Bản Thông Báo Tử Vong

Q5 - Chương 15.3



Đến khoảng 18 giờ 30 phút, các vị lãnh đạo lần lượt đi lên đài chủ tịch, mỗi người tự ngồi vào ghế của mình. Đại hội Xét xử công khai sắp sửa bắt đầu. Người hướng dẫn chương trình đại hội lần này chính là Giám đốc Tống của Sở Công an tỉnh thành, trước tiên ông giới thiệu các vị lãnh đạo đang ngồi. Những nhân vật phụ trách chủ yếu của hệ thống Viện kiểm sát tỉnh thành đều có mặt trong cuộc đại hội lần này, mà Giám đốc Sở Công an tỉnh Tiêu Hoa là người có chức bậc cao nhất ở đây lại chính là vị tổng chỉ huy phát động “Kế hoạch thâu tóm” năm xưa.

Nhưng tất cả mọi người đều không hề nhìn thấy bóng dáng của Tiền Yếu Bân. Với vai trò là một trong những nhân vật chính của cuộc đại hội lần này, anh ta không xuất hiện quá sớm trên đài chủ tịch đương nhiên là bắt nguồn từ yếu tố an toàn. Lúc này đây anh ta đang cùng với La Phi và mọi người ngồi ở trong phòng hóa trang sau cánh gà, đây là một không gian tương đối khép kín, sẽ an toàn hơn rất nhiều so với lễ đường rộng rãi.

Lúc này đây trên đài chủ tịch, Giám đốc Tống đang tuyên bố chương trình đại hội. Theo như kế hoạch đã được định sẵn, trước tiên đồng chí ở bộ phận tuyên truyền của Sở Công an tỉnh thành sẽ giới thiệu những tình hình cơ bản và thành quả huy hoàng của hành động trừ gian diệt ác lần này, sau đó mấy người đại diện của tòa án sẽ tiến hành tuyên phạt công khai đối với những phần tử tội phạm, và tiết mục cuối cùng chính là đến lượt Tiền Yếu Bân lên sân khấu, anh ta sẽ làm một bài báo cáo về thành tích cá nhân của mình, đồng thời nhận được sự biểu dương của lãnh đạo Công an tỉnh.

Giọng nói sang sảng của Giám đốc Tống cũng truyền tới được trong phòng hóa trang, Tiền Yếu Bân nhẩm tính về thời gian: “Giới thiệu sơ qua về tình hình chống xã hội đen hết khoảng ba mươi phút, Đại hội Xét xử công khai khoảng một giờ đồng hồ, ừm, khi đến lượt tôi ra sân khấu chắc là khoảng 8 giờ tối.” Anh ta vừa nói vừa nhìn La Phi ngồi bên cạnh, ý tứ trong câu nói là muốn nhắc nhở đối phương chuẩn bị trước.

La Phi thì lại không đưa ra được phản hồi tích cực, sau khi trầm ngâm giấy lát, anh đột nhiên nói: “Anh không thể lên sân khấu.”

“Cái gì?” Tiền Yếu Bân ngẩn người, không hiểu rõ ý của đối phương.

“Anh không thể lên sân khấu.” La Phi lại nhấn mạnh một lần nữa, lần này anh bổ sung thêm lý do, “…Nếu không, chúng tôi không thể nào bảo đảm được sự an toàn của anh.”

Tiền Yếu Bân nhíu mày: “Sao vậy? Tình hình lại có gì thay đổi à?”

La Phi nói: “Không phải. Chỉ là chúng tôi vẫn chưa phán đoán ra sát thủ sẽ dùng cách thức nào để gây án, trong tình hình này, để cho anh lộ ra giữa nơi công cộng như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Tiền Yếu Bận “hi” một tiếng hỏi vặn lại: “Những người tiến vào trong hội trường chẳng phải đều đã bị kiểm tra loại trừ hết sức nghiêm ngặt sao?”

