Tru Tiên 2

Chương 42: Âm phục



Lôi đình quang trụ phảng phất như khai thiên tích địa, ẩn chứa thần uy chấn toái đất trời, mang theo khí thế xưa nay chưa từng có bổ thẳng vào đài đá, bao trùm lấy Bạch Cốt Xà Yêu. Trong tiếng rít gào thê lương, từng mảng bạch cốt cuộn lên vụn nát tan tành, Xà Yêu trợn trừng đôi mắt hung tàn rống gào quằn quại, nó ra sức giãy dụa trong màn sáng chói chang nhưng vô pháp ngăn trở được lực lượng đáng sợ từ chân pháp vô thượng truyền thừa đã hàng ngàn năm nay của Thiên Vân Môn. Từng mảnh xương trắng nhất loạt gãy rụng tan nát, mặc cho Yêu Xà dùng toàn lực thôi động hòn đá màu xanh kỳ lạ kia. Trong ánh sáng huy hoàng chói lọi của cuồng lôi, Bạch Cốt Yêu Xà chỉ có thể cầm cự được giây lát rồi thê thảm ngã xuống trong vô tận hào quang.

Trong sảnh đá không có âm thanh nào khác ngoài tiếng sấm ầm ì vang vọng, tựa hồ với thiên uy nhân gian kia mãi mãi là con kiến hôi nhỏ bé. Tận đến khi quang huy tàn lụi, tiếng sấm tan đi, thì Thiên Gia Thần Kiếm vẫn như cũ sáng lòa, hào quang bắn ra tứ phía, từ trên không bay lượn trở về rồi lặng yên không một tiếng động chui vào vỏ.

Những người còn sống sót tại sảnh đá lúc này đều không nhịn nổi mà nhìn cả về phía đài đá. Chỉ thấy đài đá khổng lồ cao ba tầng kia dưới một kiếm tuyệt thế nọ đã bị chém tan tành một nửa. Bạch Cốt Xà Yêu vốn hung tàn đáng sợ nay đã hóa thành vô vàn những mảnh xương trắng vụn nát, vung vãi khắp nơi.

Bên trong đám xương cốt xen lẫn với loạn thạch, viên đá kỳ lạ màu xanh vẫn ngời lên như không hề thương tổn. Kỳ lạ ngoài dự liệu của mọi người nhất lại là chiếc quan tài màu đen, tuy lúc này bị vùi lấp phân nửa dưới đống đất đá, nhưng nhìn nó chỉ dơ bẩn và xiêu vẹo một chút chứ không hề bị phá hủy, có điều không biết cái nắp quan đã bay đi tận đâu!

Khi Lục Tuyết Kỳ chậm rãi đáp xuống, Vương Tông Cảnh lập tức nghe bên tai ầm lên mấy tiếng hoan hô, Tiểu Đỉnh vừa chạy vừa nhảy tưng tưng lao vào lòng nữ tử mỹ lệ mà lạnh lùng nọ, miệng hì hì kêu to:

– Mẹ…

Lục Tuyết Kỳ cúi đầu trừng mắt nhìn Tiểu Đỉnh, bị ánh mắt trong vắt và lạnh băng của nàng chú mục, Tiểu Đỉnh lập tức co đầu rụt cổ, len lén thè lưỡi nhưng tay vẫn ôm chặt lấy nàng chứ không chịu buông ra. Khuôn mặt phúng phính rung lên, dụi dụi vài cái vào lòng nàng, mắt rơm rớm, miệng kêu:

– Mẹ…

Thần sắc trên mặt Lục Tuyết Kỳ vẫn khá lạnh lùng nhưng ánh mắt đã dịu đi rất nhiều. Nàng đưa tay khẽ vuốt đầu tiểu gia hỏa vài cái rồi ngẩng đầu nhìn địa cung hoang tàn đổ nát mà thở dài như đến lúc này mới được yên lòng vậy. Tiếp theo chỉ nghe nàng nghiêm giọng hừ lạnh:

– Mới tí tuổi đầu, đã biết kiếm chuyện rồi…

Tiểu Đỉnh cười hì hì, bị mẫu thân mắng nó cũng chẳng cảm thấy oan ức, không biết có phải từ nhỏ đến giờ đã như thế không, chỉ thấy nó đảo mắt nhìn quanh, miệng thì la inh ỏi:

– Cha đâu… cha đâu..? Sao không thấy cha?

