tay gã lưu manh. Thanh củi cháy hồng bay thành vòng tròn lên trời và rơi xuống vai một gã chơi mô tô khác, làm hắn hét toáng lên trong đêm.
“Mày bị sao thế hả!” gã thủ lĩnh ngạc nhiên.
“Ông anh có hiểu mình đang làm gì không đấy? Ả là cớm đấy, khỉ thật!”
“Tao biết ả là cớm! Chứ mày nghĩ vì sao bọn tao nện ả, hả nhóc?”
“Nhưng ông anh nghĩ một tí xem nào: nếu đây là một ả cớm, chẳng lẽ ông anh không muốn biết vì sao cô ta lại có mặt ở đây à? Cô ta mò đến đây làm gì? Cô ta tìm kiếm cái gì? Cô ta sẽ được gì sau khi gặp các anh, hả, nói cho thằng em nghe xem nào?”
“Tao không biết gì cả!” gã kia trả lời, đánh mất một chút tự tin.
“Ông anh chẳng biết gì cả và ông anh định giết cô ả mà không thèm tìm hiểu, chỉ vì cái niềm vui thích được nhét cái của quý nóng bỏng vào cô ta đấy thôi à? Thằng em xin nói với ông anh một điều: nếu thằng em mà là ông chủ lớn mà các ông anh đang đợi, em sẽ muốn biết thật chính xác vì sao cô ả này lại thâm nhập vào băng nhóm của mình, đó là điều thằng em này sẽ muốn biết đấy! Và thêm nữa, nếu cô ả thực sự xứng đáng bị chơi bằng củi cháy vì điều đó, thằng em sẽ không chấp nhận để bất cứ ai khác làm điều đó thay mình mà không báo trước! Nếu là ông chủ thì thằng em sẽ làm thế đấy!”
“Nó nói cũng chẳng sai đâu!” một giọng vang lên trong đêm.
“Phải, đúng thế, tao cũng nghĩ gần như thằng nhóc này.”
“Tao không chắc là ông chủ lớn thích chuyện đó đâu…,” một gã khác nói.
Gã thủ lĩnh nhìn thẳng vào mắt Gantulga, như thể hắn tìm kiếm để phát hiện ra một sơ hở hay một thái độ ngạo mạn quá giới hạn. Đám đồng bọn xung quanh gã đều đồng ý với cậu nhóc khi đột nhiên ý thức được những gì chúng đã làm và điều chúng chuẩn bị làm. Gã thủ lĩnh im lặng hồi lâu. Chính Gantulga quyết định phá vỡ sự im lặng.
“Này, ông anh, một biểu tượng may mắn là để làm việc này mà: tránh những chuyện ngớ ngẩn!”
“Khỉ thật, nhóc nói có lý. Không thể giết ả cớm này mà không bắt ả mở miệng để biết cái gì đã đưa ả tới tận chúng ta. Sau đó ông chủ sẽ quyết định chúng ta phải làm gì với ả.”
“Thằng em đồng ý với ông anh,” Gantulga thừa nhận,. “nhưng trong trạng thái mà ông anh đã gây ra, bây giờ ả sẽ chẳng nói được gì nhiều đâu. Nếu là ông anh, em sẽ trao cô ta cho ông chủ còn nguyên vẹn lành lặn. Chắc chắn ông ấy sẽ muốn tự mình tra hỏi cô ta, ông anh không nghĩ thế sao?”
“Phải, có lẽ chú mày có lý. Vậy ta phải làm gì đây?”
“Chúng ta nhốt cô ả vào chỗ nào đó đến khi ông ấy tới.”
Gã thủ lĩnh sai hai tay đồng bọn lôi Oyun vào tận trong nhà kho. Chúng ném thẳng cô xuống sàn và trói quật hai tay ra sau lưng vòng quanh một trong những cây cột chống xà nhà.
Bên ngoài, Gantulga kín đáo kéo tay áo gã thủ lĩnh ra hiệu bảo hắn để hai tay kia đi vượt lên trước và ra xa dần.
“Còn gì nữa hả?” gã lo lắng hỏi.