“Đúng là đã kiểm tra loại trừ rồi, nhưng sát thủ vẫn có khả năng thông qua con đường đặc biệt nào đó để tiến vào, hoặc là mai phục từ trước ở góc khuất nào đó trong hội trường.” La Phi ngừng một lát nói thêm: “Thời gian địa điểm của đại hội lần này đã được công bố từ lâu, cho nên sát thủ có đủ thời gian để chuẩn bị. Hơn nữa hắn đã gửi đi Bản thông báo tử vong, điều đó chứng tỏ hắn nhất định đã nghĩ ra được kế hoạch nào đó thật đặc biệt…”

“Kế hoạch gì?” Tiền Yếu Bân ngắt lời La Phi, “Khắp cả hội trường đâu đâu cũng đều là người của chúng ta, cho dù hắn có trà trộn vào trong đoàn người thì chỉ dựa vào sức của một mình hắn, có thể làm được gì chứ?”

Ngữ khí của Tiền Yếu Bân mặc dù rất hùng hổ, nhưng La Phi lại cảm thấy được sự lo lắng trong lòng đối phương. Những lời này thực ra không phải là sự tranh luận, mà chính là đang tự khuyến khích mình để mạnh dạn hơn.

La Phi không muốn nói nhiều, anh chỉ dùng sự thực để nhắc nhở đối phương: “Lúc trước hắn đã giết Hàn Thiếu Hồng, giết Đặng Hoa, đều dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của cảnh sát.”

“Cho dù như thế hắn cũng chưa chắc đã giết được tôi!” Tiền Yếu Bân cảm giác bị coi thường, anh ta trợn trừng mắt tỏ vẻ tức giận.

“Tôi biết khả năng của anh…” La Phi trịnh trọng giơ một ngón tay lên, nói: “Nhưng lần này cục diện anh phải đối mặt cũng nguy hiểm nhất.”

Tiền Yếu Bân lập tức truy hỏi: “Vì sao?” La Phi nói: “Lần này tên sát thủ đó rất có thể sẽ dùng súng!”

Dùng súng? Trái tim Tiền Yếu Bân như chợt co thắt lại. Nếu như trong tay tên đó lại có súng, vậy thì thực sự rất khó đề phòng. Nhưng dựa vào đâu mà La Phi lại đưa ra phán đoán như vậy chứ? Anh ta thắc mắc: “Tên đó hình như từ trước tới giờ đều không có thói quen dùng súng thì phải?”

“Đúng là không có. Bởi vì bản thân khẩu súng vốn dĩ đã để lại cho phía cảnh sát quá nhiều manh mối, cho nên hắn thích sử dụng những hung khí có thể có được mọi lúc mọi nơi.” Trước tiên La Phi phụ họa, tiếp đó chuyển hướng lời nói, “Nhưng mùa thu năm ngoái khi hắn vượt ngục, đã cướp đi súng của cảnh sát trại giam. Lại lịch của khẩu súng này đã bị cảnh sát nắm rõ, hắn cũng không cần phải có sự lo ngại gì nữa. Do đó tôi suy đoán, lần này rất có thể hắn sẽ mang súng đến!”

Tiền Yếu Bân không nói gì. Lời phân tích của La Phi rất hợp tình hợp lý, hơn nữa tình hình này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. Sau khi trầm mặc giây lát, anh ta dò hỏi đối phương: “Theo anh thấy, bây giờ cần phải làm thế nào?”

“Chúng ta bắt buộc phải chủ động gây nhiễu loạn kế hoạch của hắn, chứ không phải là bị động chờ đợi hắn đến công kích.” La Phi nheo mắt nói: “Cho nên hôm nay anh không lên sân khấu, kế hoạch của hắn sẽ bị thất bại.”

“Đây chính là phương án của các anh sao?” Tiền Yếu Bân trừng mắt nhìn La Phi, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.

La Phi gật đầu.

Tiền Yếu Bân cười “ha” một tiếng, rõ ràng là đang cười khẩy. Sau đó anh ta ngẩng đầu lên, lướt nhìn một lượt tất cả những nhân viên cảnh sát hình sự đang phụ trách bảo vệ anh ta ở trong phòng hóa trang, lại một lần nữa cất cao giọng hỏi: “Đây chính là phương án của các anh sao?!”

Không có ai trả lời, tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả La Phi và Doãn Kiếm đều chỉ trầm mặc nhìn Tiền Yếu Bân như thể đây chính là một câu hỏi không cần đưa ra lời giải đáp.

