Bản Thông Báo Tử Vong

Q5 - Chương 15.1: Kết thúc bản nhạc - Chia xa



Chương 15: Kết Thúc Bản Nhạc – Chia Xa

Ngày 3 tháng 1 năm 2004.

Trong khoảng thời gian nghỉ Tết dương lịch, ở tỉnh thành trời bắt đầu rơi tuyết trắng muốt. Dù tuyết rơi không nhiều, nhưng cũng đem đến cho mọi người bầu không khí vui mừng hân hoan và cảm giác về sự bội thu. Sau khi tuyết ngừng rơi, mặt đất được phủ một lớp mỏng trắng xóa, cả thành phố cũng có thêm được ý vị mộc mạc cổ kính.

Ba ngày nghỉ vui vẻ cũng đã kết thúc. Sắc trời còn chưa sáng tỏ, người lao công xuất hiện sớm nhất ở nơi đầu đường vắng vẻ lạnh lẽo, họ quét đi lớp tuyết tích tụ trên đường, kéo tấm rèm cho một năm làm việc mới của tất cả mọi người.

Trong góc nào đó trong thành phố, Tiền Yếu Bân vừa mới tỉnh giấc. Anh ta cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay để bên gối giơ lên xem, 5 giờ 15 phút. Bây giờ dậy luôn thì vẫn còn hơi sớm, anh ta muốn chợp mắt thêm một lúc. Nhưng sau khi nhắm mắt lại, lại không thể nào tĩnh tâm yên giấc, cảm giác ngái ngủ đã bay đi mất cả rồi.

Trong kế hoạch của Tiền Yếu Bân, hôm nay vốn dĩ là một ngày tháng vinh quang vẻ vang. Nhưng đáng hận thay, sự vinh quang này giờ đây lại bị bao phủ bởi bóng tối ảm đạm của sự chết chóc.

Tiền Yếu Bân không hề sợ chết, cần phải biết rằng, trải qua cuộc sống hơn mười năm của kẻ nằm vùng, ngày nào không phải đi bên bờ của sinh tử chứ? Trong suy nghĩ của anh ta, một người đàn ông muốn có được thành tựu, thì bắt buộc phải có được khí khái dám liều mình. Vì sự nghiệp, vì chí lớn của mình, cho dù có mất mạng thì cũng đáng! Chính vì có được sự chống đỡ từ nguồn sức mạnh này, Tiền Yếu Bân mới có thể kiên trì bám trụ được ở trong hoàn cảnh mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra được thế này.

Cuối cùng đã gắng gượng được đến thời khắc vinh quang vẻ vang. Nếu như lúc này đây mà lại chết lãng xẹt dưới lưỡi đao của tên sát thủ mạng, vậy thì thật là bi đát quá!

Tiền Yếu Bân không thể nào hiểu nổi tại sao mình lại có tên trong “Bản thông báo tử vong” của tên đó. Tên đó đã giết chết Đặng Hoa, còn chính bản thân mình cũng đã tiến một bước hủy hoại Tập đoàn Long Vũ. Xét từ ý nghĩa này, bọn họ lẽ ra phải là chiến hữu trong cùng một chiến hào mới phải. Từ khi nhận được “Bản thông báo tử vong”, tội danh trên đó ghi có lẽ là liên quan đến vụ nổ mình gây nên. Lúc đó mục tiêu của mình là A Hoa, nhưng không ngờ lại ngộ thương một cô gái. Nhưng hai kẻ này lẽ nào là người tốt đẹp gì sao? Eumenides tự đảm nhận nhiệm vụ trừng phạt tội ác sao lại vì việc này mà chĩa mũi nhọn vào mình chứ?

Chỉ có điều, anh ta có nghĩ thông suốt cũng được, mà nghĩ không thông suốt cũng xong, “Bản thông báo tử vong” đã được gửi đến, người có tên trên đó đã bị định sẵn phải đối diện với hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Tiền Yểu Bân mặc dù rất tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng anh ta cũng biết, đối thủ tương tự cũng là một kẻ đáng sợ và không thể nào đo lường được.

Cho dù nhân vật lẫy lừng như Đặng Hoa cũng khó thoát khỏi bàn tay tàn độc của Eumenides, bản thân mình liệu có được mấy phần sống sót trong trận quyết đấu sinh tử này đây? Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Tiền Yếu Bân không thể nào kìm được toát mồ hôi lạnh. Nhưng ngoài sự lo sợ, anh ta cũng tự biết an ủi mình: thế sự thay đổi khôn lường, cũng không thể nào kết luận chắc chắn được, mình và Đặng Hoa dù sao cũng ở trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt.