Vừa lúc đó, trong sảnh đá lại truyền tới tiếng gió, chính là nam tử âm trầm lúc trước. Hiện tại y đang phi thân cực nhanh về cái lỗ toang hoác do Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết bổ ra trên trần sảnh đá.

Bạch Cốt Yêu Xà đã chết, khô lâu tử vật trong địa cung như mất đi sức sống mà tàn lụi theo, đổ gục xuống cả nền đá chứ không còn hung hăn gào rú được nữa. Bất quá trải qua một hồi kiếp nạn, đám người đi theo gã nam tử âm trầm kia chỉ còn lại ba tên, lúc này đều vội vã tế ra pháp bảo mà bỏ chạy theo y.

Bởi từ khi mỹ nữ áo trắng xuất hiện thì cục diện ở đây sớm xem như đã an bài. Dù cho Xà Yêu đã bị nàng đánh chết, địa cung xuất hiện bảo vật, thì cũng không đến lượt bọn họ hò hét chỉ trỏ. Sức tàn tâm kiệt, dĩ nhiên chạy là thượng sách rồi!

Nhìn bốn người nọ trốn chạy, Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày tựa hồ băn khoăn điều gì, nhưng rốt cuộc vì không nắm chắc lai lịch của bọn người này nên nàng cũng không xuất thủ ngăn chặn. Duy chỉ có Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh là thấy, khi gã nam tử âm trầm kia bỏ đi, đột nhiên đã liếc về phía hắn, ánh mắt lóe lên như có thâm ý, làm cho trong lòng hắn nảy lên một cảm giác nào đó nói không nên lời, kỳ quái vô cùng.

Ánh trăng như nước theo màn đêm thăm thẳm lạnh lùng hắt xuống. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu lên nhìn, lúc này hắn mới thấy rõ huyệt động toang hoác bên trên. Cái động cực lớn, đường kính ước chừng hai mươi mấy trượng, mà độ dày từ mặt đất đến đáy địa cung cũng vài chục trượng có dư. Nương theo ánh trăng, hắn có thể thấy vách động bằng nham thạch cứng rắn lúc này cũng đã cháy đen. Có lẽ khi sấm sét đánh xuống, sinh ra nhiệt độ quá cao khiến đất đá cũng phải tan chảy ra.

Chân pháp vô thượng truyền thừa hàng ngàn năm quả thật là quá đáng sợ, quả thật là không tận mắt thấy thì không cách nào tưởng tượng cho ra.

Phía bên kia, Tiểu Đỉnh vẫn còn đang quay tới quay lui kêu gọi gì đó. Chợt lại nghe vù vù mấy tiếng, từ trên thạch động đã lao xuống bảy tám bóng người. Tất cả đều mặc đạo bào đệ tử của Thanh Vân, dẫn đầu là người mà Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều nhận biết, chính là người thường xuyên đi kiểm tra tại biệt viện, Mục Hoài Chính, bên cạnh y là bọn Liễu Vân và Âu Dương Kiếm Thu. Đám người này vừa vào địa cung, lập tức đảo mắt nhìn quanh, sau đó hướng về phía Lục Tuyết Kỳ thi lễ. Mục Hoài Chính dẫn đầu bước tới, tỏ vẻ vô cùng cung kính:

– Lục sư thúc, người cũng đã tới?