“Ông anh nghe này,” cậu nhóc do dự vẻ buồn phiền,. “xin ông anh chuyện này em cũng thấy ngại… Thì ông anh thấy đấy… Các ông anh gần như đã chơi qua cô ta hết cả rồi, trừ có mỗi em…”
“Sao chú mày không tranh thủ đi? Chẳng ai ngăn cản chủ mày đâu, cứ tự nhiên làm như bọn anh nếu chú mày thích!”
“À không, ông anh thấy đẩy, chính chuyện này làm em ngại đấy, ông anh không hiểu à?”
“Không, tao không hiểu: có rắc rối gì à?”
“Ông anh đợi đã, ngại lắm. Ông anh hứa đừng có xỏ em và không được nói với người khác, đồng ý chứ?”
“Được rồi, được rồi, tao hứa. Yên tâm thưởng thức đi!”
“À… ông anh biết đấy, em chỉ là một thằng nhóc, em không muốn có vẻ ngớ ngẩn với cái của quý bé xíu của mình, ông anh hiểu không? Các ông anh toàn là to đùng, của quý dân chơi mô tô mà, còn em… đấy, ông anh hiểu em muốn nói gì rồi đấy! Thêm nữa, với cái chân bó bột và đôi nạng của em, trông em sẽ ngớ ngẩn không để đâu cho hết, ông anh thấy không? Chính vì thế mà em ngại, cũng vì thế em chưa thử qua cô ta. Nhưng dù sao thì, ông anh biết mà, em vẫn muốn chết đi được!”
“Tao hiểu, nhưng chú mày muốn tao làm gì bây giờ?”
“Thì thế, em tự nhủ là bây giờ cô ả đang ở trong đấy, kia kìa, trần như nhộng và bị trói, em có thể mà… Đấy, ông anh hiểu rồi còn gì.”
“Chú mày muốn chơi cô ta à? Ở trong đó? Ngay bây giờ? Ngay trong đó? Tất nhiên rồi, chú mày ạ, không vấn đề! Cứ việc chơi cô ta bằng thích, chú mày xứng đáng được thế, hãy cho cô ả thấy cả chú mày cũng là một chiến binh, một người Mông Cổ thứ thiệt!”
“Ôi, cảm ơn ông anh! Cảm ơn ông anh nhiều! Nhưng ông anh tử tế cho nhé, đừng có nói gì với ai, đồng ý không nào? Ở tuổi em phải đứng xa nhìn đã là khó chịu rồi, nếu phải chịu mấy người họ giễu nữa thì đúng là hết chịu nổi!”
“Tao sẽ kín như bưng!” gã kia nói với giọng đồng lõa.
“Và ông anh có thể để em thoải mái thời gian chứ? Với cái chân và một bên tay bó bột, chắc sẽ không nhanh được đâu. Với cả, em cũng muốn tận dụng tối đa: một cô nàng cớm, chẳng phải ngày nào cũng có đâu!”
“Cứ tận hưởng hết khả năng đi, sẽ không ai tới làm phiền cho tới khi chú mày tự bò lết ra đâu. Tao hứa với chú mày.”
“Cảm ơn ông anh!” Gantulga vừa nói vừa gõ một cú nạng lên vai gã kia.
Cậu nhảy lò cò trên một chân để quay người lại, và đẩy cửa nhà kho.
“Này, cậu nhóc thép!” gã kia thì thầm sau lưng cậu nhóc,. “nếu cảm thấy của mình bé quá, hãy lôi nạng của chú mày ra mà dùng!”
Gã vừa cười vừa bỏ đi, quay lại chỗ đám người đang xúm lại quanh đống lửa. Vụ cưỡng bức và tất cả chỗ rượu mà Gantulga chuốc cho chúng đã dần đánh gục được đám này. Nhiều gã mềm nhũn nằm rũ ra quanh đống than hồng và đã ngủ tít, khuôn mặt nóng bừng quay vào đống lửa, lưng quay ra màn đêm lạnh lẽo. Một số vừa ngồi ngật ngưỡng ngủ gật vừa tu cạn mấy chai đang nằm rải rác.