Tiền Yếu Bân cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, anh ta đập mạnh xuống tay cầm ở trên ghế. “Đây là phương án chết tiệt nào chứ! Nếu như cứ ngồi im ở chỗ này mà không ra ngoài, còn cần các anh bảo vệ gì chứ?!” La Phi lạnh lùng nhìn Tiền Yếu Bân, anh biết đối phương tại sao lại kích động như vậy. Trong suy nghĩ của Tiền Yếu Bân, lúc này anh ta thà bị thích sát cũng quyết không thể làm con rùa rụt cổ không ra ngoài. Bởi vì đây vốn là thời khắc huy hoàng hiếm có trong cuộc đời anh ta, nếu như lúc này anh ta lại làm con rùa rụt cổ, vậy thì không thể nào được xưng là người hùng nữa, anh ta chỉ có thể trở thành trò cười cho nhân dân thành phố lúc trò chuyện phiếm. Đối với một người tràn đầy dã tâm như vậy, kết cục này là điều không thể nào chấp nhận được.

Quả nhiên, sau khi anh ta thở dốc, Tiền Yếu Bân nói rõ một cách chắc chắn về lập trường của mình: “Tôi nhất định phải lên sân khấu? Không ai có thể ngăn cản được tôi. Bất luận là tên sát thủ đó hay là đám phế nhân cảnh sát hình sự các người!”

La Phi cũng dùng thái độ cứng rắn để đáp lại đối phương: “Tôi là tổng chỉ huy đợt hành động lần này, anh bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Anh cần phải hiểu rằng, tất cả những việc này đều là vì sự an toàn tính mạng của anh.” Trong khi anh nói, Doãn Kiếm và mọi người lặng lẽ đứng lên trước, vây xung quanh Tiền Yếu Bân, bày ra tư thế không cho phép đối phương rời khỏi đó.

Tiền Yếu Bân giật mình, anh ta biết những người nhân viên trong đội Cảnh sát hình sự có mặt ngày hôm nay đều là thân cận của La Phi, mình không thể nào khống chế được cục diện. Anh ta hằn học “hừ” một tiếng, trợn mắt nhìn chằm chằm vào La Phi, thở dồn dập. Hồi lâu sau anh ta lại hậm hực trách hỏi: “Anh vốn không dự định để tôi lên sân khấu, thì sao lại đưa tôi đến chỗ này chứ? Anh xóa bỏ luôn phần biểu dương chẳng phải sẽ xong luôn sao? Nói sớm một chút, tôi có thể tìm được lý do phù hợp để ứng phó với nhân dân và giới truyền thông. Đến tận bước này, anh bảo tôi rút lui thế nào đây?”.

Thấy đối phương phẫn nộ như vậy, La Phi chỉ khẽ thở dài. Sau đó anh nói với đối phương: “Kế hoạch của tôi vốn là như vậy. Hơn nữa anh cũng bắt buộc cần phải đến hiện trường… Bởi vì đây cũng chính là một phần không thể khuyết thiếu được trong kế hoạch lần này.” Trong lúc nói, anh đứng bật dậy, giơ tay về phía những người đội viên của mình phát ra chỉ lệnh hành động.

–o0o–

Đại hội Xét xử công khai trong lễ đường đang tiến hành đúng theo kế hoạch. Sau khi Giám đốc Tống phát biểu khai mạc xong, một nữ cảnh sát ở Ban tuyên truyền bước lên bục, bắt đầu giới thiệu tình hình hành động trừ gian diệt bao lần này. Những ngôn từ cô phát biểu rõ ràng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, ảnh minh họa đầy đủ, số liệu xác thực tỉ mỉ. Dưới sự hỗ trợ của các thiết bị ngành truyền thông, đã thể hiện ra được thành quả huy hoàng của phía cảnh sát ở trong đợt hành động này.

Nhưng những khán giả ngồi bên dưới không mấy hứng thú đối với hạng mục này. Mấy tháng nay, giới truyền thông đã tuyên truyền quá nhiều khiến cho người dân đã cảm thấy mỏi mệt. Đối với những người hôm nay có mặt tại hiện trường, vở kịch hay đầu tiên mà họ mong chờ thì phải đến hạng mục xét xử công khai mới mở màn.

Đến khoảng 7 giờ, buổi diễn giảng của nữ cảnh sát cuối cùng cũng kết thúc. Đợi sau khi cô đi xuống đài chủ tịch, Giám đốc Tống dùng giọng nói hết sức trang nghiêm tuyên bố. “Sau đây sẽ tiến hành tuyên án công khai đối với các phần tử xấu bị bắt trong đợt hành động lần này, hãy đưa Nhiêu Đông Hoa và mười ba nghi phạm áp giải lên.”

