Công Lý Thảo Nguyên

62 …bữa tối tại Mongolian Barbecue!



“Vì cái này mà chúng ta đã bỏ ra ba giờ trên đường mòn sao?”

Billy đã phấn khích về thứ cậu ta muốn cho Yeruldelgger thấy tới mức thành công trong việc không nói gì với ông trong suốt chặng đường. Họ ra khỏi Oulan-Bator theo hướng Tây qua tuyến đường Yaarmag, trước khi bỏ lại sân bay Gengis-Khan(1) ở bên trái và rẽ theo hướng Đông Nam về phía công viên quốc gia Khustain Nuruu. Đi thêm vài kilomet nữa, đường nhựa nhường chỗ cho đường mòn, và hai người tiếp tục băng qua thảo nguyên cằn cỗi.

1. Thành Cát Tư Hãn

Billy lái xe đầy hào hứng. Thỉnh thoảng, những vết bánh xe lại toả ra các hướng theo hình quạt, và cậu thanh tra trẻ lựa chọn như người dò dấu vết con đường cần đi theo để tránh làm gãy trục xe trong một cái hố hay lộn nhào xuống một lòng suối cạn. Cậu ta có thể rời xa khỏi tuyến đường mòn chính hàng trăm mét, dùng khóe mắt theo dõi cuộn bụi vàng chạy dài của một chiếc xe khác đã chọn đi theo tuyến đường khác ở đằng xa. Rồi tất cả các lối mòn lại hợp nhất về phía tuyến đường chính, và cậu ta lại tiếp tục truy đuổi cũng vẫn chiếc xe lúc trước, không hề hãm bớt tốc độ, qua một đám mây bụi đất đỏ. Yeruldelgger để mặc Billy thỏa sức muốn làm gì thì làm, vì ông cũng thích những cuộc đua điên cuồng trên thảo nguyên. Cho dù là cuộc đua xe cơ giới, chúng cũng làm thức dậy trong ông ký ức về những bước phi nước đại trong tự do.

Họ đã trông thấy những dãy hàng rào đầu tiên bị mưa gió làm phai màu của Altanbulag sau hai giờ từ lúc lên đường. Tuyến đường mòn dẫn vào một mạng lưới gồm mười ngõ nhỏ chạy song song với nhau rào quanh bằng ván, mỗi ngõ lại có một căn lều màu xám hay một ngôi nhà gỗ thô sơ. Để đi vào Altanbulag, người lái xe có thể chọn bất cứ đường nào trong số mười ngõ đó rồi chạy vào, mất hút như qua một cánh cổng có chấn song. Và ngay sau đó, cậu ta chạy vào ngôi làng không có đường đi, với những ngôi nhà được dựng chẳng theo hàng lối gì trên một khoảnh đất cũng mênh mông như thảo nguyên ở xung quanh. Tất cả các con ngõ khi đó bỗng vỡ tóe ra thành vô vàn lối đi nối liền tất cả các ngôi nhà trong một thứ hoa văn cuộn xoắn không thể nhìn ra nổi.

Đến ngay giữa làng, Billy đột ngột ngoặt về phía Nam mà không giảm tốc độ. Trên một bề rộng ba trăm mét, các lối mòn chạy về phía một căn cứ quân sự Xô viết cũ mà người ta có thể thấy từ xa những tòa nhà thấp ẩn mình ngoài thảo nguyên. Cậu thanh tra trẻ chỉ nới chân ga khi đã chạy xe quá căn cứ, nơi đám người vô công rồi nghề mặc đồ rằn ri tàn tạ đang vật vờ quanh những chiếc xe tải Nga nặng nề che bạt. Rồi cậu ta rẽ trái vào một con đường nhỏ chạy xa khỏi chỗ đông người để tới vài căn lều nằm kề bãi rác của doanh trại. Chính là nơi người đàn ông đợi họ. Ông ta có vẻ sợ chết khiếp trước ý nghĩ phải đón tiếp tại nhà mình mấy cảnh sát tới từ thành phố, và Yeruldelgger đã gọi ông là ‘cụ’ để trấn an. Ngay sau khi đưa họ vào trong khoảnh đất nhà mình, bằng một cử chỉ khoát tay xin lỗi, ông chỉ cho họ thấy chiếc xe. Hay đúng hơn là những gì còn lại của nó…

“Cậu chắc đây là chiếc xe chúng ta đang tìm chứ?” Yeruldelgger ngạc nhiên hỏi.

“Không nghi ngờ gì nữa. Ông cụ đây đã giữ tấm biển số ở trong nhà. Nó không bị cháy theo chiếc xe.”

“Làm sao nó lại tới đây được nhỉ?”

