Công Lý Thảo Nguyên

11 Theo cách của riêng ông



“Vậy là ông trốn chứ gì, hả? Ông không đáng mặt đàn ông! Ông nấp dấm nấp dúi sau cái này. Ông tưởng tôi không biết ông ở đó sao? Như một gã cớm rình trộm! Thế nào, những thứ ông thấy làm ông buồn nôn lắm hả? Thú nhận là chúng làm ông buồn nôn đi!”

Saraa đi vòng quanh phòng thẩm vấn. Cô mặc đồ da màu đen, nửa phong cách gothic, nửa dân chơi mô tô, với đôi môi màu tím xỏ khuyên và đôi lông mày bị nhổ sạch. Mái tóc đen huyền của cô được tỉa bằng kéo, vuốt keo dựng lên tua tủa, còn đôi mắt tô chì đen. Một chiếc kẹp tóc cũ có hình cái lưỡi thè ra khỏi miệng huyền thoại từ album Sticky Fingers của nhóm Rolling Stones cài trên áo phông đen của cô. Cô gái xấu xí đang nổi khùng, và lấy làm hài lòng vì điều đó. Một cơn khùng đầy khiêu khích, một cơn phẫn nộ thực sự mà cô tìm cách kiểm soát nhưng lại bùng lên theo mỗi ký ức về người mà cô đang nói đến. Cùng mỗi lời nhục mạ, cô gái lại chỉ tay về phía tấm gương mà cô biết là không tráng mặt sau và cố ép mình mỉm cười thật tàn nhẫn, cho dù đôi mắt cô long lanh vì cocain cũng nhiều như vì nước mắt và căm hận.

“Chuyện này làm ông phát tởm, hả, máu thịt ruột rà của ông lại ngủ với một gã du đãng! Chuyện này làm ông phát tởm! Nhưng hắn ta, ít nhất hắn còn ăn nằm, hắn sống động, hắn là một gã đàn ông, một gã đàn ông thực thụ. Hắn không nấp đằng sau một tấm phù hiệu và một khẩu súng để đánh nhau! Nào, phải đấy, con gái của bố đã cho hắn và cả nhóm của hắn ra ra vào vào đấy, và cô ta còn đòi chúng làm lại cơ. Vì tôi nhổ vào ông, tôi không còn là con gái ông nữa, tôi là đàn bà của bọn họ. Ông có còn nhớ thế nào là một người đàn bà không, hả lão già pê đê? Nhìn này,” cô gái vừa nói vừa đột nhiên điên khùng xé toạc áo phông của mình đầy khiêu khích,. “nếu ông còn cặp gì đó ở chỗ nào đấy, cái này hẳn phải làm ông dựng đứng lên chứ, phải không? Cặp vú đàn bà thứ thiệt!”

Cô gái kề sát người vào tấm gương, ép cặp vú vào mặt gương trong khi đưa mắt tìm kiếm đôi mắt của Yeruldelgger trong hình ảnh phản chiếu của chính mình.

“Ông còn nhớ cặp vú thứ thiệt là thế nào không hả? Mà đợi đã, một cái nường đàn bà, ông có còn nhớ cái nường đàn bà là thế nào không?”

Trong phòng quan sát cạnh phòng hỏi cung chìm trong bóng tối, đằng sau tấm gương, Yeruldelgger đứng im như tượng đá. Ông không rời mắt khỏi Saraa, không muốn nhìn vào thứ gì khác. Thế nhưng Solongo, đang đứng cạnh ông, nhận ra sự căng thẳng trên khắp cơ thể ông. Đó là một khối đá hoa cương sẵn sàng vỡ tung ra lớp băng đông cứng. Ông có thể chết trong im lặng ngay giây phút đó. Sụp đổ thành một đống đá dăm sắc lẹm, vì ông biết mình chẳng còn ý nghĩa gì nhiều hơn thế với cô con gái. Một đống đá dăm. Và đá dăm thì không khóc. Nhưng Solongo thì có! Cô áp một bàn tay lên vai Yeruldelgger. Cô biết tất cả tình yêu còn lại trong ông cũng như tất cả sự căm hận đang tuôn trào từ Saraa, và vừa khóc vừa tự hỏi liệu còn cần bao nhiêu thời gian để tình yêu đó thể hiện ra cũng như để nỗi căm hận kia cạn kiệt. Oyun cũng có mặt ở đó, không nói gì mà quan sát tất cả.

Khi Solongo thấy Saraa tụt quần xuống rồi xé rách quần lót để ưỡn người ra trước như một cậu nhóc đang tiểu tiện và trưng chỗ kín ra trước mặt họ, cô vội lao ra khỏi phòng quan sát và bước vào phòng thẩm vấn…

“Saraa, cô xin cháu đấy, cô xin cháu đấy,” cô khẩn khoản van nài trong lúc lại gần cô gái trẻ.

Saraa hầu như không buồn nhìn cô. Cô gái chỉ ngón trỏ về phía cô để buộc cô phải dừng lại bằng thái độ đe dọa không chút giấu giếm rồi lại quay ngay về phía tấm gương.

“Thế nào, ông còn chẳng có gan đến đây, hả? Ông phái ả điếm của ông tới! Nói cho tôi nghe xem, ông ta chơi cô thế nào?” cô gái đột nhiên quay sang hỏi Solongo. “Ông ta nhét cái của nợ già khọm của ông ta vào giữa hai đùi cô khi đang dựa người vào tủ tường trong phòng thay đồ, phải không hả? Phải không? Hay ông ta nhét nó vào đằng sau cô theo kiểu ngựa trên một cái máy sao chụp đang chạy?”

Rồi cô gái lại quay về phía gương.

“Này, ông có thích làm với một cô nhóc trẻ trung một lần thay vì nhồi nhét vào cô bồ già không hả? Nào, lại đây! Nhìn này, tôi đợi ông đấy! Ra đây chơi tôi đi nếu ông dám, tôi đợi ông đấy! Tôi đợi ông đấy!”

Nhưng Yeruldelgger không còn ở đằng sau tấm gương. Ông đang ở trong phòng, đằng sau cô gái. Khi cô gái nhìn thấy bóng ông, cô liền quay ngoắt lại và cái tát của ông bố làm cô gái bắn vào tận góc phòng nằm lăn lóc như con rối bằng giẻ. Lần này, nước mắt trào ra làm mờ đi ánh nhìn của vị cảnh sát trưởng, song ông vẫn có thể nhận ra điều gì đó trong ánh mắt Saraa. Dấu hiệu thoáng qua của cơn sợ hãi mơ hồ. Nỗi sợ trước cơn phẫn nộ và hành động dữ dội của ông, hiển nhiên rồi, nhưng còn có, và nhất là, dường như cả nỗi sợ chính những lời cô gái đã nói ra.

Solongo vội chạy tới chăm sóc cô gái vị thành niên đã gần ngất xỉu, còn Oyun lao tới trước sếp của mình để ngăn ông lại. Nhưng trong thâm tâm, cô tự biết ông sẽ không đánh lần thứ hai. Yeruldelgger đánh con gái mình không phải vì tức giận hay để trả thù. Ông đã đánh cô gái để bảo vệ hai người ông yêu quý: chính Saraa và Solongo. Oyun cũng đã đôi lần cảm thấy điều này khi Yeruldelgger dùng tới nắm đấm trong những cuộc đọ sức khi cô rơi vào tình thế nguy hiểm. Và cô nâng niu cất giữ sâu trong tâm khảm cảm giác hạnh phúc rằng mình cũng được yêu. Theo cách của ông. Theo cách của riêng ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.