Giọng nói Giám đốc Tống vừa dứt, một đội cảnh sát bèn áp tải các phạm nhân từ lối đi chuyên dụng ở phía bên cạnh lễ đường lần lượt bước vào. Những người cảnh sát này ai nấy đều có cơ thể cường tráng, chiều cao đều gần 1m90. Dưới sự khống chế của nhóm người cao lớn này, những tên tội phạm hung dữ ngoan cố trông nhỏ bé yếu ớt hơn nhiều.

Tất cả mọi người trong lễ đường lúc này đây đều rướn cổ, muốn tận mắt nhìn thấy những nhân vật sừng sỏ trong xã hội đen vẫn thường nghe tiếng rốt cuộc trông có bộ dạng như thế nào. Minh Minh ngồi trong đoàn người không kìm được đứng bật dậy nhưng, cô khác với phần lớn những kẻ hiếu kỳ, tâm trạng của Minh Minh lúc này phức tạp hơn nhiều, ngấn nước trong mắt cô đang lay động, rồi cô nhanh chóng tìm ra được mục tiêu của mình giữa đoàn người đồng đúc.

Đó là một người đàn ông bị áp tải đứng đầu hàng, mặc dù cùng là tù nhân, nhưng khí chất và phong độ của anh ta lại hoàn toàn khác biệt với phần lớn bọn họ. Trên mặt anh ta không hề có sự sợ hãi, cũng không hề có phiền não, càng không hề cố tình đóng giả ra nét mặt đau khổ và hối hận. Xích chân còng tay dày nặng đè lên người anh ta, những tư thế của anh ta vẫn rất hiên ngang. Anh ta cứ thế lặng lẽ đi về phía trước, như thể là một người dân thường đang dạo bước bên bờ sông.

Ánh mắt của Minh Minh nhìn chăm chú vào người đàn ông đó, cô muốn hét to, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được bản thân mình. Do phải cố gắng kìm nén sự kích động của mình, nên cơ thể cô bất giác run rẩy.

Trịnh Giai ngồi ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Minh Minh, khẽ kéo đối phương trở lại ghế ngồi. Minh Minh bắt đầu vùi mặt mình vào hai tay, bả vai bắt đầu rung lên bần bật. Trịnh Giai bèn quay người sang ôm cô gái đó vào lòng, sau khi vỗ về đối phương một hồi, cô lại khẽ nói bên tai: “Bất luận anh ấy phạm tội gì, anh ấy đều không phải là một người xấu.”

“Anh ấy đương nhiên không phải là người xấu,” Minh Minh ngước ngặt lên nói vẻ kiên định, tiếp đó giọng nói của cô lại trở nên bị thương, “anh ấy chính là vì mình…”

Trịnh Giai cũng hiểu được tầng ý nghĩa trong đó, A Hoa đúng là vì muốn báo thù cho Minh Minh, mới hạ quyết tâm cùng liều một phen sông mái với Cao Đức Sâm. Chỉ đáng tiếc mặc dù Cao Đức Sâm đã chết, nhưng kẻ trực tiếp gây tai họa cho Minh Minh thì lại không phải chịu bất cứ sự trừng trị nào. Sự thực như vậy mặc dù khiến người ta căm phẫn, nhưng bản thân mình cũng bất lực không có cách nào khác. Trịnh Giai lặng lẽ thở dài, ngước đầu nhìn về phía các vị lãnh đạo ở trên đài chủ tịch. Khi bọn họ trao huy chương “Anh hùng” lẽ nào thực sự không biết bàn tay vị “anh hùng” đó cũng dính máu của những người vô tội sao?

A Hoa và mọi người bị dẫn thẳng đến khu vực cách ly ở phía bên dưới đài chủ tịch, xếp thành một hàng đứng ngay ngắn. Lúc này đây công tố viên của cơ quan kiểm sát trên bục bắt đầu tuyến đọc. A Hoa cõng ba mạng người, là phần tử tàn độc nhất trong buổi xét xử công khai lần này, lúc này đây cũng là người đầu tiên nhận lời tuyên phạt.