Trước tiên nói về vận thế, trước khi Đặng Hoa gặp nạn, mặc dù đang ở giai đoạn thịnh vượng, nhưng căn cứ theo nguyên lý sau lúc cực thịnh sẽ bước sang lúc suy tàn. Lúc đó thực ra là đã tiếp cận đến lúc suy tàn, vận khí khó có thể tiếp tục duy trì. Thế nhưng mình thì lại vừa mới bước lên bậc đầu tiên của cuộc đời, con đường phía trước thênh thang, con đường quan lộ rộng mở, đây đúng là thời khắc muốn dang cánh tung bay, khí thế ngùn ngụt, không thể nào ngăn cản.

Xét từ hoàn cảnh xung quanh, Đặng Hoa lúc sinh thời gieo thù chuốc oán với quá nhiều kẻ địch, bề ngoài thì trông rất khí thế, nhưng trên thực tế, thế lực hùng mạnh bên ngoài đã dồn ép ông ta đến bước đường cùng, cái chết bất ngờ thực ra chính là cái kết mà ông ta không thể nào né tránh được, hành động của Eumenides có thể gọi là thuận theo ý trời, lòng dân. Còn mình thì vừa vặn ngược lại, bây giờ lãnh đạo đang khen ngợi, giới truyền thông đang tung hô, nhân dân càng sùng bái hơn, tất cả mọi yếu tố bên ngoài đều phát triển theo hướng hết sức thuận lợi. Trong tình hình này Eumenides muốn giết mình thì đúng là hành vi trái ngược xu thế, có thể dễ dàng thực hiện được sao?

Nghĩ đến đây, Tiền Yếu Bạn cảm thấy lòng mình tươi sáng rộng mở hơn nhiều. Dù sao cũng không ngủ được tiếp nữa, anh ta bèn bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm cửa.

Đứng ở cửa sổ tầng 2 nhìn ra bên ngoài, chân trời xa xa có chút ánh sáng trắng. Tối qua dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, sự ấm áp của một ngày mới có lẽ đang dâng lên từ phía đường chân trời nhỉ?

Tuyết tích tụ dù có lạnh giá đến đâu, sao có thể đông cứng được ánh nắng rực rỡ của mặt trời chứ? Tiền Yếu Bạn cảm thấy mình cũng chính là một mặt trời vừa bắt đầu mọc từ đằng đồng! Anh ta đã náu ở dưới lòng đất mười một năm rồi, bây giờ chính là lúc phá đất ngoi lên, không ai có thể ngăn cản được.

Năm đó, khi Sở Công an tỉnh thành đi đến đội Đặc nhiệm để lựa chọn người, Tiền Yếu Bân liền nhận ra ngay đây chính là cơ hội lớn. Nếu như có thể lập được công đầu trong “Kế hoạch thâu tóm”, vậy thì mở ra một bước khởi đầu sán lạn cho con đường quan lộ của mình. Cho nên Tiền Yếu Bân không chút do dự, tiếp nhận ngay nhiệm vụ này. Anh ta đã phải gánh chịu tai tiếng bị sa thải vì vi phạm kỷ luật nhân cơ hội để trà trộn vào trong giới xã hội đen của tỉnh thành.

Cuộc sống trong xã hội đen của Tiền Yếu Bân phát triển nhanh chóng, đồng thời nhận được sự tín nhiệm của A Hoa. Nhưng “Kế hoạch thâu tóm” lại khó có thể triển khai do thế lực của Đặng Hoa quá hùng mạnh. Lúc này, lãnh đạo trong Sở đã đặc biệt kêu gọi Tiền Yếu Bân trở về, nhưng Tiền Yếu Bân lại cố chấp muốn tiếp tục ẩn nấp nằm vùng.

Đúng như La Phi dự đoán, mục đích của Tiền Yếu Bân lúc này đã không còn bị hạn chế trong nhiệm vụ của cảnh sát, anh ta bắt đầu có dã tâm lớn hơn. Chính mình cũng có thể có được thế lực trong giới xã hội đen, phía sau thì lại có cảnh sát chống lưng, tại sao lại không thể gây dựng nên sự nghiệp lớn giống như Đặng Hoa chứ? Chính vì có dã tâm như vậy, Tiền Yếu Bân mới một mình kiên trì bám trụ suốt mười một năm – anh ta đang chờ đợi cơ hội của riêng mình.

Sau khi Đặng Hoa chết, cơ hội này cuối cùng cũng đã đến rồi!