“Ông cụ làm công việc kiểu như buôn phế liệu, ông có thể thấy đống rác nho nhỏ của ông cụ bên ngoài kia. Ông ấy làm việc chủ yếu với doanh trại, nhưng cũng có các mối làm ăn trong thành phố, với những tay lớ ngớ ở chợ ô tô. Người ta mang tới cho ông ấy những thứ có phần hơi bỏng tay, yêu cầu ông cụ xẻ ra để làm chúng biến mất hoặc tẩu tán đi khắp nơi trong nước dưới dạng mảnh phế liệu. Có lẽ cái xe đã đến tay ông ấy như thế.”

Có lẽ là sao hả? Cậu không chắc chắn về chuyện đó sao?”

“Không. Tôi tin là Oyun đã lần theo một manh mối. Cô ấy gần như đã tìm ra người bán, một người sống tại Khentii, và cả những người mua đầu tiên: một gã Bouriate đã bán lại cái xe cho tay Kazak bị ông bắn vào chân.”

“Khüan à?”

“Phải, chính là hắn. Tôi nghĩ Oyun đã để mắt tới hắn, nhưng không phải nhờ thế mà chúng ta lần ra chiếc xe.”

“Vậy thì bằng cách nào?”

“Có ai đó đã phóng hỏa đốt nó cách đây ba đêm. Ông lão không muốn làm to chuyện, nhưng vì việc này xảy ra rất gần doanh trại, người của quân đội đã tới giúp ông dập lửa và họ đã lập báo cáo. Oyun đã yêu cầu thông báo tất cả những gì có thể liên quan tới một chiếc xe kiểu này, đời này, và theo cách nào đó, bản báo cáo đó đã tới chỗ chúng ta sáng nay.”

“Xuất sắc,” Yeruldelgger lẩm bẩm,. “thực sự xuất sắc!”

Ông đang ở đó, giữa một nơi hoang vu, giữa lòng đất nước Mông Cổ quê hương ông, dưới vòm trời cao bất động, ở đằng xa về bên trái ông là những ngọn núi chạy ngang của dãy Khustain Nuruu, sau lưng ông là cả thảo nguyên mênh mông rộng lớn trải ra tới tận sa mạc Gobi, bên phải là những đường nét kỳ vĩ của Bogokhan thiêng liêng, và xa phía trước là ngọn núi chạy dài tới tận hồ Baïkal, và kia, ngay cạnh ông, là cái xác cháy đen của chiếc UAZ 452. Chiếc UAZ 452 của ông. Lần đầu tiên kể từ đầu cuộc điều tra, ông cảm thấy tim mình tràn ngập hy vọng khiến ông ngây ngất. Rằng ông có thể giữ lời hứa với ông lão du mục ngoài thảo nguyên về việc chăm lo cho linh hồn cô bé con.

“Chúng ta lại gần hơn xem nhé?” ông nói với Billy bằng giọng vui vẻ.

“Chúng ta lại xem thôi!” cậu thanh tra trẻ tán thành.

“Hồi đó, Khüan đã nhanh chóng hiểu ra chiếc xe là đồ ‘bỏng tay’. Nó không có giấy tờ kèm theo nào, và hắn cũng phát hiện ra nhiều vết máu được tẩy rửa không hết trong xe. Dẫu vậy, người mang chiếc xe ra chợ ô tô bán đã cố gắng xóa dấu vết. Khüan phát hiện ra chiếc xe được trang bị để đi cắm trại dã ngoại, có lẽ với một cái giường và vài chiếc kệ, và có thể có cả bếp bên trong cho những ngày mưa. Tất cả đã biến mất khi hắn mua lại xe, nhưng hắn nhận ra dấu vết của những chỗ gắn nối. Hắn bán lại chiếc xe cho ông cụ này vì biết ông là người bán phế liệu. Ông già sẽ xẻ chiếc xe ra, rút ruột nó, xé tung nó thành từng mảnh và bán lại tất cả. Khüan thậm chí đã thương lượng một cái giá chỉ để lại cho hắn khoản lãi nhỏ hơn, nhưng đem lại cho ông già một món hời để thuyết phục ông ta mang chiếc xe rời xa chợ ô tô ở Oulan-Bator và cửa hàng Altaï Car Service của hắn. Và để chắc chắn sẽ không bao giờ thấy lại cái xe và thúc ép ông già xẻ nó ra bán phế liệu, Khüan đã phá hoại động cơ để khiến chiếc xe không thể chịu đựng quá một trăm kilomet nữa.”