Kết quả phán quyết đã là việc hai năm rõ mười, Minh Minh biết việc lúc này chỉ là hình thức. Khi công tố viên đọc hết lời tố cáo, cô gần như không chịu đựng được nỗi giày vò trong bầu không khí tại hiện trường, đôi mắt đỏ au nói với Trịnh Giai: “Mình muốn vào nhà vệ sinh.”

Trịnh Giai gật đầu vẻ thấu hiểu. Minh Minh đứng dậy đi qua ghế của những khán giả, đi về phía nhà vệ sinh ở mé động lề đường.

Buổi Xét xử công khai vẫn tiếp tục tiến hành. Không ngoài dự liệu, quả nhiên A Hoa bị xử tội tử hình. Những nghi phạm khác, mỗi người đều phải nhân lấy hình phạt nặng nhẹ khác nhau. Khoảng bốn mươi phút trôi qua, quy trình của buổi Xét xử công khai dần dần bước vào giai đoạn cuối nhưng Minh Minh vẫn chưa quay trở lại. Trịnh Giai cảm thấy có gì đó không ổn, cô quyết định đến nhà vệ sinh xem sao.

Hành lang dẫn đến cửa nhà vệ sinh cũng có những nhân viên cảnh sát đang canh giữ, Trịnh Giai dắt Ngưu Ngưu, tiếp tục giả vờ ở trạng thái hai mắt bị mù lòa, người cảnh sát canh giữ bên ngoài cửa nhà vệ sinh chỉ nhìn cô thêm một chút, nhưng cũng không tiến hành kiểm tra cô.

Trịnh Giai đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh nữ, quay tay đóng chặt cửa lại. Thoạt tiên cô gọi mấy tiếng: “Minh Minh, Minh Minh?” Nhưng lại không có ai trả lời, thế là cô lại bỏ kính râm ra, nhìn xung quanh một lượt. Chỉ thấy trong nhà vệ sinh hình như không có một ai, chỉ có cánh cửa gỗ của phòng trông cùng là bị đóng chặt.

Trịnh Giai cảm thấy nghi ngờ, bèn đi đến cửa ô vệ sinh đó lại gọi hai tiếng: “Minh Minh?” Lần này mặc dù không có ai trả lời, nhưng ở trong ô vệ sinh lại có rất nhiều tiếng động khe khẽ. Thính lực của Trịnh Giai trước nay đều rất nhanh nhạy, lập tức phát giác ra. Cô cúi đầu nhìn Ngưu Ngưu, thì lại thấy chú chó đang thò đầu vào phần khoảng trong phía dưới cánh cửa gỗ vào trong ô vệ sinh, đồng thời còn vui mừng vẫy đuôi.

Trịnh Giai biết Ngưu Ngưu đã ngửi thấy mùi của người quen, cô không còn nghi ngờ gì nữa: Minh Minh chắc chắn là ở trong ô vệ sinh này. Thế nên cô giơ tay ra để kéo cánh cửa gỗ, nhưng cánh cửa gỗ đã bị khóa trái ở bên trong, không thể nào mở ra được.

Trịnh Giai cảm thấy hơi lo lắng: “Minh Minh, cậu ở trong đó à? Cậu nói gì đi chứ!”

Người ở bên trong cuối cùng cũng lên tiếng: “Mình không sao.” Giọng nói này chính là của Minh Minh, Trịnh Giai thở phào, nói: “Cậu hãy mở cửa ra, để mình nhìn cậu.”

Minh Minh lại từ chối: “Mình không mở cửa ra đâu cậu đi đi!” Ngữ điệu của cô nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Trịnh Giai chau mày, cô mặc dù không biết Minh Minh đang làm gì ở trong ô vệ sinh đó, nhưng đây quyết không phải là tình huống bình thường! Cô do dự một lát, thấy rằng mình không thể bỏ đi, thế nên lại giơ tay gõ vào cánh cửa gỗ mấy tiếng, nói vẻ rất nghiêm túc: “Minh Minh, cậu mau mở cửa ra!”

“Cậu đi đi, mặc kệ mình!” Giọng nói của Minh Minh khẽ run rẩy, rõ ràng là đang rất lo lắng và căng thẳng.

Trịnh Giai cũng cuống lên, cô lo lắng Minh Minh nghĩ quẩn, lại suy đoán không biết đối phương có phải gặp nguy hiểm gì không? Thế nên cô càng nói vẻ kiên quyết: “Cậu mà không chịu mở thì mình sẽ báo cảnh sát đấy.”