Tiền Yếu Bân thuyết phục Giám đốc Tống tiến hành đào sâu và “cải thiện” “Kế hoạch thâu tóm” để anh ta có thể gia nhập dưới trướng của Cao Đức Sâm, nhằm phò tá hắn trở thành một bá chủ mới trong giới xã hội đen của tỉnh thành.

Trong kế hoạch của cảnh sát, tên “bá chủ” Cao Đức Sâm này thực ra chỉ là một con rối gỗ, còn Tiền Yếu Bân sẽ là sợi dây để khống chế con rối.

Tiền Yếu Bân cũng tin tưởng mình hoàn toàn có khả năng khống chế được Cao Đức Sâm, anh ta sẽ thay thế Đặng Hoa, sẽ gây dựng nên một đế quốc hùng mạnh rộng lớn thuộc về riêng mình. Và so với Đặng Hoa, Tiền Yếu Bân còn có thêm danh phận là một cảnh sát. Điều này có nghĩa là cho dù Cao Đức Sâm có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng có thể chuyển mình một cách ngoạn mục, dễ dàng thoát khỏi mọi tội danh.

Đây chính là kế hoạch mà Tiền Yếu Bân đã dự tính sẵn, chỉ đáng tiếc là kế hoạch này lại bị La Phi vô tình nhúng tay vào làm đảo lộn hết. Nhưng Tiền Yếu Bân cũng không quá ủ dột, bởi vì anh ta trở về ngành cảnh sát sớm một bước cũng chưa chắc đã phải là việc không hay. Chỉ cần tôn chỉ của “Kế hoạch thâu tóm” vẫn được tiếp tục, bước tiếp theo vẫn cần phải chọn một con rối gỗ, mà con rối gỗ này sao có thể thoát khỏi sự thao túng của mình được chứ?

Tiền Yếu Bân nhìn xa ra bên ngoài cửa sổ, như thể nhìn thấy tia nắng đầu tiên đang chiếu rọi tiền đồ tươi đẹp của mình. Đương nhiên, anh ta cũng không hề quên: muốn bước lên con đường rộng mở sán lạn đó, mình bắt buộc phải vượt qua được cửa ải nguy hiểm của ngày hôm nay.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên hình như cũng đang nhắc nhở anh ta. Đồng thời có tiếng nói vang lên bên ngoài cửa: “Cảnh sát Tiền, xin đừng đứng ở cửa sổ, để lộ thân phận rất có khả năng sẽ nguy hiểm.”

Tiền Yếu Bân nhận ra đây là giọng nói của Doãn Kiếm – người của đội Cảnh sát hình sự, thế nên anh ta kéo rèm cửa lại, đồng thời cao giọng đáp lời: “Được rồi!”. Lúc này, phía trước và phía sau phòng mặc dù đều bố trí rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, nhưng dưới áp lực của Eumenides, dù thận trọng thế nào cũng không thừa.

Tiền Yếu Bân ăn mặc chỉnh tề, sau đó mở cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách. Anh ta nhìn thấy ngoài Doãn Kiếm, trên sofa còn có một người nam giới đang ngồi với thần thái uy nghiêm. Đó đương nhiên chính là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, cũng chính là vị tổng chỉ huy của đợt hành động bảo vệ lần này – La Phi.

“Vất vả cho các anh quá!” Tiền Yếu Bân chào hỏi vẻ khách sáo, “Cả đêm các anh không ngủ sao?”

La Phi đứng dậy nói: “Bắt đầu từ 0 giờ ngày hôm nay, bất cứ lúc nào anh cũng đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên chúng tôi từng giây từng phút cũng không được phép lười biếng lơ là cảnh giác.”

“Tôi thì lại ngủ rất ngon đấy.” Tiền Yếu Ban cười nói, đồng thời lại tranh thủ khen ngợi La Phi, “Tôi biết đội trưởng La chắc chắn sẽ có kế hoạch hoàn mĩ, không những có thể bảo vệ được sự an toàn cho tôi, hơn nữa còn có thể bắt được tên sát thủ đó phải chịu tội trước pháp luật!”.

La Phi biết được bụng dạ của con người này rất thâm sâu, ngay cả nhân vật như A Hoa mà cũng bị nhận trái đắng của anh ta. Cho nên mặc dù đối phương nhiệt tình khen ngợi, nhưng anh chỉ khẽ cười, thản nhiên nói: “Đúng là có kế hoạch, nhưng cần phải đợi đến lúc diễn ra Đại hội Xét xử công khai mới có thể chính thức triển khai được.”

