Ông đã có thể chạy xe cắt ngang qua núi. Con đường chạy từ Oulan-Bator về phía Tây vắt ngang các chỏm núi ở phía Bắc khu bảo tồn Khustain Nuruu, nơi đàn ngựa trắng bí hiểm và hùng tráng của Przewalski phi nước đại trên những ngọn đồi xanh rì. Nhưng ông lại thích vòng qua núi theo hướng Nam, men theo những khúc quanh lang thang của sông Tuul. Yeruldelgger yêu sông, với mặt nước phẳng lặng như đá cẩm thạch đen, hay cuộn trào đầy bọt và xoáy nước trong dòng chảy len giữa những tảng đá trắng. Ông yêu những con diệc bắt cá đứng bất động và gai ngạnh bên bờ sông đầy rêu và lũ bói cá như những mũi tên màu xanh lục và xanh lam lướt sát trên gợn sóng ánh bạc. Đám nai bị bắt gặp bất ngờ, ngây ra bất động, run rẩy rồi đột nhiên nhảy bật lên vì hoảng hốt trên những bụi cây xơ xác. Con đại bàng xòe rộng sải cánh lơ lửng treo mình trước làn gió nóng, mỏ giương ra rình rập…
Ông dừng lại nhiều lần bên bờ rìa gồ ghề của con đường đất vàng. Để chiêm ngưỡng một con chim săn mồi bất động kiên nhẫn đang rình một con cá hồi dưới dòng sông nước chảy lững lờ. Để rình xem trò chơi trúc trắc và ồn ào của đám chuột chũi trong các ụ đất đùn lên. Để chờ đợi động tác dứt khoát của con diệc và xem nó nuốt con cá ánh bạc xuống cái cổ dài đầy lông vũ đang duỗi thẳng ngước lên trời.
Ngồi cạnh ông, Solongo im lặng chia sẻ những ký ức tuổi thơ của ông. ở phía sau, mấy đứa trẻ dễ thương chơi đùa. Saraa phá lên cười trước những lời giễu cợt và chơi chữ của Gantulga. Cậu nhóc so sánh từng con vật với những người họ biết. Cậu ta làm bộ mô tả đường đi cho Yeruldelgger để làm những người khác tưởng cậu ta vẫn còn đang lạc đường. Hay cậu ta giải thích với ông làm thế nào về số một để khởi động lại. Họ giống như một gia đình vui vẻ tới dự một lễ an táng đẹp đẽ. Ở đằng sau chiếc bán tải Toyota to kềnh Yeruldelgger mượn của tay Kazak ở chợ ô tô, trong thùng xe đặt cỗ quan tài nhỏ nhắn của cô bé có chiếc xe đạp ba bánh màu hồng. Đúng như ông đã hứa với ông lão du mục, Yeruldelgger lót trong lòng quan tài một tấm vải xanh lục như cỏ trên thảo nguyên và ở mặt dưới nắp là tấm vải xanh lam như bầu trời, được trang trí bảy túm bông nhỏ tượng trưng cho những ngôi sao của chòm Đại Hùng Tinh. Vẫn còn một bí ẩn cuối cùng trong vụ án này là không có ai nhận thi thể của cô bé và hài cốt bố mẹ cô. Vì thế Yeruldelgger cảm thấy ông có trách nhiệm dành cho họ một lễ an táng, dù chỉ là tạm thời. Và nói đúng ra, sở dĩ ông bỏ thời gian tới địa điểm mà ông biết rõ và đã lựa chọn, thì chính là để giới thiệu với linh hồn cô bé vùng đất nơi cô bé sắp yên nghỉ.
Khi đã vòng qua mũi đá lởm chởm của Khustain Nuruu chạy sâu vào giữa vùng đất bằng um tùm cỏ của phía Nam, Yeruldelgger ngược lên phía Bắc, nơi những dòng sông dữ dội tìm cách chảy xuyên qua dãy núi nằm chắn ngang. Họ đi qua một cây cầu dài với những tấm ván lát xám xịt khô cong nắng nằm sát mặt dòng sông rộng đang kỳ nước lặng phản chiếu mây trời vần vũ. Những thân cây được đóng đinh ghép vào nhau chống đỡ cây cầu hơi xê dịch khi chiếc xe chạy qua và Yeruldelgger phóng đại mối nguy hiểm lên để pha trò với Gantulga và Saraa. Khi một tấm ván cầu kêu rắc dưới sức nặng của họ, ông cho tất cả xuống để làm nhẹ xe, và Gantulga vờ hoảng hốt lao xuống dòng sông, quên bẵng mấy miếng bó bột sủng nước. Yeruldelgger buộc phải dừng xe, ném cho cậu nhóc một sợi dây thừng để kéo cậu ta lên. Saraa dìu cậu nhóc, tập tễnh và ướt sũng, tới tận cuối cây cầu rồi đứng đợi Yeruldelgger, bánh trước chiếc xe bị kẹt vào một lỗ thủng giữa hai tấm ván cầu.