Câu nói này lập tức có tác dụng, Minh Minh buột miệng lên tiếng ngăn cản: “Đừng…” Một giây sau, cùng với âm thanh khe khẽ, chốt cửa cuối cùng cũng được mở ra.

Trịnh Giai lập tức kéo cánh cửa gỗ, cô nhìn thấy chỉ có một mình Minh Minh ở trong ô vệ sinh, con tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống phần nào. Sau đó cô lại phát hiện ra Minh Minh mặc dù ngồi trên bệ xí, nhưng quân áo trang phục vẫn ngay ngắn, không hề giống dáng vẻ người đi vệ sinh. Thế nên cô hỏi đầy kinh ngạc: “Cậu đang làm gì vậy?” Minh Minh cắn môi không nói, sắc mặc cô hơi nhợt nhạt, cũng không dám nhìn thẳng vào Trịnh Giai.

Trịnh Giai nhận ra đối phương chắc chắn giấu giếm ẩn tình, cô bèn quan sát đối phương thật kỹ, thấy đôi tay Minh Minh nắm chặt vào nhau, hình như muốn che giấu thứ gì đó ở trong lòng bàn tay.

“Trong tay cậu là thứ gì vậy?” Trịnh Giai hỏi dò một câu. Minh Minh thì lại có vẻ như giật mình kinh hãi, cơ thể cô khẽ rung mạnh, thứ cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất. Chỉ nghe thấy một tiếng “tinh” hình như có chất kim loại rơi xuống đất, lúc Trịnh Giai nhìn kỹ lại, thì ra đó là chiếc trâm cài tóc lúc trước được ghi trên tóc của Minh Minh.

Minh Minh định thần lại, lập tức muốn nhặt chiếc trâm đó lên, nhưng chiếc trâm đó sau khi rơi xuống đất nảy tưng tưng mấy cái, vừa vặn lại nhảy đến bên cạnh Trịnh Giai. Trịnh Giai bèn tranh một bước, nắm chặt chiếc trâm gài tóc trong tay.

Minh Minh vô cùng căng thẳng đứng bật dậy, giơ tay ra nói: “Mau trả lại cho mình!” Liên tưởng đến lúc trước ở lễ đường, Minh Minh đã từng ngăn cản mình chạm vào chiếc trâm cài tóc, Trịnh Giai nhận ra chiếc trâm nhỏ xíu này chắc chắn có vấn đề. Cô không trả lại cho đối phương ngay, mà giờ chiếc trâm lên trước mắt mình để ngắm nghía thật kỹ. Cô nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ: Chiếc trâm cài tóc đó không chỉ sắc nhọn mà còn có kết cấu hai tầng khảm, vị trí khảm chính là ở ngay chỗ đầu nhọn hướng lên trên khoảng hai centimét – đó có một rãnh khảm rõ nét. Trịnh Giai bèn giơ một bàn tay khác ra, khẽ nắm lấy đầu nhọn của trâm cài tóc, muốn thử xem kết cấu khảm đó có thể dịch chuyển được hay không.

“Cậu đừng động vào?” Minh Minh đột nhiên biến sắc, cô không thể không nhắc nhở đối phương, “Trong đầu nhọn đó có độc!”

Trịnh Giai cũng kinh hồn thất sắc, cô buông tay ra khỏi đầu nhọn trâm cài tóc, hỏi vẻ sợ hãi: “Đây… đây là thứ gì vậy? Cậu muốn làm gì?”

Minh Minh không trả lời, chỉ nói: “Cậu đừng quan tâm, mau trả lại cho mình!”

“Không được.” Trịnh Giai thấp thoáng có thứ dự cảm chẳng lành, cô càng nắm chặt chiếc trâm hơn, nói: “Cậu không nói với mình là chuyện gì, mình sẽ không trả lại cho cậu đâu.”

Minh Minh trầm mặc nhìn Trịnh Giai, trong ánh mắt như thể có ý van xin. Nhưng ánh mắt Trịnh Giai vô cùng kiên định, quyết không nhượng bộ.

Trong quá trình bốn mắt nhìn nhau này, tâm trạng của Minh Minh dần dần cũng ổn định. Cô biết mình đã không thể nào che giấu được nữa, cuối cùng thở dài, nói ra sự thực: “Mình muốn giết tên đó.”