Hắn chắc chắn sẽ lợi dụng ra tay ở địa điểm rộng rãi của Đại hội xét xử công khai, đây cũng chính là lý do mà hắn lựa chọn hôm nay là ngày thực thi thì phải. Bởi vậy kế hoạch tỉ mỉ của cảnh sát cũng bắt buộc phải được đặt ra và triển khai xoay quanh hiện trường của Đại hội xét xử công khai.

Tất cả mọi chuyện đều sẽ đi đến kết quả cuối cùng trong buổi đại hội này!

–o0o–

Cùng lúc này, tại một góc khác trong thành phố, người thanh niên trẻ đang làm những công tác chuẩn bị trước lúc khởi hành.

Còn khá lâu nữa mới đến giờ Đại hội xét xử công khai chính thức bắt đầu, nhưng hắn bắt buộc phải đi đến sớm từ trước. Bởi vì lúc này đây lực lượng cảnh sát chắc chắn sẽ tập trung tại nơi ở của Tiền Yếu Bân, và hiện trạng Đại hội xét xử công khai thì lại khá vắng vẻ. Vừa vặn hắn có thể nhân lúc sơ hở mà đột nhập vào, mai phục trước ở hiện trường.

Việc lựa chọn ngày thực thi Bản thông báo tử vong vào đúng ngày diễn ra đại hội của cảnh sát, đây đúng là một hành động liều lĩnh đến độ gần như hoang đường, thế nhưng người thanh niên lại chính là muốn dùng hành động liều lĩnh này để ép cảnh sát không thể nào không ra tay ứng phó.

Trong quãng thời gian nghỉ Tết dương lịch, người thanh niên đã công bố Bản thông báo tử vong này lên trên mạng, nhanh chóng gây nên cơn chấn động trong dư luận và sự quan tâm chú ý. Khi tất cả các hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao, phía cảnh sát đã không thể nào hủy bỏ được kế hoạch xét xử và biểu dương đã được định sẵn. Bởi vì làm như vậy có nghĩa là tỏ ra sợ hãi và nhẫn nhịn tên sát thủ Eumenides, phía cảnh sát đang hát vang ca ngợi sự thành công trong khoảnh khắc sẽ bị trở thành trò cười của dư luận.

Cho nên cảnh sát bắt buộc cần phải nghênh chiến, triển khai cuộc giao đấu cam go với Eumenides.

Người thanh niên cũng rất mong đợi cuộc giao đấu này, nói một cách chính xác hơn, hắn mong đợi cái kết rõ ràng giữa mình và La Phi.

Hắn đã từng thất bại dưới tay đối phương một lần, thông qua việc tự hủy hoại ngón tay mình mới miễn cưỡng giữ được tính mạng. Nhưng hắn không phục chút nào, hắn cần có một tình huống công bằng hơn để so tài với đối phương. Giống như là hai kỳ thủ xuất sắc, nếu như hắn lỡ tay thua một hiệp trong trận quyết đấu, thì hắn sao có thể cam tâm được chứ? Bất luận thế nào cũng cần phải chiếm ưu thế trước rồi mới so tài cao thấp!

Sự xuất hiện của Tiền Yếu Bân vừa vặn tạo cho người thanh niên cơ hội tốt nhất. Và chính nhân vật này lại khiến cho cuộc tranh đấu giữa hai người thậm chí càng được sâu thêm một bậc, tiến đến tầng diện thất giới tinh thần.

Ban đầu chính là La Phi sáng tạo nên nhân vật Eumenides, sau đó bị Viên Chí Bang sử dụng, còn người thanh niên thì lại tiếp tục thừa kế chí hướng của Viên Chí Bang. Trong cuộc giao đấu trước đây, La Phi đã nhiều lần muốn cảm hóa người thanh niên, hy vọng có thể kéo đối phương quay trở lại bên bờ ánh sáng rực rỡ, nhưng chân tướng cái chết của bố đẻ Eumenides đã đập tan mọi sự cố gắng của La Phi. Người thanh niên cuối cùng kiên quyết bước lên con đường mà thầy giáo đã dẫn dắt, triệt để trở thành kẻ trừng trị tội ác ở trong thế giới hắc ám.

Người thanh niên không còn chút nghi ngại gì đối với con đường mà mình đã chọn lựa, và giờ đây, hắn muốn sử dụng Tiền Yếu Bân làm công cụ để triển khai đòn phản công đối với tín ngưỡng mà La Phi luôn bảo vệ! Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiền Yếu Bân trong khoảng thời gian nằm vùng đã có một số hành vi vượt qua khỏi giới hạn của pháp luật, thế nhưng La Phi với vai trò là người bảo vệ pháp luật lúc này đây lại cũng chỉ ở thế không thể làm được gì, chính bản thân anh còn phải chịu đựng sự cèn cựa, sắp bị ép phải rời khỏi tỉnh thành. Đây chính là lý do xác đáng nhất cho Eumenides nhúng tay vào việc này.