Lục Tuyết Kỳ thản nhiên gật đầu không nói, đám Mục Hoài Chính dường như quá biết tính tình của nàng, chỉ cúi người thi lễ rồi nói:

– Lục sư thúc, chúng tiểu điệt chính là nhận được thủ lệnh của Tăng sư thúc nên mới chạy đến đây. Nghe nói nơi này có bảo vật xuất thế, chỉ là lúc nãy giờ vẫn không thấy Tăng sư thúc đâu… không biết sư thúc…

– Ta ở đây nè…

Một âm thanh sang sảng bất chợt vang lên từ trên cao, mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một nam tử đang nhẹ nhàng tiêu sái hạ xuống, chính là Tăng Thư Thư. Đám đệ tử Thanh Vân vội tiến tới định làm lễ thì gã đã phất tay chặn lại:

– Miễn đi… miễn đi..! Các người mau kiểm tra xem quanh đây còn tàn dư yêu nghiệt gì thì tiêu diệt hết đi, tránh cho sau này lại gây thêm tai họa.

Đám người Mục Hoài Chính lập tức đáp ứng, phân nhau ra tra kiếm khắp nơi trong sảnh đá, có người còn len lỏi cả vào những thông đạo tít đằng xa. Chỉ có Mục Hoài Chính lúc này thoáng nhìn về phía Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh rồi nhanh chóng tiến lại.

Tăng Thư Thư đi lại gần Lục Tuyết Kỳ và Tiểu Đỉnh, vẻ mặt tươi cười, y há miệng định nói gì đó thì bị nàng trừng mắt lên nhìn, lập tức á khẩu. Bất quá tính y xưa giờ vẫn náo nhiệt tinh minh, liền ha ha cười rồi cúi xuống bế Tiểu Đỉnh lên:

– Ôn con Tiểu Đỉnh này quả nhiên bướng bỉnh khó bảo, không ngờ dám chạy tới nơi hung hiểm như thế này! Ngươi không sợ cha mẹ ngươi lo lắng hay sao?

Tiểu Đỉnh dường như rất quen thuộc với tính tình của Tăng Thư Thư, toét miệng cười hì hì:

– Thúc thúc, người có đồ chơi gì mới không. Mau đem ra cho điệt nhi đi!

Tằng Thư Thư cười to:

– Có chứ, hôm nào ngươi ghé qua chơi chỗ thúc, thúc sẽ cho ngươi!

Nói xong, gã cười cười đặt Tiểu Đỉnh xuống, quay mặt về phía Lục Tuyết Kỳ, thấp giọng thì thầm:

– Hắn đang ở ngoài kia…

“Cha” Tiểu Đỉnh cười tới híp cả mắt khi thấy nam tử kia từ trong bóng tối bước ra. Nó cười khúc khích, hai tay giang rộng rồi nhào tới chỗ hắn. Người vừa bước ra đó chính là Trương Tiểu Phàm, lúc này miệng hắn hiện ra một nụ cười ôn hòa, bèn ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Đỉnh lên. Rồi hắn cười cười với con trai, dùng sức ném nó lên cao.

Tiểu Đỉnh bị cha ném lên không trung thì không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn hoa chân múa tay một cách sung sướng. Trong tiếng cười trong trẻo, thân thể của nó rơi xuống, lại được Trương Tiểu Phàm vững vàng đón được, sau đó nó được cha đặt lên trên vai, ngồi chễm chệ trên đó, còn ưỡn ngực tỏ ra oai phong nữa.

Đại Hoàng đứng bên cạnh sủa “Gâu gâu gâu gâu”, Tiểu Hôi ngồi xuống cạnh người nó, kéo cái tai chó một cách nghịch ngợm. Trương Tiểu Phàm vừa vui đùa với Tiểu Đỉnh vừa đi tới, bạch y nữ tử vẫn đứng một chỗ nhìn hai cha con, khóe miệng khẽ mỉm cười vui vẻ, trong bóng tối càng giống một đóa hoa tuyết thanh lệ.

Đến bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm dừng lại một chút, sau đó nhìn nàng mỉm cười: “Về thôi!”

Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đáp: “Ừ”

Hắn khẽ nói: “Tốt.” rồi quay người đi, Lục Tuyết Kỳ đi bên cạnh hắn, Tiểu Đỉnh ngồi trên cổ phụ thân cười khanh khách không ngừng. Phía sau, Đại Hoàng cõng Tiểu Hôi lười biếng bám sát. Ánh trăng chớp động như đuổi theo thân ảnh của bọn họ. Trương Tiểu Phàm ôn nhu vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ cúi đầu cười, có chút ngượng ngùng, cũng không nói một lời, chỉ khẽ siết chặt bàn tay của hắn.

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bọn họ dần dần đi xa, đi về hướng núi Thanh Vân cao ngất ở phía xa.

Mục Hoài Chính đi tới trước mặt Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, sắc mặt hắn lúc này rất khó coi. Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có chút xấu hổ. Hai người thành thành thật thật đứng im một chỗ. Mục Hoài Chính cũng không mắng bọn họ một trận mà cau mày hỏi qua sự tình một lần.

Biết chuyện xảy ra đêm nay có liên quan tới tính ham chơi của Tiểu Đỉnh, Mục Hoài Chính xưa nay nghiêm túc như vậy cũng không nhịn được phải mở to hai mắt, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Thằng nhóc này…” nhưng hắn cũng không nói hết câu đó.

Sau khi xem xét thấy hai người bọn họ không có tổn thương gì nghiêm trọng, Mục Hoài Chính yêu cầu họ ở tại chỗ chờ một lát, đợi mọi người kiểm tra xong sẽ cùng về Thanh Vân biệt viện.

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh thấy Mục Hoài Chính bỏ đi thì cũng không dám có ý kiến gì. Tô Văn Thanh đảo mắt nhìn quanh thạch sảnh bừa bộn, như nhớ ra cái gì, thốt lên: “Ồ?”

Vương Tông Cảnh đứng bên cạnh nàng nghe được âm thanh kinh ngạc đó thì kỳ quái hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Văn Thanh đảo mắt nhìn một lượt nữa, rồi nói: “Lão đầu Thần Quy môn kia không thấy đâu.”

Vương Tông Cảnh cũng lập tức đảo mắt tìm một vòng, quả nhiên là thế. Sau khi nam tử cầm búa bỏ đi, trong này ngoài người của Thanh Vân Môn thì chỉ có lão đầu của Thần Quy môn đó. Còn có con rùa trên lưng có đồ án kỳ dị nữa, lúc này cũng mất tăm mất tích hoàn toàn.

“Lão quỷ này chạy cũng thật nhanh.” Vương Tông Cảnh thì thầm một tiếng. Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên hắn nghe thấy được một âm thanh ở bên kia chỗ bệ đá. Hắn quay đầu lại, lập tức cả kinh, mọi ý niệm đang có trong đầu bị ném lên tận chín tầng mây.

Chỉ thấy bệ đã đá bị phá hủy hơn phân nửa, đá hộc vung vãi, tàn cốt rơi khắp nơi, Thanh Vân đệ tử đã tới những nơi khác tìm tòi, chỉ có Tăng Thư Thư đang chậm rãi đi tới bệ đá cẩn thận xem xét. Y nhìn vào khối đá xanh biếc, sau nhiều lần dò xét thấy không có vấn đề gì mới lấy ra một cái hộp lớn, đem khối đá xanh đó đặt vào. Sau đó y quay đầu lại, ánh mắt nhìn tới cái quan tài màu đen, đi tới.

Quan tài này mặc dù nằm lẫn trong đám đá vụn nhưng vẫn toát ra một cỗ hung ý, khiến cho người ta không dám tới gần.

Nhưng cao nhân như Tăng Thư Thư sao có thể bị nó dọa được, nên đối với hung sát chi ý này, y coi như không thấy.

Y vẫn đi thẳng tới. Sau khi tới gần, y cũng không lỗ mãng chạm vào nó ngay mà cẩn thận đứng cách nó ba thước, bắt đầu dò xét.

Bỗng nhiên quan tài màu đen rung động một hồi, một thanh âm từ trong quan tài phát ra.