Trịnh Giai truy hỏi: “Ai cơ?”

“Cậu biết là ai mà.” Minh Minh nghiến răng nói: “Mình phải báo thù cho anh Hoa, cũng báo thù cho chính bản thân mình.”

Trịnh Giai trợn tròn mắt, cô rõ ràng không thể nào hiểu nổi: “Cậu điên rồi à? Cậu làm như vậy là phạm tội đấy!”

“Phạm tội thì sao chứ?” Minh Minh hỏi ngược lại: “Lẽ nào gã không phải là cũng phạm tội sao? Tại sao lại không bị sao cả chứ?”

“Sao cậu lại phải so sánh với tên đó chứ? Gã phạm tội, chúng ta có thể báo cảnh sát.”

Minh Minh nhìn Trịnh Giai, cười nhạt hỏi: “Cậu thấy rằng báo có tác dụng không?”

Trịnh Giai ngẩn người, nhất thời không thể đáp lời được, suốt hai tháng nay, vì chuyện của Minh Minh, cô đã đến Sở Công an không biết bao nhiêu lần, nhưng kết quả thì sao chứ? Cô tự nhắc nhở mình không được từ bỏ, nhưng bây giờ có thể làm được gì đây?

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Trịnh Giai đành phải khuyên nhủ đối phương từ góc độ khác: “Chỉ dựa vào một mình cậu thì sao có thể giết được gã chứ? Hơn nữa hôm nay ở trong lễ đường đâu đâu cũng là cảnh sát bảo vệ. Cậu hãy mau tỉnh lại đi!”

Minh Minh thì lại đã có chủ ý sẵn: “Lực lượng cảnh sát đều đang đề phòng tên sát thủ đó, họ sẽ không chú ý đến một cô gái yếu ớt như mình đâu. Đợi đến khi gã đó lên trên bục, mình có thể đột nhiên lao lên, cắm chiếc trâm cài tóc này vào người gã. Đầu chiếc trâm sau khi bị dồn sức sẽ trượt về phía sau, lộ ra khe hở điểm kết nối, chỉ cần thuốc kịch độc giấu ở trong chiếc trâm xâm nhập được vào huyết dịch của gã, thì gã chết chắc rồi?”

Trịnh Giai càng nghe càng thấy đáng sợ, cô giấu chiếc trâm đó ra phía sau lưng mình, lắc đầu nói: “Cậu đúng là điên rồi. Mình quyết không cho phép cậu làm như vậy, cậu sẽ hủy hoại chính bản thân mình đấy!”

Minh Minh cười thê thảm: “Bộ dạng của mình như thế này, có gì mà hủy hoại với không hủy hoại chứ? Có thể liều chết cùng với gã là kết quả tốt nhất.”

Thấy bộ đang đối phương tự hủy hoại mình, trong lòng Trịnh Giai cảm thấy vô cùng xót xa thương cảm, cô không biết có thể nói được gì, trong lúc quá lo lắng, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã.

Minh Minh là người thấu hiểu ân tình, thấy Trịnh Giai thật lòng đối tốt với cô, cô cũng hơi mềm lòng. Cô giơ tay lên lấy ống tay áo lau khóe mắt đối phương, lại còn an ủi đối phương: “Cậu khóc gì chứ? Dù sao thì mình cũng là sống không bằng chết, có gì đáng để buồn chứ?” “Vậy thì mình phải làm thế nào?” Trịnh Giai nước mắt lưng tròng, nói: “Cậu là người bạn tốt nhất của mình, nếu như cậu xảy ra chuyện, sau này còn có ai có thể bầu bạn bên cạnh mình nữa chứ? Ai sẽ biểu diễn cùng với mình?”

Câu nói này khiến cho Minh Minh ngẩn người. Lúc trước cô cảm thấy cuộc đời mình đã không còn chút ý nghĩa gì nữa, vì vậy nên mới có suy nghĩ liệu mình cùng chết với Tiền Yếu Bân. Nhưng những câu nói và giọt nước mắt của Trịnh Giai đã khiến cho tâm hồn u ám tuyệt vọng của cô lại được hồi sinh: Dù sao thì trên thế giới này vẫn còn có người thực lòng thương mình, vẫn còn có người cần mình bầu bạn.