Sau đó, tất cả lại lên xe, và khi đi tiếp được hai kilomet, Yeruldelgger rẽ vào con đường mòn chạy thẳng lên phía Bắc tới tận các dãy núi chạy ngang. Ông đưa ngón tay chỉ cho họ thấy một căn lều nằm rất xa đằng trước.
“Chúng ta sẽ tới đó sau mười lăm phút nữa,” ông nói.
“Đó là lều của bố mẹ chị Oyun phải không ạ?”
“Không hẳn,” ông trả lời.
“Phải rồi, nhưng chị ấy ở đó đúng không ạ?”
“Phải, cô ấy đang ở đó.”
“Cháu thấy mừng vì cô bé được chôn cạnh chị ấy,” Gantulga nói, mắt ướt nhòa. “Oyun sẽ chăm sóc cô bé cho tới khi cô bé tìm thấy bố mẹ mình. Chúng ta cũng sẽ chôn cất họ ở đây phải không ạ?”
“Chú đã hứa như vậy!” Yeruldelgger trả lời.
Đặt hoa lên mộ không phải là truyền thống ở Mông Cổ, nhưng người ta đã bắt đầu làm thế. Gantulga nhất quyết mang theo một bó mẫu đơn để đặt lên mộ Oyun, như người ta vẫn làm trong tất cả các xê ri phim truyền hình. Truyền thống là những gì Yeruldelgger sắp làm theo, vì cô bé. Một cái huyệt được đào dưới đất, không xa một ngọn đồi hay núi đá. Dưới đáy lót một tấm da cừu non với ngôi sao kết bằng lụa xanh lam ở vị trí đặt đầu. Một bánh trà để cô bé dịu cơn khát ở xứ sở của các linh hồn, và những viên phân cừu để đại diện cho bầy gia súc và sự thịnh vượng mà người ta cầu chúc cho cô bé ở nơi cô bé tới để được hạnh phúc hơn khi còn sống. Ông cẩn thận để thi thể được đưa qua giữa hai đống lửa nhỏ rồi được đặt xuống một cách trân trọng và yêu thương, đầu hướng về phía Bắc. Và không ai khóc, vì nước mắt sẽ làm hỏng hạnh phúc của những người còn lại trong gia đình. Dù rằng gia đình cô bé tội nghiệp sẽ tới đoàn tụ bên cô ngay khi cuộc điều tra không còn cần dùng hài cốt bố mẹ cô bé để làm bằng chứng.
Yeruldelgger tự hứa với mình sẽ đào hai ngôi mộ ở hai bên mộ cô bé ngay khi ông có thể làm được. Sau đó, truyền thống trở nên mơ hồ hơn. Một linh hồn sẽ ở lại quanh nấm mồ cho tới khi thi thể phân hủy hoàn toàn. Một linh hồn khác sẽ lẩn khuất quanh căn lều trong vòng bốn mươi chín ngày, và một linh hồn cuối cùng tìm tới xứ sở của các linh hồn, nơi người ta sống như đã từng sống trên Trái Đất. Ba linh hồn khác nhau hay chỉ một linh hồn duy nhất lần lượt thay đổi? Và tại sao lại sống ở xứ sở các linh hồn cùng cuộc sống như ở cõi trần? Yeruldelgger từng thường xuyên đặt câu hỏi này ra với Nerguii.
“Tìm cách biết để làm gì? Cậu sẽ thấy khi cậu ở đó. Không phải hy vọng về một cuộc sống khác là thứ giúp cậu sống cuộc sống của mình tại đây. Mà cậu hãy biến cuộc sống hiện tại trở nên đáng để sống tiếp nó ở thế giới khác…”
Họ tới chỗ căn lều và vị Nerguii đã giữ lời hứa. Ông đã ở đó đợi họ. Nơi này thật tuyệt vời. Căn lều tựa lưng vào một ngọn đồi đầy đặn có những khe sâu rợp bóng cây tống quán sủi gỗ nhẹ và cây bạch dương ánh bạc. Căn lều nằm trước thảo nguyên trải ra mênh mông ngút tầm mắt như một đại dương.