Lần này, mọi người trong thạch sảnh đều kinh ngạc quay đầu nhìn, kể cả Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng không khỏi biến sắc. Trên mặt Tăng Thư Thư xuất hiện một tia dị sắc, bèn dừng bước. Một lát sau, một tiếng rên rỉ vang lên, quan tài khẽ lay động hai cái, một người từ bên trong chậm rãi bò ra. Nhìn vào thần sắc người này dường như đang mệt mỏi muốn chết, cả người lắc lư hai cái rồi thân thể nghiêng đi, rơi từ trong quan tài ra, lăn xuống đống đá dưới chân rồi ngất đi.

Dưới thạch sảnh, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đồng thời mở to hai mắt. Vương Tông Cảnh nghẹn ngào kêu lên: “Điêu Tứ!” Đồng thời nhịn không được xông thẳng về phía đó, nhưng chưa chạy được bao xa thì đã có một cánh tay đưa ra kéo hắn lại. Mục Hoài Chính đứng chắn trước người hắn, trầm giọng nói: “Phía trên có chút cổ quái, ngươi
không nên đi tới.”

Vương Tông Cnarh ngơ ngác một chút rồi gật đầu đáp ứng, nhưng trong nội tâm vẫn vô cùng kinh ngạc, không nghĩ ra sẽ tìm được Cửu Điêu Tứ trong trường hợp này. Tại sao hắn lại ở trong chiếc quan tài màu đen ấy được?

Mục Hoài Chính sau khi ngăn Vương Tông Cảnh lại thì đi về hướng bệ đá, tới bên cạnh Tăng Thư Thư. Tăng Thư Thư liếc mắt nhìn qua Vương Tông Cảnh, rồi lại nhìn tới người Cửu Điêu Tứ lúc này đã lâm vào hôn mê, nhíu mày hỏi Mục Hoài Chính: “Người này là ai?”

Mục Hoài Chính nhìn Cửu Điêu Tứ thấp giọng nói: “Tăng sư thúc, người này là một đệ tử tham gia hội thi Thanh Vân năm nay, họ Cửu, tên Điêu Tứ. Hắn ở cùng với hai người dưới kia là Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh, còn có… Tiểu Đỉnh nữa nên bọn họ có biết nhau. Có lẽ hắn cũng giống như hai người kia, vào đây để tìm Tiểu Đỉnh.”

Tăng Thư Thư chậm rãi gật đầu, đi tới, đưa tay ra xem xét hơi thở của Cửu Điêu Tứ, rồi lại dò xét một chút kinh mạch trên thân thể hắn, sau đó đứng lên nói: “Hắn ta không sao, ngươi đỡ người ta xuống dưới đi!”

Mục Hoài Chính “vâng” một tiếng rồi ôm lấy Cửu Điêu Tứ đi xuống. Hào quang trong mắt Tăng Thư Thư chớp động như có điều gì đắn đo, nhìn Cửu Điêu Tứ một hồi lâu sau, sau đó lại nhìn vào cái quan tài màu đen, im lặng không nói, vẻ mặt vô cùng trầm tư.

Một đêm náo loạn cuối cùng cũng im lặng trở lại, trăng sao lặn xuống, ngày mới bắt đầu lên. Những người tham gia trường náo động hôm qua tại Hà Dương thành cũng bắt đầu quay về với sinh hoạt của riêng mình. Có người nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, có người đi qua đi lại trong tiểu đình với gương mặt u sầu, cũng có người lòng mang ưu tư, cũng có vài phần hưng phấn, tĩnh tọa ngồi ngắm bình minh; cũng có nhiều người sau một đêm mệt mỏi thì lập tức chìm vào giấc ngủ. Một ngày mới náo nhiệt cũng sắp bắt đầu.