Nếu như hắn dùng thủ đoạn của mình do trừng trị Tiền Yếu Bân, vậy thì sự thắng lợi của hắn đối với La Phi sẽ mang được hai tầng ý nghĩa quan trọng: Hắn không chỉ chứng minh được thực lực đáng sợ của mình, lại càng có thể chứng minh được con đường mà mình kiên quyết lựa chọn mới thực sự là cách thức hữu hiệu nhất để trừng trị tội ác.

Người thanh niên và La Phi, bọn họ đều giương cao cờ hiệu của chính nghĩa, nhưng lại đi trên hai con đường hoàn toàn trái ngược nhau. Ngày hôm nay, họ vì sự tôn nghiêm và tín ngưỡng của mình bắt buộc triển khai một trận quyết đấu vô cùng tàn khốc.

Đương nhiên, người thanh niên lựa chọn ra tay với Tiền Yếu Bân, còn có một lý do không thể nào coi nhẹ – vì cô gái đó.

Người thanh niên không muốn cô gái đó phải chịu đựng bất cứ mối nguy hiểm nào, đồng thời, hắn cũng mong muốn dùng thứ tâm trạng chuộc tội để làm cho cô gái đó bất cứ việc gì.

Hắn công bố Bản thông báo tử vong đó lên trên mạng internet thực ra chính là để cho cô gái đó nhìn thấy. Trước đây hắn cũng đã từng giúp cô gái, nhưng đều xuất hiện với một loại thân phận khác. Thế nhưng lần này, hắn muốn dùng thân phận Eumenides để ra tay, hắn muốn khiến cho đối phương cảm nhận được sự chính nghĩa trong hành động của mình.

Người thanh niên cũng không biết làm như vậy thì rốt cuộc có được ý nghĩa gì. Cho dù là hắn thành công, sự thù hận của cô gái đối với hắn liệu có thêm giảm bớt được vài phần sao? Hắn không dám có thứ mong tước xa xỉ này. Chỉ cần sau này cô gái khi nghe đến Eumenides, ngoài nỗi thù hận, còn có thêm một thứ cảm giác khác, chỉ cần như vậy thì hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Đây cũng chính là tâm nguyện duy nhất của hắn trước khi từ biệt.

Đúng như Mộ Kiếm Vân suy đoán, người thanh niên đã hạ quyết tâm từ biệt. Sau khi điều tra rõ ràng câu đố về thân thế của mình, đồng thời cắt đứt tình cảm thế tục, thành phố này đã không còn có điều gì lưu luyến đối với hắn nữa. Bản hân hắn thì đã quá nổi tiếng ở đây rồi, ảnh truy nã hắn thậm chí được dán khắp hang cùng ngõ hẻm, tiếp tục ở lại không chỉ nguy hiểm mà cũng không có lợi cho sứ mệnh Eumenides của hắn.

Hắn có thể chuyển đến một chỗ khác, sau đó yên lặng chờ đợi một thời gian. Hắn cần gì gấp rút chứ? Trên thế giới này, bất luận ở đâu và vào thời điểm nào đều không thiếu tội ác, Eumenides cũng vĩnh viễn không bao giờ lo thiếu đất dụng võ.

Loại bỏ Tiền Yếu Bân, đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của hắn trước khi rời khỏi đây. Cũng chính là điều trăn trở cuối cùng mà hắn bắt buộc phải giải quyết. Điều trăn trở này một phần xuất phát từ La Phi, một phần khác thì lại bắt nguồn từ cô gái đó.

Người thanh niên đã xuất phát. Hắn bắt buộc cần phải hành động khi sắc trời còn chưa sáng tỏ, lúc này trên đường đã có vài người dậy sớm, hành tung của hắn không hề nổi bật. Và khi sắc trời còn lờ nhờ thì lại có thể yểm trợ cho hắn làm được rất nhiều việc.

Hắn cần phải cảm ơn trận tuyết hai hôm trước. Bầu không khí lạnh giá khiến hắn khi ra khỏi cửa có thể dùng mũ áo bao bọc thật chặt. Hắn dán lông mày và tóc màu muối tiêu vẽ rất nhiều vết đồi mồi và nếp nhăn lên mặt, khi hắn bước ra khỏi cửa, bất luận là gương mặt hay thái độ đều rất giống một người già cả bước vào cuối chặng đường đời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.