Gantulga là người đầu tiên tập tễnh nhảy xuống xe, cầm trên tay bó hoa mẫu đơn, và lập tức tìm kiếm ngôi mộ của Oyun. Cậu nhóc đi vòng quanh lều để tìm kiếm ở phía sau, rồi quay trở lại phía chiếc xe, tay che trên mắt, đưa mắt quét một vòng cảnh vật xung quanh.
“Chú Yeruldelgger, ngôi mộ của chị Oyun nằm ở đâu?” cậu nhóc sốt ruột hỏi.
“Thôi nào, cộng sự, người ta đã giữ chị một giờ trong tủ lạnh của nhà xác rồi, em không thể muốn người ta chôn chị nữa chứ!”
Cậu nhóc quay ngoắt lại, sững sờ, và trông thấy Oyun, trên người vẫn phủ đầy sẹo và băng bó, đang đứng trước căn lều, tựa người trên đôi nạng. Một tiếng nức nở nghẹn lại trong cổ họng cậu nhóc, đôi mắt cậu ướt nhòe. Cậu ném bó mẫu đơn xuống rồi nhảy lò cò tới lao vào vòng tay cô. Saraa, cũng sững sờ trước sự xuất hiện của nữ thanh tra trẻ, bật khóc và đến lượt mình cũng lao đến gọi vang tên cô.
“Chị làm gì ở đây thế? Làm sao chị còn sống được? Sao chị chưa chết?” Gantulga kêu lên. “Tại sao mấy kẻ khốn kiếp này lại khiến em tin là chị đã chết rồi?”
“Này, nói năng cho cẩn thận, cộng sự: mấy kẻ khốn kiếp này, như em gọi, đã cứu sống chị đấy. Mickey muốn khử chị. Cách duy nhất để bảo vệ chị là khiến hắn tin chị đã chết rồi. Hắn hoặc đám đồng phạm của hắn. Chính vì thế mà Yeruldelgger và Solongo đã đưa chị trốn đi, giống như họ đã làm với em tại thiền viện.”
“Vậy đây có phải quê chị không?”
“Tất nhiên là không! Suy nghĩ chút nào, cộng sự, nếu mưu kế bị phát giác, nơi đầu tiên đám sát thủ tới là nhà chị hoặc nhà người thân của chị. Nơi này không phải quê chị, mà là quê Yeruldelgger!”
“Đây là quê chị sao?” Gantulga ngạc nhiên quay sang Saraa.
“À, cái này quả là tin mới đầu tiên!” cô gái trẻ tỏ vẻ phật ý. “Em thấy không, chuyện này lại bắt đầu rồi: chị thậm chí còn chẳng biết gì, như thường lệ!”
“Này, con đừng có lại bắt đầu đấy!” bố cô vừa đùa vừa chỉ vào con gái. “Bố được sinh ra ở đây và bố chờ tới khi con chịu nói chuyện lại với bố để kể về nơi này!”
Solongo, đứng cách ra một chút cùng vị Nerguii, quan sát niềm hạnh phúc mới đang định hình. Cô biết cô sẽ có vị trí trong đó, và cũng sẽ hạnh phúc với nó. Cô đang sắp sửa đến bên tất cả những người cô yêu quý, và cũng là những người, sau vài tháng nữa, sẽ trở thành gia đình của cô, thì trông thấy Yeruldelgger cho tay vào túi và kín đáo đọc một tin nhắn trên màn hình chiếc iPhone. Ông ngước mắt lên nhìn về phía khuôn mặt vẫn còn sẹo của Saraa đang mỉm cười với Oyun, rồi rời khỏi nhóm nhỏ đang hạnh phúc đó để hướng về phía cô. Solongo nhận thấy trong đôi mắt ông phản chiếu nỗi lo lắng. Như cái bóng thoáng qua của một đám mây đơn độc lướt trong gió bên dưới mặt trời. Rồi điện thoại của chính cô rung lên, và đến lượt cô đọc được tin nhắn của Billy.
‘Hỏa hoạn tại trang trại. Ba thi thể được nhận diện. Tất cả đều là người Trung Quốc. Không có dấu vết nào của Erdenbat…’