Mickey triệu tập ông ngay khi anh ta nghe được phong thanh về vụ việc. Rất lâu sau Yeruldelgger mới đẩy cửa văn phòng anh ta rồi bước vào không gõ cửa, làm anh ta bị gián đoạn trong lúc đang đọc chính tả một công văn và đuổi cô thư ký vừa khêu gợi vừa lấm lét ra ngoài. Cô này rút lui khỏi phòng với vẻ khúm núm sợ sệt và Yeruldelgger tự nhủ chắc hẳn cả sở đều đã biết chuyện. Ông từ chối lời mời ngồi và cứ đứng nguyên trước bàn làm việc của cấp trên, người ông chẳng có mấy tôn trọng.
“Không cần phải ngồi, tôi biết anh sắp nói gì với tôi.”
Mickey đã trang trí tường bằng những vật kỷ niệm đắc ý của đời mình, đúng theo kiểu Mỹ. Các bằng cấp của anh ta được lồng khung, và cả một bức tường kín đặc những bức ảnh chụp anh ta với các cảnh sát khác, anh ta với các bộ trưởng tương lai, anh ta với các bộ trưởng đương nhiệm, anh ta trong một buổi trao huân chương, anh ta nhận huân chương, anh ta trên xe mô tô bốn bánh cùng một đám Hàn Quốc đội mũ bảo hiểm, anh ta đi săn với chiến lợi phẩm là một con gấu, anh ta đi thực tập tại FBI ở Quantico, anh ta đi thực tập tại Mátxcơva, anh ta đi chơi Disneyworld ở Florida, anh ta ở khắp nơi và luôn luôn là anh ta…
“Chúng ta không được đánh đối tượng tình nghi,” Mickey khẳng định. “Nhân chứng lại càng không.”
“Và anh là người nói vậy với tôi à?”
“Đừng giả vờ ngớ ngẩn, Yeruldelgger. Anh vẫn chưa chán đánh đu cuộc đời mình trên lưỡi dao cạo à? Đã bao nhiêu lần anh suýt bị khiển trách rồi?”
“Tôi không đếm,” vị cảnh sát trưởng trả lời, vẫn giữ vẻ bình thản. “Đã có anh làm việc đó rồi…”
“Đã bốn lần rồi đấy,” Mickey nhắc nhở ông. “Và lần này anh sẽ không thoát được dễ dàng đâu. Tại sao anh lại đánh cô bé? Anh đâu có được nghe những gì nó đã nói! Không phải vì thế mà anh có quyền đánh nó. Cô bé là một nhân chứng.”
“Nó là con gái tôi,” Yeruldelgger chỉnh lại.
“Ở đây là một nhân chứng. Nếu anh muốn coi cô bé là con gái anh, hãy bỏ cuộc điều tra này đi.”
“Anh là người quyết định.”
“Lúc này anh còn đang phụ trách vụ nào nữa?”
“Thi thể một bé gái trong ngôi mộ hoang ở Khentii, giữa Jargaltkhaan và Delgerkhaan, phía Nam con sông.”
“Một ngôi mộ cổ à? Lại thêm một câu chuyện về việc làm mới lại các nghi lễ truyền thống ngớ ngẩn của bọn họ sao?”
“Không, một tội ác. Hay khá lắm thì là một vụ tai nạn.”
“Tại sao?”
“Vì bộ xương bị gãy và đứa bé bị chôn cùng chiếc xe đạp ba bánh của nó.”
“Một chiếc xe đạp ba bánh à?”
Mickey đứng dậy. Anh ta đi vòng ra sau bàn làm việc và lại gần Yeruldelgger, cầm lấy tay ông để kéo ông tới trước tấm bản đồ quốc gia lớn choán kín cả một bức tường.
“Một chiếc xe đạp ba bánh, và anh đang nói đến một câu chuyện! Anh vừa bảo nó xảy ra ở đâu nhỉ?”
Yeruldelgger chỉ địa điểm những người du mục tìm thấy cái xác nhỏ bẻ gãy nát.
“Phải!” Mickey buông thõng.- Nơi đó đúng là khá xa Bator ! Anh đã phải mất bao lâu, hai ba giờ xóc ê mông, để đến đó, phải không? Nghe này, bỏ vụ này đi, tôi sẽ phái Chuluum phụ trách. Cậu ta có cặp mông chắc hơn anh,. “Mickey cố nói đùa. “Tập trung vào vụ mấy người Trung Quốc, nhưng đừng có đích thân thẩm vấn con gái anh đấy, hiểu chưa? Và hãy nghĩ đến việc nghỉ phép lấy vài ngày đi, đồng ý chứ?”
Anh ta tiễn ông tới tận cửa, áp lòng bàn tay lên lưng ông để dẫn đi, gần như lịch thiệp tống tiễn vị cảnh sát trưởng ra khỏi phòng.
“Tôi thực sự lấy làm tiếc cho Saraa,” anh ta nói trong khi đóng cửa lại. “Hãy chăm sóc bản thân anh!”
Yeruldelgger lại ở ngoài hành lang.
Mickey, cái tên mới ngớ ngẩn làm sao! ông thầm nghĩ.
Đi tiếp một quãng theo hành lang, ông bắt gặp Oyun đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Thế nào?” cô hỏi.
“Cô trước đã!”
“Con gái ông xác nhận.” Cô ấy không nói thêm gì nữa.
“Tôi để mất vụ cô bé rồi…”
“Sao lại thế?”
“Mickey rút tôi ra khỏi vụ đó. Anh ta sẽ giao nó cho Chuluum. Anh ta muốn tôi tập trung vào mấy người Trung Quốc, nhưng tôi không được phép thẩm vấn Saraa.”
“Thế ông sẽ làm gì?”
“Linh hồn cô bé do tôi bảo hộ. Ông lão đã trao nó cho tôi, và mọi thứ diễn ra như thế ở chỗ chúng tôi. Tôi sẽ không đưa cô bé trở lại xuống mồ và ném đất lên. Chúng ta sẽ thu xếp chuyện này.”
“Và?” Oyun hỏi tiếp, cô biết ông quá rõ.
“Và tôi sẽ thẩm vấn Saraa.”
Oyun đấm một cú thật mạnh vào vai vị cảnh sát trưởng nhưng thậm chí chẳng khiến ông nhúc nhích.
“Tôi thích làm việc với ông!” cô nói trong lúc đi theo ông về phía phòng thẩm vấn. “Tôi thích điều đó!”