Đó là những gì Khüan thuật lại rất lâu sau đó, sau khi vụ việc đã khép lại, khi hắn tin chắc về việc chiếc xe bị cố tình đốt cháy. Nhưng ngay hôm đó, ông lão đã nói với hai cảnh sát là ông ta nghi ngờ tay Kazak phá hoại động cơ. Bốn ngày sau khi ông ta đưa chiếc xe về Altanbulag, gioăng nắp xi lanh hồn lìa khỏi xác ngay cạnh doanh trại khi ông ta từ làng quay về. Mấy người lính đã giúp kéo xe về tới tận khoảnh đất có căn lều của ông ta rồi đẩy nó vào trong. Một người lính tỏ vẻ hứng thú với mấy cái bánh xe, và họ đã tháo chúng ra sau khi kê xe lên mấy chồng gạch. Rồi một anh lính khác tới mò mẫm trong động cơ để tìm phụ tùng sửa chiếc xe của anh ta, và khi nhìn chiếc xe màu xanh đẹp đẽ nằm bất động, không bánh chẳng động cơ, được kê trên chồng gạch trong khuôn viên khoảnh đất của mình, ông lão đã nảy ra ý tướng giữ nó lại làm bàn thợ.

“Thật may mắn!” Yeruldelgger lẩm bẩm, vẫn còn ngỡ ngàng. “Thật may mắn! Cậu có thứ gì để lấy mẫu không?”

“Xét tới thứ tôi đưa ông tới đây xem, tất nhiên là tôi không đi tay không rồi,” Billy vừa tự đắc vừa trưng ra một chiếc va li nhỏ.

Yeruldelgger cầm đôi găng cao su cậu ta đưa rồi xỏ tay vào trước ánh mắt đầy thích thú của cậu thanh tra trẻ.

“Cậu mà dám nói tôi trông giống Horacio Caine là sẽ được quay lại canh gác biên giới ở phía Nam Gobi đấy nhé!”

“Ông đùa chắc,” Billy bỡn cợt,. “ông sẽ tới đó trước tôi nhiều!”

Việc vụ cháy có động cơ tội phạm là điều không còn gì phải nghi ngờ. Họ tìm thấy một can xăng bằng nhựa bị chảy ở giữa chiếc xe và hàng rào gỗ. Nhưng kẻ ưa phóng hóa đã quá hấp tấp. Hẳn là sợ bị phát hiện, hoặc có thể là sợ đám cháy quá lớn. Xăng rảy ra không đều, và chiếc xe không bị cháy hoàn toàn. Nhất là ở trong xe ông lão đã bố trí một loại sàn thô, những tấm ván sàn đã phần nào chống lại được ngọn lửa và bảo vệ phần sàn xe nguyên bản. Yeruldelgger tìm thấy ở đó rất nhiều vết máu, và còn thêm nữa khi ông tháo thứ hẳn đã được dùng để gắn giường ra. Còn Billy cũng phát hiện ra các vết máu khi gỡ tấm đỡ để gắn biển đăng ký đằng sau. Đã có máu chảy dọc theo cửa lật sau xe và khô lại trong đoạn móc gắn biển kiểm soát vào thân xe. Họ cũng tìm thấy nhiều sợi tóc ở những chỗ có máu, và cẩn thận thu nhặt tất cả các bằng chứng này vào phong bì nhỏ để gửi tới phòng thí nghiệm.

“Tôi hy vọng là cậu hiểu tầm quan trọng của thứ chúng ta đang thấy tận mắt,” Yeruldelgger nói.

“Chiếc xe nơi gia đình cô bé chết bởi tay người Hàn Quốc đã sống. Một chiếc xe với danh tính giả định của người bán đầu tiên đã biết, gã Bouriate đã lái nó tới chợ ô tô, gã ở đâu đó trong vùng Khentii, đúng nơi chúng ta nghĩ vụ tai nạn đã xảy ra.”

“Đúng thế. Điều này lại đặt ra vấn đề cần biết xem số phận bố mẹ cô bé ra sao, hay đúng hơn là kẻ nào đã giết họ, giết như thế nào, vì tôi dám cược khoản lương Horacio Caine của mình rằng máu và tóc chúng ta vừa tìm thấy là của họ. Giờ thì cậu sẽ làm gì nếu ở địa vị của tôi?”

“Tôi ấy à? Tôi sẽ bắt tay Hàn Quốc không chút do dự, rồi sau đó tôi đi một vòng Khentii để xem có ai từng thấy một chiếc bán tải UAZ 452 màu xanh lắp kính với cặp vợ chồng và một cô bé tóc vàng dễ thương trên xe cách đây năm năm hay không.”

“Đúng thế! Nhưng trước đó, đừng quên rằng chúng ta còn hai giờ đi đường nữa để quay về Oulan-Bator kịp bữa tối tại Mongolian Barbecue!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.