Trịnh Giai nhận ra sự thay đổi trong tâm lý của Minh Minh. Cô lau nước mắt, nắm bắt thời cơ thuyết phục: “Còn cả A Hoa, anh ấy vì báo thù cho cậu mà đã không màng đến tính mạng. Cậu làm như vậy thì có xứng đáng với anh ấy không? Cậu muốn bản thân mình xảy ra chuyện ngay trước mắt anh ấy, để anh ấy chết không nhắm mắt sao?”

Nhắc đến A Hoa càng xoáy vào nỗi đau của Minh Minh, Minh Minh cảm thấy sống mũi cay nồng, khóe mắt cũng hơi ươn ướt. Đúng vậy, anh Hoa chắc chắn là hy vọng mình có thể tiếp tục sống thật tốt, mình sao lại có thể phụ lòng mong đợi của anh ấy vào thời khắc chia ly này chứ?

Trịnh Giai lại nói tiếp: “Cậu thấy đấy, ngay cả Ngưu Ngưu cũng không nỡ rời xa cậu.”

Minh Minh nghe vậy cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Ngưu Ngưu đang ngồi xổm dưới bên chân mình, thè lưỡi, hai mắt long lanh nhìn mình chằm chằm, bộ dạng như đang muốn lấy lòng. Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, khóe miệng cũng lộ ra ý cười. Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh nữ chợt bị đẩy ra, một nữ cảnh sát mặc sắc phục bước vào.

Minh Minh và Trịnh Giai nhìn nhau, hai người đều hơi căng thẳng: Vừa rồi họ nói nhiều như vậy, không biết có bị người khác nghe thấy không?

Người nữ cảnh sát đi đến quan sát hại người, lên tiếng hỏi: “Hai cô không sao chứ?”

Minh Minh và Trịnh Giai đồng thời trả lời: “Không sao ạ.”

Sắc mặt nữ cảnh sát vẫn hơi nghi ngờ: “Người canh giữ ở cửa nói hai người các cô đã ở trong nhà vệ sinh rất lâu không ra, có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi ở trong này nói chuyện.” Trịnh Giai viện lý do, “Nếu ra ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng đến trật tự của hội trường.”

Nữ cảnh sát bán tín bán nghi, cô ta chú ý thấy tay phải của Trịnh Giai từ nãy đến giờ vẫn đặt ở phía sau lưng, bèn hỏi tiếp: “Trong tay cô có cầm thứ gì không?”

“Trâm cài tóc của tôi.” Trịnh Giai xòe tay ra.

Nữ cảnh sát “ồ” một tiếng, ánh mắt của cô ta quét một lượt khắp trong phòng, cảm thấy không có điều gì khả nghi, bèn quay người chuẩn bị rời khỏi đó. Khi vừa mới đi một bước, cô ta hình như lại nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Sao người canh gác lại nói trong hai người các cô có một người bị mù?”

“Là tôi.” Trịnh Giai vội vàng đeo kính râm, kéo Ngưu Ngưu giải thích: “Trước đây tôi không nhìn thấy gì cả, bây giờ vừa mới làm phẫu thuật, mặc dù có thể nhìn thấy, nhưng hành động vẫn không được thuận tiện.”

Nữ cảnh sát dặn dò: “Thế thì cô phải cẩn thận một chút.” Nói xong bèn bước ra ngoài.

Trịnh Giai giơ tay trái ra kéo Minh Minh: “Chúng ta cũng đi thôi, cậu đừng có một mình ngồi ở đây mà suy nghĩ lung tung.”

Minh Minh đi theo Trịnh Giai, xem ra cô đã không còn kiên trì ý định giết người đó nữa. Nhưng đôi mắt cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài tóc trong bàn tay phải của Trịnh Giai.

“Thứ này mình sẽ giữ giúp cậu. Đợi sau khi đại hội kết thúc mới có thể trả lại cho cậu được.” Trịnh Giai vừa nói vừa thận trọng nhét chiếc trâm vào trong túi áo khoác lông vũ của mình, sau đó cô còn dùng tay để giữ lấy miệng túi, như thể sợ chiếc trâm cài tóc có cánh bay đi vậy.

Minh Minh mím môi, không rõ trong lòng đang phiền não hay là cảm động. Hai cô gái nắm tay nhau rời khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại hiện trường lễ đường của buổi Đại hội Xét xử công khai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.