Cách Hà Dương thành hơn trăm dặm, dưới một chân núi nhỏ vắng vẻ, nơi ấy có bốn, năm cây thông già mọc ven đường tạo thành một khoảng râm mát. Từ đây nhìn về hướng bắc có thể thấy được núi Thanh Vân hùng vĩ oai nghiêm. Một nam tử vẻ mặt âm trầm, tay cầm kim phủ, giờ phút này đang lặng yên đứng dưới gốc thông, trong tay còn lại cầm một miếng giẻ rách, chậm rãi lau vết máu trên lưỡi búa, sau đó tiện tay ném miếng vải ấy và bụi cỏ dại rậm rạp.

Hắn chậm rãi giơ kim phủ lên cao, kim quang trên pháp bảo sáng lên lấp lánh dưới ánh mặt trời. Kim phủ phản chiếu vào làm đôi mắt hắn như có hai luồng hỏa diễm màu vàng đang cháy trong đó, nhìn vô cùng thâm thúy. Đúng lúc này, từ xa truyền tới một hồi âm thanh xé gió, thân thể nam tử hơi chấn động, quay đầu nhìn lại, sau đó khí sắc trên mặt đại biến, vẻ mặt trở nên ôn hòa vui vẻ, thậm chí có một chút nịnh nọt, cùng với khí chất âm trầm ban nãy hoàn toàn bất đồng. Hắn hướng về phía thân hình nữ tử mặc xiêm y màu vàng, mang một mảnh lụa che lấy khuôn mặt đang từ từ hạ xuống, thi lễ một cái, nói: “Phó môn chủ, ngươi đã đến rồi.”

Cô gái này chính là Kim Bình Nhi, người mà đêm qua đã cùng Tăng Thư Thư chiến đấu kịch liệt. Lúc này nàng chỉ khẽ gật đầu, lập tức trên mặt lộ ra dị sắc, nhìn xung quanh, nói: “Hạ Hầu Qua, tại sao chỉ có một mình ngươi trở về?”

Nam tử có tên là Hạ Hầu Qua lộ ra vẻ mặt khổ sở, cắn răng nói: “Thuộc hạ vô dụng, yêu vật trong nội cung vô cùng lợi hại, hơn nữa sau đó còn có cao thủ Thanh Vân môn đi tới, thuộc hạ cũng phải tử chiến một trận sau đó mới tìm được đường thoát thân, về phần những người khác….”

Kim Bình Nhi sắc mặt khẽ biến, nhưng rồi như nhớ ra cái gì đó, nàng im lặng một lát rồi thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, đây cũng là chuyện ta không tính tới, không ngờ thực lực của Thanh Vân môn không những không giảm mà còn tăng, không thể trách ngươi được.” Nói xong, nàng quay người nhìn về rặng núi xa xa, đồng tử hơi co lại, đôi mắt đẹp chuyển động, mơ hồ phát ra âm thanh nhè nhẹ như có như không: “Thanh Vân, Thanh Vân…”

Mà ở sau lưng nàng, Hạ Hầu Qua dần dần đứng thẳng người dậy, nhìn bóng lưng Kim Bình Nhi, trên mặt lộ ra một chút thần sắc kiêng kị, đồng thời cũng đầy phức tạp. Sau một hồi, hắn cũng giống như Kim Bình Nhi, đưa mắt về phía Thanh Vân sơn, trên mặt lộ ra chút xúc động khó nói, hắn nhìn đến xuất thần, rồi đôi môi khẽ động nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nào.

Ánh mặt trời đầu tiên nhảy nhót xuống núi rừng khiến cho Thông Thiên Phong càng giống với Tiên Cảnh nhân gian. Gió núi phơ phất mang theo khí sương lành lạnh của ban mai, từ từ quét qua khắp các đình đài lâu vũ nơi này.
==================
Đọc và thảo luận Lục Tiên (Tiêu Đỉnh), Ma Thiên Ký (Vong Ngữ), Vô Hạn Lưu (Zhttty), Kiếm Vương Triều (Vô Tội) sớm nhất tại bachngocsach.com mà không phải lo bị làm phiền bởi pop-up, quảng cáo. Chúng tôi không cần gì ngoài tình yêu văn học của bạn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.